Chúng ta chỉ giả vờ quên thôi anh nhé!
Ngày hôm qua, em đã khóc rất nhiều. Em khóc vì nhớ anh mà giả vờ như đã quên rồi. Em cứ giữ khư khư trong tay chiếc điện thoại, điện thoại không đổ chuông vậy mà em cứ cầm lên mở nguồn rồi lại tắt máy. Em giật mình, mừng vui khi có tiếng chuông đổ, rồi mọi mừng vui đổ vỡ ngay chốc lát,.. không phải số của anh.
Em đã từng nói với anh rằng khi nhớ anh em sẽ gọi, sẽ nhắn tin cho anh… Và em đã làm vậy chỉ để thỏa mãn con tim đang loạn nhịp vì lý trí của em không đủ mãnh liệt để điều khiển trái tim mình… Anh im lặng mà sao em thấy lòng em đau nhói anh à, nước mắt không ngừng lăn trên gò má, em đã cố lau khô rồi nhưng sao vẫn thấy cay khóe mi…
Em không nhớ rõ ngày hôm nay bắt đầu như thế nào nữa, em làm mọi thứ mà trong đầu chỉ nghĩ tới anh. Người ta nói khi đã yêu con người ta như bị thôi miên, bị mê hoặc bởi một thứ thuốc độc ngọt ngào, mới uống sẽ cảm thấy thích thú nhưng càng uống càng đắng, ấy vậy mà vẫn thích uống để rồi ghiền và say. Em cũng đang say trong hơi men tình mà anh mang đến, em chưa thể dứt ra ngay được, bởi một khi đã nghiện thì khó cai lắm anh à. Càng khó khăn hơn khi mà em biết anh đang ở đâu, em có thể gặp anh nhưng chỉ giám nhìn về phía anh mà không thể bước lại gần anh, không thể hồ hởi gọi tên anh, thậm chí em còn phải né tránh ánh nhìn của anh. Em như một con nghiện đang say, em làm những việc ngớ ngẩn chỉ để chứng tỏ một điều em vẫn chưa thể quên anh, càng cố quên em lại càng nhớ về anh nhiều hơn.
Hôm nay, em vẫn nhớ anh, nhưng em không nhắn tin, không gọi cho anh, không thức hàng giờ để thấp thỏm đợi tin nhắn của anh. Em đang cố giữ thăng bằng vì em không muốn lại ngã một lần nữa, cú ngã ngày hôm qua vẫn còn đau lắm anh à. Em sợ rồi, sợ yêu thương đến vội vàng để rồi khi nó trở thành thói quen em lại phải thay đổi thói quen đó, thật không dễ dàng đối với em vì em đã chót đặt anh vào vị trí tốt nhất sâu thẳm nơi trái tim. Em tự hỏi lòng mình: Phải mất bao lâu nữa em mới có thể đặt anh ở một vị trí khác!?
Tiếng chuông điện thoại reo… Em nhấc máy lên và không khỏi ngạc nhiên vì ngay cái lúc em đang cố gắng quên, cố không chờ đợi thì anh lại gọi… Em bối rối không biết phải thế nào, lý trí căn dặn em là không được nghe máy mà sao con tim không chịu nghe lời, tay em cũng không nghe e điều khiển nữa… Em đã nghe, nghe giọng anh, nghe cả tiếng đập nơi trái tim em,… Phải chăng em đã quá nhạy cảm, đã suy nghĩ quá nhiều, hay em quá trẻ con nên hãy còn mơ mộng,… Em nghĩ đã tới lúc em nghĩ chín chắn về thứ tình cảm mang tên Tình yêu. Mỗi người đếu có quan niệm riêng về tình yêu nhưng một khi đã yêu thì có lẽ tất cả đều có chung một suy nghĩ đó là vun vén tình yêu đó thật tròn đấy, hạnh phúc viên mãn. Và con đường để tìm tới đích đến hạnh phúc không hề dễ dàng, mỗi chúng ta không thể làm chủ tất cả mọi thứ trên chặng đường đi đó nhưng em tin khi tình yêu được chắp thêm đôi cánh niềm tin và hi vọng thì nhất định sẽ có một ngày chúng ta sẽ chạm được vạch đích.
Sau đêm nay, em sẽ nghĩ chín chắn hơn về mọi thứ, em sẽ thôi không buồn nữa nhưng em vẫn sẽ nhớ về anh, nhớ rất nhiều. Em sẽ tuyệt nhiên để mọi thứ trôi đi theo quy luật của nó em sẽ không cố gượng ép bản thân em hay anh nữa. Khi em nhớ anh em sẽ gọi và nhắn tin cho anh, em không cố gượng ép cảm xúc của mình nữa, dù anh có im lặng thì em vẫn sẽ mĩm cười, nụ cười mãn nguyện nhất có thể.
Video đang HOT
Chúng ta chỉ giả vờ quên thôi anh nhé!
Theo Blogtamsu
Làm phụ nữ, càng tỏ ra mạnh mẽ lại càng đáng thương...
Bài viết này xin gửi đến chị gái của em - người phụ nữ mạnh mẽ, bản lĩnh nhưng đáng thương.
Ngày hôm qua em đã nhận được cuộc điện thoại của chị từ nơi xa - tổ ấm nhỏ của chị... Sau khi nghe xong và trò chuyện với chị em chỉ thốt ra một câu: "Sao chát chúa và đắng cay quá thế?"...
Em nói chị nghe...
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ để làm gì hả chị? Hay để nhận lại những giọt nước mắt mặn mòi khô khốc. Chị luôn tự mình làm mọi thứ từ công việc ở công ty đến việc nhà. Chị vẫn lẳng lặng làm và làm để mặc anh say sưa bí tỉ trong đống rượu bia. Tại sao chị lại làm như vậy cơ chứ?
Có nhiều lúc chị còn tự mình sửa bóng đèn, ống dẫn nước, sửa lại bàn ăn cơm... Chị cứ như một người đàn ông vậy, chị à việc đó của đàn ông, hãy để họ thể hiện tình yêu gia đình bằng cách giúp đỡ vợ, con chứ không như chị làm tất tần tật như vậy, chị không nghĩ họ sẽ "mất mặt" hay xấu hổ sao?
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ đôi lúc chị mệt mỏi mà không dám tựa vào vai anh mà ngủ một giấc thật êm say. Bởi vì chị quá cứng cỏi và rắn rỏi để cho phép mình được yếu mềm một phút. Là bởi chị quá mạnh mẽ. Nhưng chị nên nhớ bất kì người phụ nữ nào cũng có lúc yếu lòng.
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ lắm lúc đi ngoài đường thấy vợ người ta được tặng hoa tặng quà hay một cặp đôi trẻ đang yêu nhau, trao yêu thương qua nụ hôn ngọt ngào như "chuyện tình Paris" chị lại thấy ngậm ngùi, đôi khi tức anh mà không nói ra cứ ôm nỗi đau vào lòng siết thành những vết hằn vẫn chưa nguôi.
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ nhiều lúc công việc ập đến đổ lên đầu nào là việc cơ quan rồi đến việc nhà: đi chợ, nấu ăn, chăm con, trông con... đầu tóc lúc nào cũng rối bù xù, đến công ty sếp nhắc lên nhắc xuống, đến giờ con tan học mà công ty chưa đến giờ nghỉ thì lo lắng, chạy đôn chạy đáo cho xong việc mà đi đón con... Lắm lúc muốn bật khóc thật to nhưng rồi sợ chồng sợ con biết nên ăn dặm "nước mắt" qua mỗi ngày.
Đừng làm một người phụ nữ mạnh mẽ nữa chị ạ...
Kể cả trong công việc, mạnh mẽ bản lĩnh, quyết đoán là điều cần và không bao giờ thừa nhưng chị biết đó, ở công ty có phải chỉ tồn tại hai chữ "công việc" thôi đâu, còn bao nhiêu vấn đề xung quanh về việc ứng nhân xử thế nữa. Giá mà chị mềm mỏng hơn, không cứng rắn thì có phải mọi việc sẽ diễn ra nhanh và gọn hơn không? Chị thấy đó, những người không có tay nghề tốt nhất nhưng họ mềm dẻo trong các mối quan hệ thì cuối cùng họ lại là người thành công hơn những người có tài hơn nhưng không "linh hoạt" như chị.
Còn về tình cảm, chị hãy nên là một người phụ nữ cá tính nhưng khôn ngoan, mạnh mẽ đúng lúc. Chị hãy tựa vào vai anh ấy khi cảm thấy mình mệt mỏi, chán nản. Hãy tập nũng nịu với họ bởi đàn ông thích vuốt ve một con mèo chứ không thích một con mèo vuốt ve mình. Họ thích nựng người phụ nữ bé nhỏ vào lòng để thấy họ có đủ sức chở che và bao bọc người phụ nữ của họ. Họ hãnh diện lắm chứ.
Chị đừng mạnh mẽ trong lời nói, đàn ông mê "ngọt ngào" trong lời nói lắm. Chị cứ như vậy thì làm sao anh không tủi thân được. Chị hãy đổi cách xưng hô để thân mật hơn như "chồng ơi", "ông xã à"... Em biết người như chị cứ cộc lốc nên khó sửa lắm, nhưng không có nghĩa là không làm được mà chị.
Một điều nữa cũng quan trọng lắm chị à, đừng cho anh thấy chị giỏi giang hơn anh ấy. Rõ ràng chị làm được việc, chị có khả năng ở công ty là điều không bàn cãi nhưng ở nhà chị cứ để anh ấy làm những điều "đáng ra của đàn ông" như sửa điện, sửa nước, sơn nhà, đóng bàn, ghế... Có ai như chị, tự mình xách búa đóng đinh cộp cộp, thay bóng đèn như chớp thế chứ? Nghe em, hãy để anh ấy làm và anh sẽ cảm thấy hãnh diện với vợ hơn.
Rồi ai cũng sẽ đi đến cuối cái đích của cuộc đời nhưng quãng đường đi rất dài và gian nan, cuộc sống vợ chồng không phải ngày một ngày hai mà là chuỗi năm tháng bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Làm một người phụ nữ mạnh mẽ không xấu nhưng thật bất công cho họ bởi càng mạnh mẽ bao nhiêu càng thấy đau bấy nhiêu khi chẳng may gục ngã. Thương lắm!
Nếu ông chồng hay anh người yêu nào đang yêu một người con gái, phụ nữ mang trong mình sự mạnh mẽ thì hãy quan tâm họ nhiều hơn. Hãy chở che và sẻ chia công việc với họ chứ đừng thấy vì họ làm được hết mà cứ bỏ mặc như vậy thì đáng thương vô cùng.
Theo Blogtamsu
Vì em chọn yêu anh nên sẽ chọn tin anh! Đứng trong tâm thế của một người được cầu cạnh tình yêu cũng không lấy gì làm dễ chịu. Việc khó khăn nhất mà em từng làm kể từ khi yêu anh là đối diện với quá khứ của anh, anh biết không? Thật không dễ dàng để chấp nhận đặt mình vào vị thế của một người đứng ngoài lề lẻ bóng....