Chồng vừa mất, mẹ chồng đã mưu toan chiếm nhà cho em chồng ở
Chồng mất, con thơ, lại phải đối mặt với cảnh bị mẹ chồng đuổi để chiếm toàn căn nhà, tôi có nên buông xuôi tất cả, bỏ lại những người tàn nhẫn tôi vẫn gọi mẹ chồng, em chồng kia không?
Tôi và anh học chung giảng đường rồi nên duyên vợ chồng. Sau ngày cưới, tôi về nhà anh sống cùng bố mẹ và chú em chồng. Không lâu sau đó, chú ấy cũng kết hôn. Nhà vốn chật chội lại thêm người, mà ai cũng cần chút không gian riêng. Chúng tôi là anh chị nên cũng không nề hà nhường hai em phòng ngủ của mình, dọn sang phòng khác nhỏ hơn không có cửa đóng then cài.
Sống mãi cảnh bất tiện ấy, bố mẹ tôi bên nhà cũng thương nên cho chúng tôi 200 triệu, cộng thêm 400 triệu vợ chồng tôi tích góp được để xây lại căn nhà cho thoải mái hơn. Tuy nhà và đất vẫn đứng tên bố mẹ chồng nhưng tôi nghĩ, chồng tôi là con trưởng, khi bố mẹ chồng già qua đời thì căn nhà cũng là của vợ chồng tôi. Vì thế tôi và anh đều không tính toán gì.
Chuyện nhà cửa xong xuôi, vợ chồng tôi cũng đón con đầu lòng trong niềm vui khôn xiết. Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi được 3 năm thì tai họa ập tới khi chồng tôi bị tai biến rồi nằm liệt giường. Nhìn anh, nước mắt tôi chỉ trực trào mà phải kìm nén để động viên, chăm sóc anh. Sau 4 tháng chạy chữa, anh không qua khỏi và rồi anh rời xa mẹ con tôi.
Chuyện khiến tôi thấy xót xa trong lúc chăm anh ốm liệt giường là bố mẹ và em chồng chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc. Bình thường trong cuộc sống, vợ chồng tôi luôn chu toàn việc làm con. Nhưng bố mẹ chồng dường như có ác cảm với chồng tôi, sẩy có chuyện gì đều mắng mỏ anh. Đến lúc anh ốm đau, họ cũng chẳng trông anh lấy một ngày khiến tôi có cảm giác anh không phải con đẻ của ông bà.
Chuyện khiến tôi thấy xót xa trong lúc chăm anh ốm liệt giường là bố mẹ và em chồng chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày đưa tang anh, bố mẹ chồng tôi chỉ buồn đôi chút, còn vợ chồng em chồng thì chẳng tỏ vẻ gì cả. Tôi chưa từng chứng kiến nhà nào lại thờ ơ vô tình với người con, người anh vừa mất như vậy.
Chưa kịp quen với cảnh mãi mãi không còn chồng bên cạnh, mẹ chồng và em chồng đã toan tính đẩy mẹ con tôi về nhà ngoại. Mẹ chồng bảo giờ chồng tôi đã mất, bà giải trừ quan hệ mẹ chồng con dâu với tôi. Tôi có muốn đi lấy chồng mới thì đi, không thích nuôi con thì để con ở đây bà nuôi. Còn muốn mang theo con thì mang, bà không bắt ép.
Cuộc đời không ai nói trước được điều gì, nhưng bổn phận và tình nghĩa với chồng tôi muốn giữ trọn. Vì thế, tôi nói với mẹ chồng rằng muốn để tang chồng hai năm rồi mới tính tính tiếp. Mẹ chồng tôi liền lạnh lùng: “Muốn để tang thì về nhà ngoại mà để. Giờ vợ chồng thằng T. (em chồng tôi) sắp có con, cô mặt mày ủ rũ không tốt cho chúng nó!”.
Tôi choáng váng với lời mẹ chồng nói. Rõ ràng căn nhà này được xây hoàn toàn bằng tiền của vợ chồng tôi và bố mẹ tôi cho. Hồi xây nhà, em chồng không đưa lấy một đồng vì em ấy bảo, sau nhà là của anh chị, vợ chồng chú ấy chỉ sống nhờ một vài năm góp tiền mua nhà mới.
Vậy mà bây giờ bà nhẫn tâm đuổi mẹ con tôi khỏi nhà để vợ chồng chú em sống thoải mái hơn. Lòng tôi quặn thắt vì chồng mất, con thì nhỏ dại, giờ lại thêm chuyện sắp không còn nhà để về vì những người thân tôi vẫn gọi “mẹ chồng”, “em chồng”.
Chồng không còn nữa, số tiền đó âu cũng là phù phiếm song tôi thực sự xót xa, phẫn nộ vì lòng tham vô đáy và sự vô tình của họ. (Ảnh minh họa)
Tôi có nói lại với bà về số tiền xây nhà, mẹ chồng tôi cau có mắng: “Tiền là con trai tôi làm ra, cô góp được mấy đồng mà kể lể. Mấy đồng bố mẹ cô cho thì cũng coi như tiêu hết trong mấy năm qua rồi. Giờ chồng cô mất, cô lại muốn chiếm tài sản nhà chồng à?”.
Biết chuyện, bố mẹ đẻ bảo tôi về nhà sống, không cần xót số tiền hay lưu luyến gì gia đình bên đó nữa. Nhưng con gái đã lấy chồng như tôi chưa báo hiếu được bố mẹ, ông bà còn phải giúp đỡ thêm, sao tôi có thể mang con về dựa dẫm được đây.
Chồng không còn nữa, số tiền đó âu cũng là phù phiếm song tôi thực sự xót xa, phẫn nộ vì lòng tham vô đáy và sự vô tình của họ. Nhưng chẳng lẽ cứ để họ hưởng tất cả công sức thành quả của vợ chồng tôi như vậy? Các bạn hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi tình cảnh này.
Theo Trí Thức trẻ
Chỉ cần anh ở bên, em thấy mình hạnh phúc đủ rồi
Em tin một ngày nào đó khi anh buông xuôi được tất cả, khi tình cảm hai đứa mình lớn dần lên, em sẽ là người hạnh phúc nhất, phải không anh.
ảnh minh họa
Em và anh quen nhau thật đặc biệt anh nhỉ. Qua lời giới thiệu anh và đứa bạn thân của em quen nhau và lần đầu tiên gặp mặt em là nhân vật phụ. Lúc ấy em chẳng nhớ anh đã hát những gì, chỉ nhớ là anh giật mic của em thôi. Và chắc anh cũng chẳng để ý tới em đâu nhỉ. Và thế nào qua những cmt trên fb em với anh nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn. Em thấy ở anh những điều gì đó rất thân quen. Em không ngần ngại kể cho anh nghe tất tần tật mọi chuyện của em. Lúc đó anh nói em thật ngốc anh nhỉ. Nhưng kệ, vì lúc ấy em quý anh, coi anh như một người bạn rồi.
Và chẳng hiểu sao ta yêu nhau. Em đã hạnh phúc biết bao khi khoe với mọi người về anh. Những tin nhắn yêu thương, những lời quan tâm ân cần, những cuộc điện thoại nói không hết chuyện. Em đã yêu anh nhiều hơn thì phải. Em đã từng nói với anh em chỉ cần tình yêu chúng mình vậy thôi, không cần nhiều hơn cũng đừng ít đi anh ạ. Rồi mình cứ yêu nhau như thế. Anh kể em nghe về câu chuyện tình yêu ba năm của anh, thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Em biết anh còn yêu người đó, nhớ người đó nhiều lắm, em hiểu được cảm giác của anh nên em không trách anh. Em vẫn cố gắng yêu thương anh từng ngày, hi vọng từng ngày qua đi anh sẽ bớt nhớ về người ta đi.
Những status anh viết, những lúc anh buồn anh tâm trạng em biết chứ. Nhưng anh chẳng chịu chải lòng mình ra nên em chẳng thể làm được gì cho anh. Thôi thì cứ để anh như vậy, nói ra anh sẽ bớt buồn hơn. Dù sao anh vẫn yêu thương em, quan tâm em. Như vậy là đủ rồi. Rồi một ngày cái status anh viết đập ngay vào mắt em. Người anh vẫn nhớ thương đi lấy chồng, anh buồn anh đau khổ, anh nói rất dài, có giọt nước mắt chợt rơi, có nỗi buồn thoáng nhẹ trên mặt cô gái trẻ. Em thấy thương anh nhiều quá. Giá mà em ở bên anh lúc ấy, em sẽ ngồi nghe anh tâm sự, em sẽ là bờ vai tựa vào, em sẽ chia sẻ nỗi đau ấy.
Anh à, anh đau em cũng đau không kém anh là bao đâu. Có những status em viết mà chưa một lần cho ai đọc anh ạ. Em sợ anh biết anh sẽ buồn hơn, em sợ gia đình em biết họ sẽ nghĩ không tốt về anh. Em muốn anh thật hoàn hảo trong mắt mọi người. Em thấy rằng thời gian này em cần bên anh, chia sẻ với anh, quan tâm anh dù cho anh luôn im lặng với anh. Em biết anh không muốn em buồn. Nhưng làm sao mà em không buồn được khi người em yêu đang đau đớn trong quá khứ như vậy chứ. Em vẫn cứ nhăn nhăn nhở nhở vậy đấy. Em chỉ muốn anh vui hơn một chút thôi. Tự dưng lúc ấy em đau bụng quá anh ạ, đau quặn thắt, đau muốn ngất đi ấy. Trong đầu em lúc ấy chỉ có anh thôi, cầm điện thoại đắn đo mãi mới dám gọi cho anh. Em biết lúc ấy anh rất lo cho em. Nhưng điều em mong là anh có thể bỏ tất cả để đến bên em lúc này. Nhưng hình như em đề cao mình quá thì phải.
Rồi em cố gắng bình tĩnh nói với anh rằng em đỡ rồi, em không còn đau nữa. Em không muốn anh phải thêm một gánh nặng là em. Nhưng tại sao hả anh. Có quá tàn nhẫn không khi anh nói em hãy đi tìm người khác. Em yêu anh mà, em muốn bên anh mà, tại sao bắt em phải quên anh, tại sao bắt em đi tìm ai đó. Em không muốn đâu anh à. Em chỉ cần anh thôi. Giá như chị ấy yêu anh, giá như chị ấy quay về bên anh em sẽ ra đi không một lời oán thán. Nhưng không phải vậy mà, tại sao không cho mình cơ hội được ở bên nhau, tại sao không chịu mở lòng ra với em chứ. Dù sao thì anh cũng đã từng gọi em một tiếng vợ mà.
Em không chịu đâu, em không muốn xa anh đâu. Dù cho em có phải chịu thiệt thòi những lúc anh nhớ người ta, dù cho có những lúc anh bực mình lớn tiếng với em, em có thể bỏ qua tất cả, chỉ cần để em ở bên anh, chia sẻ với anh, cùng anh bước tiếp trên con đường phía trước. Em sẽ làm tất cả để anh có thể vui trở lại. Em tin một ngày nào đó khi anh buông xuôi được tất cả, khi tình cảm hai đứa mình lớn dần lên, em sẽ là người hạnh phúc nhất, phải không anh. Vì thế em vẫn sẽ chờ, vẫn sẽ đợi, vẫn sẽ hi vọng anh ạ. Vì em yêu anh và em cần anh anh ạ. Chỉ vậy thôi
Theo blogtamsu
Chồng mất, em chồng lật mặt tráo trở Cách đây 2 năm, chồng tôi không may qua đời vì tai biến mạch máu não. Anh ra đi để lại cho tôi 2 đứa con thơ, cuộc sống của ba mẹ con rơi vào cảnh xáo trộn và thiếu thốn khủng khiếp vì nhà không còn nóc. Ảnh minh họa Nghĩ đến những ngày tháng ấy tôi vẫn không cầm nổi nước...