Chúc anh bình an
Đã bao lần em muốn quên nhưng rồi cứ nhớ, em cười đấy nhưng lòng em trĩu nặng.
Tưởng rằng khi thời gian qua đi nỗi nhớ về anh trong em sẽ vơi bớt nhưng em đã nhầm, nó chỉ càng làm em nhớ và yêu anh nhiều hơn cho dù anh đã không còn bên cạnh em nữa.
Nhớ không anh ngày mình quen nhau, em – một cô sinh viên mới ra trường còn rất vô tư và nhiều bỡ ngỡ. Em đã thích anh ngay lần đầu gặp, trông anh thật bảnh bao, chững trạc và cũng thật lạnh lùng. Và rồi mối quan hệ của chúng ta bắt đầu, em vui mừng và hạnh phúc biết bao nhiêu. Em nhớ những đêm anh gọi điện nói chuyện đến sáng mà không thấy mệt, nhớ những tin nhắn tình cảm anh gửi cho em. Thời gian đó tuy chẳng gặp nhau là mấy nhưng cũng đủ làm em thấy ấm áp. Em cứ ngỡ anh là người đàn ông của đời em, cùng em xây dựng hạnh phúc lâu dài bởi chúng ta đã có những tháng ngày gắn bó, căn phòng trọ của em không ngày nào vắng bóng anh. Em trân trọng những tháng ngày đó, tình cảm dành cho anh như vậy mà lớn dần lên. Nhưng cuộc đời không như em mong muốn, dù em dành trọn cho anh những thứ có thể, em lo lắng quan tâm tới anh nhiều hơn cả bản thân mình thì cuối cùng anh vẫn rời xa em.
Chưa một lần nói lời chia tay, anh cứ vậy tạo khoảng cách với em, ít đến với em, ít hỏi han em. Em buồn không hiểu vì sao? Đã hơn 4 năm rồi kể từ khi bắt đầu, em không còn là cô bé vô tư ngày nào nữa. Anh đã đến và lấp đầy tâm trí em, trái tim em đã không còn chỗ cho những người khác theo đuổi mình nữa. Vậy mà anh không cho em niềm vui trọn vẹn. Em đã từng luôn trách anh sao không một lần đưa em về giới thiệu với gia đình anh, chẳng bao giờ cho em đi đến gặp gỡ bạn bè anh. Mỗi lần như vậy anh đều im lặng hoặc lảng tránh. Còn em thì tưởng rằng cái ngày cưới không còn xa nên với gia đình, đồng nghiệp, bạn bè em đều công khai mối quan hệ với anh.
Video đang HOT
Em tự trách bản thân mình sao dành cho anh quá nhiều tỉnh cảm (Ảnh minh họa)
Rồi mỗi ngày qua đi em càng thêm sốt ruột vì tuổi ngày một nhiều, càng lo lắng hơn khi anh thờ ơ với em. Những cuộc gặp thưa thớt dần, anh đi đâu làm gì cũng không nói với em. Em chỉ biết ôm trong lòng ấm ức mà không thể nói ra cùng ai. Rồi một năm, hai năm qua đi mà cuộc sống của em vẫn vậy? Dần dần gia đình em, bạn bè em cũng nhận ra mối quan hệ không ổn và không ai còn nhắc tới anh nữa. Chỉ có em vẫn âm thầm nhớ anh mỗi ngày. Đã sang năm thứ 5 rồi, em vẫn sống như ngày anh chưa đến. Chẳng ai biết rằng em còn yêu anh. Đã bao lần em muốn quên nhưng rồi cứ nhớ, em cười đấy nhưng lòng em trĩu nặng. Anh vẫn đấy, ở rất gần em nhưng em không tới gần được. Cho đến giờ thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp nhau, và sau đó mỗi người lại sống cuộc sống của mình như thể người kia không tồn tại.
Bao lần tự hỏi em là gì trong anh, anh đều im lặng. Em không hiểu được anh. Cả hai chúng ta sao không thể? Cho đến một ngày gần đây, anh cho em câu trả lời làm em chết lặng. Anh nói anh không vô tâm như em nghĩ, chỉ vì tình cảm trong anh không còn. Em đau đớn mà không khóc được. Làm sao trách được anh nữa đây? Có trách thì chỉ tự trách bản thân mình sao dành cho anh quá nhiều tỉnh cảm. Không biết rồi đây em sẽ ra sao, chỉ biết rằng không có anh thời gian trôi qua thật buồn và tẻ nhạt với em, chỉ có vùi đầu với công việc và lầm lũi đi về với căn phòng trọ quen thuộc ấy.
Khi cái tuổi 30 đã tới rất gần, em bắt đầu thấy sợ hãi nhưng không biết nên làm thế nào để thay đổi. Xung quanh vẫn có những người đàn ông săn đón em, quan tâm tới em, nhưng không một ai có thể làm trái tim em rung động, không một ai có thể đem đến cho em cái cảm giác an toàn và ấm áp như anh. Khi còn ở bên nhau, chưa một lần em nói tiếng yêu anh, cho dù giờ đây nó không còn ý nghĩa với anh nhưng từ sâu thẳm trái tim em, em vẫn yêu anh nhiều lắm. Chúc anh luôn bình an – người yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho anh
Một điều em chưa bao giờ nghĩ đến, anh đã rời xa em thật xa.
Em cứ nghĩ cuộc sống sẽ đơn giản như một gan màu hồng nhưng em đã nhầm, màu hồng đó chỉ có ở trong phim chuyện hay là thế giới cổ tích của bà kể mà thôi. Ngay bây giờ chỉ còn lại mình em, sau tất cả những gì em nghĩ là hạnh phúc, em vỡ òa và tan biến giống như cơn mưa rào mùa hè đến ồ ạt rồi cũng ra đi cuốn hết mọi thứ tưởng chừng như có trong tầm tay em.
Em gặp anh cũng vào những ngày hè, khi cơn mưa rào đổ xuống, mình em loay hoay với những thứ đồ lỉnh kỉnh bước ra từ cửa hàng của trung tâm thương mại. Mưa xối xả, mọi người qua lại nhanh hơn chẳng có ai để ý đến cô bé như em đang cần sự giúp đỡ.
Rồi bất chợt anh xuất hiện khiến em ngẩn ngơ bởi vẻ hào hoa, phong nhã từng nét trên khuôn mặt dường như đã được sắp đặt có chủ ý của tạo hóa cộng thêm vẻ bề ngoài nam tính, sự nhiệt tình đã lôi cuốn em. Đó cũng chính là lúc trái tim em thổn thức vì anh, lúc này nó không còn thuộc quyền sở hữu của em mà từ giây phút ấy nó đã thuộc về anh. Em hạnh phúc biết bao nhiêu khi mình tay trong tay và anh giới thiệu em là người yêu cùng bạn bè anh. Và em cũng là người sau 2 năm cùng anh trải qua bao nhiêu thử thách của cuộc sống vui có buồn có nụ cười và nước mắt.
Đầu óc em vẫn quay cuồng, mộng mị chưa lối thoát (Ảnh minh họa)
Giờ đây em vẫn chưa hiểu nổi tại sao anh lại làm vậy với em? Một điều em chưa bao giờ nghĩ đến, anh đã rời xa em thật xa...
Đầu óc em vẫn quay cuồng, mộng mị chưa lối thoát. Đã bao nhiêu lần em muốn nhắn tin, gọi điên gặp anh hỏi một câu cho ra lẽ đối với em như vậy là sự tôn trọng cuối cùng với người mình yêu nhưng em không làm được. Em không đủ can đảm để có thể gặp anh và thấy anh đi cùng người khác mà em vẫn thường hay gọi là "chị" cười đùa với nhau. Em yếu đuối quá chăng, hay em quá tin người để rồi những con người em xem là thân thuộc lại đâm vào trái tim em nhát dao cứa xé như vậy? Thật là một đùa ngoạn mục phải không anh?
Em đã khóc, khóc nhiều lắm và giờ đây em không muốn nhu nhược yếu đuối như vậy. Em vẫn bước trên con đường mà em và anh vẫn hay đi, ăn những món ăn mà em và anh vẫn thường ăn nhưng chỉ một mình. Lời hứa ngày xưa anh dành cho em "Mãi yêu em trọn đời" còn dang dở, nhưng em vẫn tiếp tục sống mạnh mẽ và không hối tiếc...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Từ bỏ anh trong đau đớn Khi biết anh đã có gia đình, vợ con, em quyết định từ bỏ, người đàn ông mà em yêu tha thiết. Lẽ ra, em phải hận anh, căm thù anh vì đã cướp đi tuổi thanh xuân mấy năm của em, lừa dối em, giam hãm cuộc đời em, để em tin vào thứ tình yêu chân thành có thật. Nhưng em...