Chồng “yếu” tôi vẫn yêu
Tôi buồn nhiều lắm vì có những lần nửa tháng, thậm chí gần một tháng anh “quên yêu” vợ vì sợ mệt. Tôi sợ anh nhịn thế thành quen và nhu cầu sẽ giảm.
ảnh minh họa
Từ lâu, tôi đọc mục Tâm sự của Báo như một công việc hàng ngày của mình. Ở đây, tôi gặp được nhiều người có trải nghiệm giống mình, nhiều người bất hạnh trong tình yêu cần cảm thông, chia sẻ. Và hôm nay, tôi muốn được viết ra câu chuyện của chính mình sau khi đọc tâm sự của bạn Pha Lê “Tôi phải tập ‘yêu’ chồng 3 lần/tháng”.
Chúng tôi yêu nhau 4 năm trước khi kết hôn. Đó là một câu chuyện dài, nhiều sóng gió và xa cách vì mỗi người một nơi. Mỗi năm chỉ được gặp nhau vài lần, nhưng tình yêu chúng tôi dành cho nhau chưa bao giờ nguội lửa. Tôi còn nhớ rõ cảm giác cô đơn, buồn tủi như thế nào khi tất cả những ngày lễ, chúng bạn trong phòng kí túc đều có người đón đưa, hoa quà, còn tôi lúc nào cũng một mình. Và những ngày mưa, những ngày đông giá lạnh, tôi nhớ anh khôn xiết. Chúng tôi đã vượt qua tất cả để đến với nhau, tôi những tưởng đám cưới chính là một “Happy ending” rồi, nào ngờ nó mới chỉ là mở đầu cho 1 loạt những khó khăn chồng chất mà chúng tôi phải trải qua.
Anh hơn tôi mười mấy tuổi, điều mà bao người ái ngại cho tôi vì sợ khó hợp nhau cả tâm và sinh lý. Tôi đã gạt bỏ tất cả vì nghĩ chúng tôi yêu nhau rất nhiều. Thời gian đã chứng minh và chúng tôi không sợ những rào cản tuổi tác. Nhưng lý thuyết là một đường, cuộc sống một nẻo, như sự khác nhau giữa phim Hàn và thực tế. Tôi dành tặng anh trọn vẹn tâm hồn và thể xác vì anh chính là “First Love” của mình. Anh hồi hộp đón nhận và hạnh phúc vì điều đó. Anh nói với tôi, đó cũng là lần đầu của anh.
Cũng có thể vì lần đầu quá hồi hộp, chúng tôi mới chỉ âu yếm nhau thì anh đã “chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền”. Anh quay sang mỉm cười nhẹ nhàng và nói lát nữa sẽ làm lại. Tôi lúc đó chưa hiểu lắm và cũng nghĩ nó là bình thường, không hề buồn gì cả. Phải rất nhiều lần khó khăn, tôi phải cắn răng chịu đau đớn sau đó, chúng tôi mới xong xuôi được cái chuyện vợ chồng. Tôi đã nhìn thấy nét hạnh phúc trên khuôn mặt anh và tôi hạnh phúc vì điều đó.
Còn về phần mình, tôi chưa từng nếm trải cái gọi là cực khoái bên chồng. Anh chăm chút rất nhiều cho màn dạo đầu, chưa bao giờ qua quýt, cũng vô cùng tận tụy yêu thương vợ cuối hiệp chứ không lăn đùng ra ngủ như nhiều chia sẻ tôi từng đọc của chị em khác. Duy chỉ có một vấn đề là lúc nào anh cũng bị quá nhanh, dù ở tư thế nào cũng không quá 2 phút. Tôi cảm thấy hụt hẫng và dần bị ám ảnh, lo sợ chuyện đó. Tệ hơn nữa là những lần yêu nhau cứ thưa dần, thưa dần ra.
Video đang HOT
Chúng tôi chỉ yêu nhau 2,3 lần trong một tháng, thậm chí không cả những cử chỉ âu yếm hàng ngày. Tôi buồn nghĩ vẩn vơ, hay anh không còn yêu tôi, hay anh chán, hay tôi không giỏi chuyện đó, hay tôi không đẹp? Nhưng không phải! Ngoài giờ đi làm, anh chỉ bên tôi, chăm sóc tôi chu đáo, tôi biết anh chỉ có tôi. Cũng không phải anh chán vì tuy không phải giỏi giang gì nhưng biểu hiện trên giường của tôi rất hợp tác, không quá lố hay khô cứng khiến anh ái ngại. Còn nhan sắc, tuy không quá xinh đẹp nhưng khuôn mặt tôi ưa nhìn và hình thể khá hấp dẫn.
Anh nói sợ âu yếm tôi vì sẽ khó lòng dừng lại, mà như vậy thì hôm sau anh rất mệt. Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi đâu có đòi hỏi quá nhiều, chúng tôi mới cưới và tôi chỉ mong mình được như những người vợ khác thôi. Tôi buồn nhiều lắm vì có những lần nửa tháng, thậm chí gần một tháng anh “quên yêu” vì sợ mệt. Tôi cũng sợ anh cứ nhịn thế sẽ thành quen và nhu cầu giảm. Tôi đã từng đọc một bài báo viết rằng chuyện đó cần tập luyện và đều đặn. Chúng tôi cũng vài lần nói chuyện thẳng thắn với nhau về chuyện đó nhưng đều bế tắc.
Rồi từng ngày trôi qua, nhìn thấy anh đi làm vất vả, tôi hiểu phần nào nỗi sợ của anh và thấy mình ích kỷ biết bao. Anh vất vả đi làm lo cho cuộc sống gia đình phải kìm chế chứ đâu có muốn vậy. Còn tôi thì chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà đòi hỏi anh, có lúc lại nói những lời thiếu kìm chế khiến anh buồn. Tôi thấy thương anh vô cùng.
Giờ đây, mong muốn của tôi là hàng ngày được sống bên anh, chăm sóc cho sức khỏe của anh qua từng bữa cơm. Và trước khi ngủ, anh ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng vỗ về. Chỉ vậy thôi! Có lúc tôi đã hỏi bông đùa “Anh bỏ mặc vợ thế, có sợ vợ ngoại tình không?”. Anh lắc đầu bảo anh tin yêu tôi, nhưng tôi biết ánh mắt anh thẳm sâu nỗi niềm lo lắng và áy náy với vợ. Còn tôi, tôi hiểu rõ nhất, mãi mãi đó sẽ chỉ là lời bông đùa. Tôi là của anh, riêng anh, trọn vẹn. Dù tình yêu của chúng tôi có hơi thiếu khuyết, nhưng tôi sẽ không bao giờ ngoại tình vì điều đó. Tôi yêu anh vô cùng!
Theo Afamily
Đòn ghen của chồng trí thức
Có lần, khi hai vợ chồng đang "yêu" đến cao trào thì anh bỗng dừng lại và hỏi "cái thằng phi công trẻ ấy nó có phục vụ em được chu đáo như anh không, nó có "động tác" nào khác anh không?.." làm chị Bích vừa bẽ bàng vừa tủi hổ.
Chồng chị Bích (Hà Nội) là kĩ sư cầu đường nên xa nhà suốt, có thời gian cả năm chỉ "tạ té" qua nhà được 2-3 lần, mỗi lần vài ba ngày là phải đi ngay.
Cách đây 5 năm, chị Bích trót "say nắng" một nam đồng nghiệp ít hơn chị 2 tuổi. Nhưng ngay sau đó, chị hối hận và đã nhất quyết không gặp lại người kia nữa, chân thành thú thật với chồng về sai lầm của mình rồi xin anh tha thứ. Khi ấy, chồng chị đã cho qua và anh cũng quyết định xin một công việc khác gần nhà để "hâm nóng" lại tình cảm vợ chồng.
Quyết định là vậy, nói là vậy, nhưng chồng chị Bích vẫn hằn học vì cái sự ngoại tình của vợ. Có lần, khi hai vợ chồng đang "yêu" đến cao trào thì anh bỗng dừng lại và hỏi "Cái thằng phi công trẻ ấy nó có phục vụ em được chu đáo như anh không, nó có "động tác" nào khác anh không?.." làm chị Bích vừa bẽ bàng vừa tủi hổ.
Một buổi tối chị Bích đến bên chồng khẽ khàng thông báo: "Anh ơi, hình như em có thai". Tưởng rằng câu nói ấy sẽ khiến cho anh chồng sướng điên đảo. Vậy mà đáp lại chị là sự hốt hoảng, rồi lạnh lùng của anh ta: "Vô lý, lần nào trước khi quan hệ anh cũng dùng bao (cao su) mà?". "Anh nhớ lại đi, có một lần anh đi uống say về nên quên" - chị Bích cố gắng gợi lại. Nhưng anh chồng vẫn kiên quyết: "Còn lâu tôi mới quên" rồi quay ngoắt sang chì chiết: "Chắc là thừa dịp buổi trưa ăn- ngủ- nghỉ tại cơ quan cô lại léng phéng với thằng "phi công trẻ" kia chứ gì".
Kể từ đó, chị Bích triền miên sống trong "bạo hành tinh thần" của ông chồng trí thức.
Suốt thời gian mang thai, rồi khi con đã được 3 tuổi, Bích trở thành một "cái bóng" không hơn không kém. Người chồng hoàn toàn coi như chị Bích không có mặt. Lúc ăn cơm anh ta gắp đầy đủ đồ ăn rồi bê bát ra một góc. Chị Bích ngồi phòng khách xem tivi thì anh ta lên phòng ngủ xem. Khuya, chị Bích vào phòng ngủ thì anh ta ôm gối ra ngủ tại salon phòng khách. Bất cứ nơi nào chị Bích xuất hiện thì người chồng đều xa lánh. Chuyện "giao ban" dĩ nhiên là tuyệt đối không.
"Chắc là thừa dịp buổi trưa ăn- ngủ- nghỉ tại cơ quan cô lại léng phéng với thằng "phi công trẻ" kia chứ gì".
Rất nhiều lần chị Bích kiếm cớ hai vợ chồng gần gũi, để chị có dịp thanh minh thì anh chồng đều gạt ra: "Lại thèm hơi trai mà chúng nó chán hết rồi chứ gì? Không đứa nào nó thèm sờ mó vào cái thân nát bấy của cô nên cô về "ăn quàng" cả tôi hả? Xin lỗi, tôi thà ra ngoài ngủ với 1 con đĩ công khai còn hơn ái ân với 1 con cave giả vờ ngoan hiền là cô...".
Thậm chí anh ta nhất quyết bắt con trai phải gọi bằng bác, nếu nhà có khách, có ông bà đến chơi thì mới được gọi anh ta là bố. Không những thế, anh ta suốt ngày tiêm nhiễm vào đầu con trai những câu như: "Mẹ mày ngủ với trai mà đẻ ra mày, tao không phải bố mày...", hay "Mẹ mày là đĩ"
Luôn nghiệt ngã với vợ và con, nhưng chỉ cần trong nhà có khách là anh ta tỏ ra âu yếm, vô cùng yêu vợ và quan tâm đến con trai. Làm người ngoài và ngay cả những người thân, anh em trong gia đình đều tấm tắc nói chị Bích tốt số vì lấy được người chồng vừa giỏi kiếm tiền vừa yêu vợ thương con.
Mệt mỏi với người người chồng trí thức "hai mặt", Bích quyết định đâm đơn ra tòa ly dị.
Bạo hành trong giới trí thức không phải bây giờ mới có, nhưng người Việt thường có tâm lý "chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau" nên các vụ bạo hành ít bị phanh phui. Đặc biệt là bạo hành trong giới trí thức, họ còn có cái "sĩ diện" của giới trí thức, đâu ai muốn "vạch áo cho người xem lưng" nên các vụ bạo hành vẫn diễn ra âm ỉ như những con sóng ngầm.
Những trường hợp bị chồng bạo hành về tinh thần, tuy không gây thương tích về thể chất cho người phụ nữ nhưng nó lại làm tổn thương rất lớn cho tinh thần, tâm lý của họ. Đặc biệt, những chị em có trình độ học thức cao, thường rất tự trọng về bản thân. Họ hiểu được vị trí, vai trò của mình trong gia đình, xã hội. Họ luôn mong muốn được mọi người, nhất là "nửa kia" tôn trọng nên sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ, giằng xé khi bị bạn đời coi thường, xỉ nhục.
Ngoài ra, các kiểu bạo hành về thể chất tuy ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí tính mạng của nạn nhân nhưng vẫn có thể nhờ sự can thiệp ngay của mọi người xung quanh và chính quyền địa phương. Còn khi bị hành hạ về tinh thần, đa số chị em rất khó nhờ sự trợ giúp bởi nó thường diễn ra lặng lẽ, âm thầm, không để lại dấu vết có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, những phụ nữ trí thức bị khủng bố tinh thần thường luôn cố gắng để tự mình thoát ra khỏi cảnh này mà không muốn nhờ tới sự chia sẻ, giúp đỡ của người khác. Đa số những bệnh nhân của phòng khám tâm lý đều đã trải qua một quá trình dài đau khổ, mệt mỏi, có người tới vài năm. Và cũng rất nhiều người trong số họ cuối cùng phải chọn giải pháp ly hôn để tìm lại sự thăng bằng trong cuộc sống và tâm hồn của mình, khi các ông chồng không thể thay đổi.
Theo VNE
'Xin phép mẹ chồng cho con được về 'nơi sản xuất' Các mẹ chồng tai quái ạ, không cần phải đuổi chúng con đi đâu cả, cũng đừng chờ đợi một lời xin lỗi ở chúng con vì con dâu đâu có làm gì sai. Chúng con xin tự nguyện quay về nơi sản xuất để làm lại cuộc đời". Mình đang suy nghĩ sẽ sớm ra quyết định của đời mình, đó là...