Chồng vừa mất, em chồng đã tiết lộ sự thật tàn nhẫn khiến tôi hận anh
Sau khi chồng mất, em chồng bất ngờ chuyển đồ đạc đến nhà tôi sống và tuyên bố một sự thật khiến tôi điêu đứng, từ thương xót chuyển sang oán hận anh.
Một tháng trước, chồng tôi bị tai nạn lao động và mất trên đường đi cấp cứu. Tin dữ khiến tôi ngất lên ngất xuống, không còn thiết sống nữa, chỉ muốn được đi cùng chồng. Tôi nhớ ngày đưa tang anh, nhiều người ở bên cạnh chăm sóc tôi và có cả y sĩ đi cùng.
Lo hậu sự cho chồng xong, tôi phải cố gượng dậy vì biết mình phải làm trụ cột, lo cho hai đứa con thơ dại chứ không được phép chìm đắm mãi trong đau khổ. Hiện tại, tôi đã đi làm trở lại, tinh thần ổn định hơn, dù đêm nào đi ngủ tôi cũng trằn trọc mãi và khóc nhớ chồng.
3 ngày trước, vợ chồng em trai chồng bất ngờ chuyển đồ đạc đến nhà tôi ở. Lúc đầu tôi nghĩ các em thương mẹ con tôi ở một mình, muốn đến sống cùng cho vui. Tôi cảm ơn lòng tốt của hai em và nói mình đã tốt hơn rất nhiều, không cần ai đến ở cùng để an ủi nữa.
Sự thật về chồng và gia đình chồng khiến tôi sụp đổ. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng Tuấn – em trai chồng tôi – nói là nhà này là của ông bà nội. Chồng tôi mất rồi, bố mẹ quyết định cho vợ chồng em ấy ngôi nhà, còn mẹ con tôi muốn ở đâu thì ở, em ấy không quan tâm. Tuấn cho tôi 2 tuần để tìm chỗ khác và chuyển hết đồ đạc ra khỏi đây.
Tôi chết sững, không ngờ gia đình chồng lại “máu lạnh” như vậy, nhưng cũng đủ tỉnh táo, cứng cỏi để nhắc cho Tuấn nhớ rằng nhà này do vợ chồng tôi mua bằng tiền tích cóp của cả hai đứa, bố mẹ chồng không có quyền cho ai. Bất ngờ, Tuấn đưa cho tôi xem bản photocopy sổ đỏ có công chứng đầy đủ, đúng là ngôi nhà tôi đang ở đứng tên bố mẹ chồng.
Thấy tôi đứng ngây người, Tuấn mới nói là lúc mua nhà, chồng tôi không muốn thấy cảnh nàng dâu gây khó dễ cho bố mẹ chồng khi về già; anh ấy cũng dự định vài năm nữa sẽ đón bố mẹ ở quê ra phố sống nên đã để ông bà đứng tên nhà, phòng tôi có ý kiến khác. Giờ trên pháp luật, nhà là tài sản của bố mẹ chồng, nên họ có quyền đuổi tôi đi.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, trái tim tan nát trước sự thật tàn nhẫn đó. Lâu nay chồng tôi cứ viện cớ thủ tục có vài trục trặc nên chưa làm được sổ đỏ, bảo tôi yên tâm vì nhà đất là của mình thì thủ tục sớm muộn gì cũng xong. Ai ngờ sổ đỏ anh đã làm từ lâu và đẩy tôi ra ngoài. Trước đây vì hoàn toàn tin yêu chồng, lại bận công việc, con cái, ngại làm các thủ tục nên mọi chuyện từ mua bán nhà đến chuyện chứng nhận quyền sở hữu tôi đều để anh lo chứ không đụng tay vào. Hóa ra tiền thì của vợ chồng tôi, nhưng người đứng tên mua ngôi nhà ngay từ đầu lại là bố mẹ chồng tôi.
Ngoài việc bị lừa chiếm đoạt tài sản, điều khiến tôi đau đớn hơn là ngay từ những ngày mặn nồng, chồng đã đề phòng, tính toán với tôi. Anh không ngờ mình bạc phận chết sớm, không kiểm soát được tình hình khiến các con anh bị người ruột thịt của anh đuổi ra đường. Bây giờ, sự thương xót của tôi đối với chồng đã trở thành oán hận. Mẹ con tôi phải làm sao đây?
Âm mưu của chồng tôi khi hào hiệp muốn thay em rể về... ở rể
Nhà tôi có hai chị em gái. Bố mất sớm, một mình mẹ nuôi hai chị em tôi lớn khôn. Tôi lấy chồng đã năm năm, em gái tôi cũng sắp lấy chồng.
Chuyện chị em tôi lo lắng việc sau khi chúng tôi đi lấy chồng mẹ sẽ phải ở một mình cuối cùng cũng đã đến. Đành rằng, cả hai chị em đều lấy chồng trong thành phố, cách nhà không quá xa, lúc cần có thể chạy đi chạy về, nhưng nói gì thì nói, mẹ tôi có tuổi rồi, lúc khỏe mạnh không sao nhưng lúc trái gió trở trời, đau ốm đêm hôm đột xuất không có ai ở bên thì không ổn. Nghĩ vậy, tôi bảo với em gái bàn bạc với chồng sắp cưới của nó xem sau khi cưới hai đứa có thể về ở với mẹ được không.
Để đưa ra đề nghị này tôi cũng đã suy trước tính sau. Nhà em rể đông người, lại ba thế hệ đang sống chung. Theo như kế hoạch em rể đưa ra thì sau khi cưới hai vợ chồng sẽ ra thuê trọ sống riêng cho thoải mái. Thế thì thay vì thuê trọ, hai đứa về ở chung với mẹ, như vậy vừa đỡ một khoản tiền, mà mẹ có con cái sống cùng lại vui.
Thế nhưng em rể có vẻ như chưa thông suốt vụ này. Cậu ấy nói cậu ấy cũng thương mẹ, cũng không quan trọng việc sẽ bớt một khoản tiền, vấn đề là cậu ấy không muốn mang tiếng ở rể. Bố mẹ cậu ấy cũng nói "muốn ra thuê nhà ở riêng thì được chứ sang nhà vợ ở thì không nên".
Tôi có đem chuyện này kể với chồng, bảo sau này em gái lấy chồng rồi mẹ ở một mình thì buồn và thương mẹ quá. Không ngờ chồng tôi lại nói: "Anh cũng có nghe mọi người bàn bạc chuyện lâu nay rồi, nhưng vì em không hỏi ý kiến anh nên anh không nói. Thực ra em là chị cả, việc chăm sóc mẹ nên là trách nhiệm của vợ chồng mình, không thể đùn đẩy cho em gái được. Thôi, cứ để đám cưới của em ấy xong xuôi rồi vợ chồng mình nói chuyện với bà nội, chuyển về ở với bà ngoại cho vui. Dù sao bà nội cũng còn chú út, chứ bà ngoại ở có một mình".
Nghe chồng nói mà tôi không tin vào tai mình. Chuyện này, ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến huống gì là chồng. Bởi vợ chồng tôi đang sống chung với mẹ chồng, bố chồng cũng đã mất, em chồng đang học đại học. Cuộc sống trong nhà tương đối ổn định, mẹ chồng con dâu không xung khắc bất hòa gì cả. Giờ tự nhiên cả vợ chồng con cái về ở với bà ngoại thì làm sao bà nội đồng ý được.
Nhưng chồng tôi bảo anh sẽ thuyết phục bà và anh nghĩ mình làm được. Tôi thực sự xúc động đến rơi nước mắt trước tấm lòng của chồng. Xưa nay tôi thấy anh sống hơi "chặt chẽ" về tiền bạc, nói đúng hơn là hơi tính toán, ki bo. Nhưng giờ tôi mới biết là anh cũng rất tình cảm, thương vợ, thương cả những lo lắng của vợ. Anh đối xử với tôi và mẹ tôi như thế, không có lý gì tôi lại không hết lòng vì anh, vì gia đình chồng.
Cuối tuần vừa rồi tôi về ngoại một buổi giúp mẹ và em chuẩn bị lên thực đơn cho cỗ cưới. Trưa tôi về thấy nhà vắng, lên phòng thấy con đang ngủ, không thấy chồng đâu. Tôi sang phòng mẹ chồng định hỏi chồng tôi đi đâu, bà đã ăn trưa chưa thì nghe tiếng chồng tôi trong đó, có vẻ như là anh đang thuyết phục bà và bà thì chưa đồng ý vụ gia đình tôi muốn chuyển về ở nhà ngoại.
Mẹ chồng tôi bảo chồng tôi rằng đang yên đang lành tự nhiên thích đi ở rể làm gì. Mẹ chồng vừa dứt lời thì chồng tôi nói: "Vấn đề là gì mẹ biết không? Là vợ con đang thuyết phục vợ chồng dì út cưới xong ở lại đấy luôn với bà. Mẹ nghĩ xem nhà mẹ vợ không có con trai, sau này ai ở đấy chăm bà thì coi như được luôn cái nhà đấy còn gì. Giờ để dì út ở, chăm bà thì sau bà mất, nhà đấy bà không cho dì út thì cho vợ chồng con chắc? Mà nhà mình còn chú B. nữa, sau nó lấy vợ thì ở đâu? Thuê nhà à? Nếu vợ chồng con sang đấy ở, coi như tương lai đã có nhà, sau này chú B. cưới vợ ở với mẹ không phải lo chuyện nhà cửa nữa".
Từng lời từng lời chồng nói khiến mặt tôi nóng bừng. Hóa ra chẳng phải anh thương vợ hay thương mẹ vợ gì cả, là anh đang nhắm vào cái nhà của mẹ tôi. Anh nghĩ nếu chúng tôi về ở với bà thì sau này ngôi nhà đó nhất định bà ngoại sẽ cho chúng tôi. Anh còn tính cho tương lai của em trai anh nữa. Một kế hoạch mà vẹn cả đôi đường, vừa có nhà lại vừa được tiếng rể hiền rể thảo. Càng nghĩ tôi càng thấy cay đắng khi biết rõ "tấm lòng" của chồng mình.
Tôi cay đắng khi nhận ra "tấm lòng" của chồng mình (Ảnh minh họa: Sohu).
Vài hôm nay tôi cứ lấn cấn mãi chuyện này chưa biết phải giải quyết như thế nào. Tôi không cần biết anh toan tính những gì, chỉ cần có thể làm cho cuộc sống mẹ mình vui, anh tốt thật tâm hay tỏ vẻ tốt cũng được. Vấn đề là ở chỗ nhà tôi có hai chị em chứ không phải một mình tôi, sau này tài sản của mẹ tôi dù sao cũng chia đều. Nếu mẹ không cho vợ chồng chúng tôi nhà, rồi chồng tôi lúc đó sẽ kể công này nọ thì làm sao?
Tôi nhớ lại những lời mẹ chồng nói với chồng tôi: "Thương bà ngoại thì siêng qua lại thăm nom. Bà cũng còn khỏe mà, lúc nào ốm đau hay già yếu thì lại tính". Có phải làm như mẹ chồng tôi nói là ổn và hợp lý hơn không?
Thấy tôi bị châm chọc, em chồng hỏi ngược người khác một câu khiến họ câm nín Câu nói của em chồng đã khiến mọi người trong bàn tiệc ngượng ngùng, cúi mặt xuống. Vì sinh 2 con trong 3 năm liên tục nên tôi buộc phải nghỉ làm để trông con. Nhà chồng và chồng tôi đều ủng hộ quyết định này và chưa bao giờ tỏ vẻ coi thường tôi. Mỗi tháng chồng đều đưa hết lương cho...