Chưa bao giờ tôi nghĩ việc có con lại suýt hủy hoại cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi
Bây giờ ngồi nghĩ lại, lúc đó tôi cứ tưởng mình đã rất trưởng thành rồi, đã có thể tự lập, tự lo liệu cho bản thân và gia đình, đã sẵn sàng để có thêm một thành viên nhỏ trong nhà. Thế nhưng khi chính thức đặt chân vào ngưỡng cửa trở thành phụ huynh, tôi mới biết suy nghĩ của mình quá sai…
Ảnh minh họa
Chúng tôi có con trai đầu lòng khi cả hai đều ở độ tuổi 24. Ban ngày tôi đi làm thêm tại một nhà hàng, ban đêm đến thì theo học nốt chương trình lấy tấm bằng đại học thứ 2. Vợ tôi, Mel, làm việc tại một cửa hàng bán quần áo. Thời điểm đó chúng tôi cảm thấy mình đều đã rất trưởng thành, có thể lo lắng được cho bản thân và gia đình, đã đủ chín chắn và sẵn sàng để có thêm thành viên nhỏ trong nhà. Tuy nhiên giờ đây nhìn lại, tôi lại cảm giác chúng tôi giống hệt như hai đứa trẻ loay hoay chật vật khi phải chăm sóc một đứa bé khác vậy.
Khoảng thời gian đó chẳng khác như một màn sương mờ ảo của cơn ác mộng khiến vợ chồng tôi mệt mỏi đến rã rời. Con trai chúng tôi không chịu ngủ trừ khi có người bế trên tay đung đưa như một quả banh. Vậy nên một nửa thời gian ban đêm của tôi là phải ngồi trên ghế sofa để ôm thằng bé, gục đầu vào kệ sách mà ngủ. Đến khoảng 2 giờ sáng, Mel và tôi sẽ đổi ca.
Tôi nghĩ là việc thiếu ngủ trầm trọng chính là nguyên nhân làm cho cuộc hôn nhân của chúng tôi gặp trục trặc. Hoặc có lẽ là bởi chúng tôi cũng khá vất vả để duy trì kinh tế trong gia đình. Có thể là bởi áp lực khi chúng tôi vừa là một cặp vợ chồng trẻ, vừa phải cố gắng làm quen với vai trò làm bố làm mẹ… Hoặc có thể là tất cả những điều trên.
Dù lý do là gì đi nữa, tôi chưa từng nghĩ có ngày vợ chồng tôi lại có thể cãi nhau nhiều đến thế. Hầu như tất cả cuộc cãi vã đều là bởi những chuyện vụn vặt linh tinh rất vớ vẩn. Rửa chén, cãi nhau. Giặt đồ, cãi nhau. Đi ngủ, cãi nhau. Tất cả mọi thứ đều có thể khơi mào cho một cuộc đấu khẩu.
Video đang HOT
Tôi nhớ có một lần đi siêu thị, tôi và vợ thậm chí tự dưng cãi nhau ầm ĩ chỉ vì việc mua ngũ cốc để ăn sáng. Nếu như không phải ở ngoài đường mà đang ở nhà không bị ai dòm ngó, có lẽ cuộc khẩu chiến này còn dữ dội và kinh khủng hơn nữa. Cãi nhau chỉ vì món ngũ cốc thôi ư? Chuyện thật mà nghe như đùa vậy.
Thế nhưng bạn ạ, những điều xảy ra này chính là một trong những “quyền năng” của em bé đấy. Người ta thường nói có con là một sự kiện thay đổi cả đời người, và người ta cũng nói đó là một trải nghiệm vô cùng ngọt ngào. Ý tôi là, trở thành bố mẹ là công việc vĩ đại và tuyệt vời nhưng đoạn chuyển giao để trở thành phụ huynh thì không phải lúc nào cũng êm xuôi và đẹp đẽ như chúng ta vẫn tưởng. Ít nhất đó là trường hợp của vợ chồng tôi. Tôi cảm thấy ngay cả một chút thời gian rảnh rỗi để thư giãn cũng chẳng có, Mel cũng vậy, và thế là chúng tôi lại tiếp tục cãi nhau vì những chuyện linh tinh vớ vẩn.
Cả tôi và Mel đều kiệt sức vì quá tải, và cùng với tất cả sự mệt mỏi đó là tiếng khóc cả ngày lẫn đêm của con trai chúng tôi. Tôi nhớ ngày đó tôi đã bực bội thế nào khi Mel nghĩ rằng cô ấy xứng đáng được ngủ thêm chút nữa và ngược lại, tôi cũng cảm thấy đáng ra tôi mới là người cần phải ngủ nhiều hơn. Sự thật là giữa bộn bề công việc, chuyện học hành và chăm sóc con, chúng tôi đúng là chẳng còn đủ thời gian để ngủ nữa. Việc thiếu ngủ khiến vợ chồng tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản, và chúng tôi cần phải kiếm ai đó để trút bỏ sự bực tức ở trong lòng. Dĩ nhiên làm sao chúng tôi trút giận lên con trai được, thằng bé vô tội mà, và vì vậy chúng tôi đã trút giận vào nhau. Trong suốt cả một năm đầu tiên của con trai, chúng tôi gần như cãi nhau như chuyện thường ngày.
Nếu bạn không phải trải nghiệm những thứ như tôi sau khi có con, xin chúc mừng bạn và hãy tận hưởng sự may mắn đó. Còn nếu như bạn rơi vào tình trạng như tôi và vợ, chật vật như muốn đuối sức để làm quen với trách nhiệm làm bố làm mẹ thì hãy nhớ rằng, tôi hiểu cảm giác đó tệ hại đến mức nào. Đó là những điều chẳng mấy dễ chịu nhưng là thứ hoàn toàn bình thường mà rất nhiều người phải trải qua.
Con bạn rồi sẽ chìm vào giấc ngủ. Bạn sẽ bắt đầu điều chỉnh lại những mong đợi của mình về thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, làm quen với khái niệm mới về “căn nhà sạch sẽ”… Sẽ không có một cột mốc rõ ràng nào cả nhưng tất cả mọi thứ sẽ dần dà tốt lên bạn ạ.
Bằng cách vững tin vào bản thân, tin vào người bạn đời của mình, bạn sẽ nhận thấy rằng điều bạn học được khi có con chính là cách để vợ chồng bạn cùng nhau trưởng thành. Bởi vì sự thật là cho dù bạn có là một cặp đôi hạnh phúc cũng không bảo đảm bạn sẽ là cặp bố mẹ hạnh phúc. Đó là quá trình học hỏi mà cả hai bạn sẽ phải cãi nhau rất nhiều, phải thỏa hiệp và học các để nhường nhịn và cảm thông cho nhau.
Tất cả những thứ này chẳng phải lỗi của bất kỳ ai cả, nó chỉ là thực tế của việc có con. Bạn sẽ rất căng thẳng và mệt mỏi nhưng khi mọi việc đi vào quỹ đạo, bạn sẽ học được cách để giao tiếp tốt hơn với người bạn đời cũng như cách để yêu thương nhau nhiều hơn.
Theo Afamily
Nghĩ đến gối chăn đã ghê tởm kể từ khi bị chồng phản bội
Mặc dù đã ly thân một thời gian rồi quay lại với nhau, tôi vẫn không thể biết phải làm sao để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, đã kết hôn được 11 năm. Vợ chồng tôi đều có công việc ổn định, 3 đứa con ngoan. Hạnh phúc với tôi có lẽ là trọn vẹn chẳng còn mong gì hơn, nếu như cách đây 3 năm, anh ấy không ngoại tình.
Chồng tôi phản bội tôi để quan hệ với người yêu cũ từ thời đại học. Tôi không thể biết họ đã liên lạc với nhau từ khi nào, bằng cách nào lại có thể lên giường được với nhau. Đó là nỗi đau tôi không muốn xoáy vào, không muốn tìm hiểu.
Khi sự việc bại lộ, chồng tôi cũng chẳng giải thích gì nhiều. Thật ra là tôi không muốn nghe. Tôi đưa các con rời khỏi nhà ngay lập tức, chúng tôi dọn về sống với bên ngoại.
Khi mình lạc lõng và cảm giác như đang rơi tự do xuống vực, đúng là chỉ có gia đình ruột thịt dang tay níu lấy. Nếu không có bố mẹ khoảng thời gian đó, tôi nghĩ mình đã trầm cảm đến mức không còn thiết sống. Những người đàn ông vì dục vọng cá nhân hay vì bất cứ lý do nào khác mà phản bội vợ, họ có hiểu được cảm giác bị phản bội đó nó khủng khiếp đến thế nào không?
Mất nhiều lần chồng tôi đi lại nhà ngoại thuyết phục, xin lỗi, rồi người thân nói vào, tôi cũng cố gắng nhìn nhận lại sự việc mà quay về hàn gắn hôn nhân.
Nhưng vấn đề của tôi là ngay cả khi quay về với chồng, tôi không còn cảm xúc gối chăn nữa. Phải nói là tôi rất ghê tởm ngay cả khi mới chỉ nghĩ đến việc gần gũi thể xác với chồng. Những hình ảnh chồng mình cùng một người khác trên giường luôn ám ảnh tôi, chà đạp tôi xuống hố đen không thể nào thoát ra được.
Chồng tôi có chủ động nói chuyện với vợ để khẳng định là anh ấy còn yêu tôi, vì nhiều lý do chứ không chỉ vì sex. Anh ấy hiểu cảm giác của tôi và hiện tại vẫn tỏ ra kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng có thể đợi được đến bao giờ?
Sự ghê tởm trong tôi vẫn chưa hề hết. Từ trong sâu thẳm, tôi nghĩ mình đã không còn niềm tin đối với chồng, người vợ tổn thương sâu sắc trong tôi mỗi khi đối diện với chiếc giường ngủ của hai vợ chồng lại gào lên khốn khổ không muốn phải sự gần gũi thiêng liêng đó với bất kỳ ai.
Tôi có thể cả đời sống trong sự dằn vặt này không, hay nên tìm cách đưa mình thoát ra, chủ động ly hôn dù tương lai phía trước thật mù mịt?
Theo Giadinh.net
Bẽ bàng sau cùng của người phụ nữ biến mình thành kẻ thứ ba khi cuộc hôn nhân đầu tan vỡ Tôi nhận ra mình chưa bao giờ là ưu tiên số một của anh cũng như là người mà anh nghĩ về đầu tiên mỗi khi gặp khó khăn hay áp lực trong cuộc sống... Ảnh minh họa "Xin chào, cảm ơn về lời nhắn của bạn. Liệu tôi có thể biết thêm về bạn không?" Tin nhắn đơn giản nhưng mang đến...