Chồng ỷ lại: Mình ở riêng đi anh!
Dù biết ra ở riêng, tôi sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng có lẽ, ở riêng, không dựa dẫm vào bố mẹ chồng, anh sẽ tự ý thức hơn về trách nhiệm của mình.
ảnh minh họa
Hai năm sống với bố mẹ chồng, hôm nay tôi phải thốt ra câu: “Mình ở riêng đi anh”. Chuyện ở riêng, ở chung vẫn là vấn đề muôn thủa của các cặp vợ chồng. Đại đa số các nàng dâu đều muốn ở riêng cho thoải mái. Giờ, tôi cũng muốn ở riêng. Nhưng không phải vì những lí do như mọi người thường nghĩ.
Bốn năm lập nghiệp, có công việc ổn định với mức lương khá cao trên thủ đô, tôi nghĩ mình sẽ sống luôn trên đất khách. Nhưng đời luôn không như ta mơ ước. Trong một buổi party, tôi quen anh. Là đồng hương, nên ngay lần gặp đầu tiên, chúng tôi đã có thể thoải mái trò chuyện nhiều vấn đề. Anh hơn tôi bốn tuổi, hiện đang học cao học, còn một năm nữa là xong.
Trong một năm anh ở Hà Nội ấy, chúng tôi có cơ hội gặp gỡ, đi chơi nhiều, và tình yêu cũng nảy nở. Vấn đề duy nhất khiến tôi băn khoăn, là sau khi học xong, anh sẽ quay trở lại quê hương làm việc. Nói là đồng hương, nhưng nhà tôi cũng cách nhà anh một tiếng đi xe. Lấy anh, nghĩa là tôi lại hai bàn tay trắng, đến một nơi xa lạ, không bạn bè, không công việc, không ai quen biết. Đắn đo suy tính mãi, cuối cùng tôi quyết định theo anh. Vì tôi nghĩ, phụ nữ sướng khổ hơn nhau ở tấm chồng. Mà chồng tôi cũng đủ khả năng cho tôi một cuộc sống bình yên ở quê hương. Xa cuộc sống phồn hoa đô thị, tôi theo anh trở về vùng đất mỏ yên bình.
Anh là con một, nên chuyện vợ chồng tôi sống với bố mẹ chồng là đương nhiên. Với nhiều nàng dâu, sống với bố mẹ chồng rất miễn cưỡng, nhưng tôi ngoại lệ. Kể cả chồng tôi có bảo sống riêng, tôi cũng không đồng ý. Bởi tôi quan niệm: Con trai thì phải sống với bố mẹ, lấy chồng theo chồng, chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ chồng là điều đương nhiên. Kể cả trong cuộc sống có nhiều mâu thuẫn cũng không sao.
Video đang HOT
Người ta vẫn đùa nhau “yêu năm mươi, lấy mười, chọn một”. Trong cả trăm người đàn ông quen biết, ta chỉ có thể phát sinh tình cảm với vài người, và trong vài người ấy chỉ chọn được duy nhất một người là chồng ta. Chọn được chồng, nhưng không thể chọn bố mẹ chồng. Nên dù bố mẹ chồng có ra sao, ta vẫn phải chấp nhận. Bố mẹ chồng, bố mẹ vợ, đều là bố mẹ, đều là nhưng người đã sinh ra, nuôi dưỡng ta thành người. Dù tính cách có thể không hợp, nhưng trong cuộc sống, chỉ cần một chữ “nhẫn” là đủ: Nhẫn nhịn, nhẫn nại, đôi khi cả nhẫn tâm, nhẫn nhục nữa. Bởi phương châm sống ấy, nên tôi rất thoải mái khi sống cùng bố mẹ chồng.
Vậy tại sao hôm nay tôi phải thốt ra lời đề nghị ở riêng? Không phải do mâu thuẫn với bố mẹ chồng, mà do không thể chịu nổi sự ỷ lại của chồng tôi.
Hai năm sau khi cưới, chúng tôi đã có một công chúa đáng yêu. Ông bà rất cưng cháu, vì cháu gái mà giống ông như đúc. Chưa xin được việc, ở nhà nội trợ, nhưng hàng ngày, tôi cũng rất nhàn. Bởi mỗi sáng, bà đều đi chợ mua sẵn thức ăn, tôi chỉ phải nấu nướng thôi. Ngoài tắm và cho con ăn, ngủ, thời gian còn lại của con đều bên ông bà.
Ông bà rất thích cho cháu đi chơi hàng xóm, đi dạo, đi công viên. Giờ cai sữa rồi, nên buổi trưa, con hoàn toàn ngủ với ông. Tối thì lúc ông, lúc mẹ. Phải nói rằng cuộc sống của tôi với bố mẹ chồng vô cùng hoà hợp và thoải mái (đôi khi có vài tranh luận nhỏ liên quan đến con gái không đáng kể). Nhưng với chồng tôi thì không. Không phải anh đi trai gái bên ngoài bỏ bê vợ con khiến tôi ấm ức, mà là anh quá ỷ lại vào vợ và ông bà trong vấn đề chăm con.
Công việc bận rộn, hay phải trực đêm, tuần anh chỉ có một ngày nghỉ, ba đêm ngủ nhà. Dù ít khi gặp bố, nhưng hễ thấy bố về, con gái đều cười tít mắt chạy ra đón bố. Tối đang ngủ mà nghe tiếng bố, cũng phải mở mắt cười, gọi bố bố, trêu chọc hôn hít bố rồi mới chịu ngủ tiếp. Con gái quấn bố là thế, nhưng có vẻ, bố không quấn con! Không phải anh vô trách nhiệm, không phải anh không yêu con, mà là anh không hề biết chăm con.
Thời gian được ở nhà rất ít, như người ta, cứ hễ có thời gian nghỉ ở nhà là muốn được bên con. Nhưng ngày nghỉ của anh, tôi chưa từng thấy anh dành hoàn toàn cho con gái. Đi xã giao, đi uống bia cùng đồng nghiệp, họp lớp cấp 1, 2, 3, đi câu cá… hai năm rồi ngày thực sự ở nhà của anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà khi ở nhà không “bận”, anh cũng chỉ chơi với con được một lúc rồi vào phòng ôm điện thoại, để ông bế cháu đi chơi. Anh không hề biết tắm cho con, không biết thay tã, chẳng thể cho con ăn nổi một miếng cháo hay ru con ngủ, dỗ con nín khóc, chỉ có thể đùa vui khi con ngoan.
Và đỉnh điểm sự ức chế của tôi là ngày hôm nay, khi anh đi làm về, chạy tót lên phòng nằm xem điện thoại. Khi tôi bế con lên, anh còn bảo sao không để dưới cho ông trông. “Có bố có mẹ ở nhà mà phải để ông trông à” tôi cáu kỉnh bảo anh, và để con trên giường rồi đi tắm. Không biết vì anh mệt, hay mải ôm điện thoại, mà không để ý, khiến con gái ngã từ trên giường cao gần 1m xuống đất. Nhìn con dưới đất, nghe tiếng con gào khóc, lòng tôi chua xót. Chỉ trông con vài phút thôi mà anh đã vô trách nhiệm thế rồi, tôi thật sự thất vọng.
Đêm nay, con ngủ với ông bà. Tôi đã đưa ra đề nghị “Mình sống riêng đi anh”. Vì có ông bà, có vợ ở nhà, nên anh đã quá ỷ lại, quên đi trách nhiệm của người bố với con gái mất rồi. Dù biết ra ở riêng, tôi sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng có lẽ, ở riêng, không dựa dẫm, anh sẽ tự ý thức hơn về trách nhiệm của mình với con. Bố: Không chỉ là người đưa mẹ tiền nuôi con, chơi với con, mà còn phải là người an ủi con, dỗ dành con, chăm nom con, dạy bảo con làm người nữa!
Chồng ơi, thống nhất thế nhé, mình ở riêng, vì con.
Theo Emdep
Đàn bà bản lĩnh là không dựa dẫm vào chồng
Người ta thường nói, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, cuộc đời người đàn bà có sướng hay không hoàn toàn dựa vào người đàn ông họ lấy được. Điều này đúng nhưng chưa đủ.
Đàn bà khôn là không nên dựa dẫm quá vào chồng. Mọi sự dựa dẫm sẽ dẫn đến những mâu thuẫn và những điều tiếng không đáng có. (ảnh minh họa)
Đàn bà sướng hay khổ còn phụ thuộc vào bản thân họ, vì cuộc sống của họ là do chính họ quyết định. Thực tế đã chứng minh, nhiều người dù giàu sang cũng không vui vẻ hạnh phúc, vì không cảm thấy tự do, thoải mái ngay trong chính căn nhà của mình. Nhiều người được chồng yêu chiều quá cũng cảm thấy bức bối vì bản thân họ cho rằng, mọi sự đều nên có chừng mực.
Điều này lại liên quan tới đòi hỏi, yêu cầu của phụ nữ. Đúng, đàn bà luôn có những sở thích, những yêu cầu, đòi hỏi mà một người đàn ông khó đoán định được. Đàn ông thường than vãn, &'mấy ai hiểu được lòng dạ của đàn bà, đàn bà muốn gì', vì họ đúng là không thể hiểu nổi, thực ra, người phụ nữ muốn gì ở họ. Được chiều chuộng, có nhiều tiền, chưa chắc đã là một người phụ nữ hạnh phúc. Mà một người phụ nữ hạnh phúc chính là người tự do, là người cảm thấy đang được làm những điều mình muốn, là người sống ung dung tự tại, được chồng yêu chiều nhưng luôn biết bản thân mình đứng ở đâu và không bao giờ phụ thuộc quá đỗi vào chồng.
Có một người đàn bà được cả xóm giềng khen là sung sướng vì chị không phải đi làm, ở nhà, chồng nuôi, tiền rủng rỉnh túi. Đi đâu, chị cũng được tài xế đưa đi, vàng bạc cũng đeo đầy người, ăn ở những nhà hàng sang trọng và ai cũng phải nhìn chị trầm trồ. Nhưng chị lại không cảm thấy vui vì căn bản, chị mang tiếng là dựa hơi chồng, chồng chị giỏi nên chị mới được phần nhờ.
Cũng vì thế mà người phụ nữ lại nai lưng kiếm tiền, quên ngày quên tháng rồi lại cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, chán nản vì không còn thời gian bên gia đình...
Tất nhiên, khái niệm hạnh phúc với mỗi người là khác nhau. Nhưng đàn bà bản lĩnh là đàn bà không bao giờ nên dựa dẫm quá vào chồng. Một khi bạn tự do về kinh tế, tự chủ được các mối quan hệ và tiền bạc của mình, bạn sẽ luôn cảm thấy được tôn trọng. Gia đình chồng sẽ không coi bạn là người may mắn khi có được chồng giàu có. Và những việc mình làm cũng sẽ được tôn trọng hơn. Nếu bạn ngửa tay xin tiền chồng, tức là bạn không có tiếng nói quan trọng trong gia đình và cũng không tự dám quyết định những việc cần nhiều tiền. Tự do về kinh tế, bạn cũng có thể tự do với các mối quan hệ của mình. Và đương nhiên, sự tôn trọng của người xung quanh dành cho bạn cũng nhiều hơn. Một người phụ nữ giỏi kiếm tiền là người tự do nhất. Và khi bạn tự do thì tâm lý thoải mái, và chỉ có tâm lý thoải mái thì con người ta mới hạnh phúc, vui vẻ được.
Đàn bà khôn là không nên dựa dẫm quá vào chồng. Mọi sự dựa dẫm sẽ dẫn đến những mâu thuẫn và những điều tiếng không đáng có. Dù bạn là ai, chồng bạn giàu có thế nào thì cũng nên có một công việc riêng của mình và đừng lúc nào cũng nhờ vả chồng những việc không đáng có. Người phụ nữ hạnh phúc không hoàn toàn là &'hơn nhau ở tấm chồng' mà là người biết tự chủ, làm chủ bản thân và biết tự quyết định những việc bản thân cho là đúng.
Theo Eva
Không xinh đẹp không có nghĩa em không được hạnh phúc! Em yêu 1 người đã gần 4 năm nay rồi. Trước kia là tình cảm từ một phía của em rồi trước Tết năm nay anh ấy mới chính thức công khai mối quan hệ và xem em là người yêu. ảnh minh họa Nhiều năm trước em theo đuổi anh ấy nhưng anh ấy chỉ lập lờ rồi đặt em trong mối...