Chồng vô tâm nơi xứ người, ‘rời đi thì bị trách, ở lại tự làm mình đau’
Mỗi lần có ai gọi điện rủ đi nhậu thì dù đang bận đến mấy anh ấy cũng xách xe đi ngay quên hết vợ con.
Em đang gặp rắc rối trong hôn nhân. Em là giáo viên tiểu học, có một cậu con trai. Chồng em làm việc ở Đài Loan. Mùa hè vừa rồi em với con sang Đài Loan thăm chồng. Sang được hai tuần thì chồng em bảo em xin nghỉ việc ở nhà, con gửi cho ông bà ngoại để sang làm việc cùng chồng.
Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rồi quyết định bỏ sự nghiệp sang với chồng. Chuyện cũng chẳng có gì, vợ chồng em xa cách bao nhiêu năm giờ ở chung với nhau hai đứa mỗi người mỗi tính.
Chồng em vì công việc phải giao lưu bạn bè. Cũng bia rượu, em thì khuyên anh đừng uống nhiều quá ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng chồng em cũng chẳng nghe, bỏ mặc em, chẳng quan tâm tới em.
Em cứ nghĩ rằng mình hy sinh sự nghiệp thì sẽ được bù đắp lại nhưng anh càng ngày càng quá đáng, tụ tập uống rượu, không đưa cho em tiền chi tiêu gia đình. Em làm gì cũng phải xin phép, ngửa tay ra xin tiền anh.
Có những lần anh nổi nóng nói với em những lời khó nghe, hay thậm chí còn đánh em. Em rất muốn kết thúc mối quan hệ này nhưng vì còn thương anh nên cố gắng bỏ qua nhưng tiếp tục thì em không thấy hạnh phúc.
Chồng em vô tâm, chỉ biết đến bạn bè. Em giờ thấy rất đau khổ. Rời đi thì người trách, mà ở lại thì tự làm mình đau.
Giải đáp chuyên gia Tâm Anh
Cảm ơn bạn đã chia sẻ chân thành câu chuyện của mình với chuyên mục “Gỡ rối cùng chuyên gia”.
Video đang HOT
Tâm Anh xin được gửi đến bạn cái ôm thật chặt từ xa vì hiểu rằng chắc hẳn bạn đang rất tủi thân nơi xứ người, khi đã lựa chọn bỏ lại nhiều điều và đi theo tiếng gọi của tình yêu mà giờ lại đau khổ vì người mình yêu.
Bạn thân mến, một mối quan hệ gặp vấn đề đến từ việc: Một là yêu sai người (chọn sai người phù hợp với giá trị mình cần), hai là yêu sai cách (không biết yêu đối phương thật sự là như thế nào), ba là vừa yêu sai người, vừa yêu sai cách.
Vậy bạn nhìn lại mối quan hệ của mình và chồng, thời gian tìm hiểu cũng chưa nhiều để biết được tính cách của anh ấy với bạn như thế nào. Và mình có bao giờ tự hỏi rằng: Tại sao anh ấy đối xử tốt với người ngoài, nhưng với mình lại ky bo, không tôn trọng?
Bạn có quan sát xem những người ngoài ấy, hội anh em bạn nhậu đấy, họ có những gì cho chồng của bạn cảm thấy vui khi ở bên, họ có khen anh ấy, công nhận, ghi nhận những điều anh ấy làm?
Chồng bạn thích đi nhậu hơn là ở nhà, bởi vì ở nhà không vui bằng nơi nhậu đó. Hãy quay về để bản thân mình sửa đổi, rèn luyện để chính mình trong ngôi nhà ấy, mình phải biết mình vui, hạnh phúc thật sự là gì, thì căn nhà này ấm áp yêu thương, ngập tràn tiếng cười, rồi ai cũng thích ở đó.
Trong cuộc đời mình, bạn muốn chọn mình là chủ nhân hay nạn nhân? Câu hỏi này có vẻ hơi thừa, vì chắc hẳn ai cũng chọn mình là chủ nhân, nhà lãnh đạo của cuộc đời mình. Nhưng nếu chỉ than vãn, chỉ trích, đổ lỗi, hướng ra bên ngoài, tìm lỗi sai của người khác thì bạn chỉ đang là nạn nhân cuộc đời mình mà không tìm ra giải pháp cho vấn đề của mình đâu.
Còn chọn là chủ nhân cuộc đời mình thì cần tự chịu trách nhiệm 100% tất cả các vấn đề xảy đến với mình để chọn tập trung vào giải pháp, không tập trung vào vấn đề.
Nếu bạn chỉ tập trung vào vấn đề anh ấy đi nhậu, anh ấy không đưa tiền, coi thường mình, anh ấy không tôn trọng mình thì mãi mãi bạn sẽ khổ đau vì đâu thấy giải pháp mà toàn là tiêu cực.
Hãy hỏi mình: Tôi cần làm gì để mình bình an đối diện với tình huống này? Khi hỏi câu hỏi đúng thì não bộ mình sẽ điều hướng suy nghĩ để mình đi theo hướng sáng.
Bạn cũng nói rằng mình đã hy sinh cho anh ấy rất nhiều, bạn quyết định từ bỏ công việc ở Việt Nam để sang với chồng… Đây là điều bạn tự nguyện, anh ấy có nói nhưng quyết định thuộc về bạn chọn hành động.
Hãy tự chịu trách nhiệm với những hành động của mình, dù anh ấy có nói hay thuyết phục thì chính bạn đã quyết định. Để thấy rằng, nếu mình vô minh, thiếu trí tuệ, thì bây giờ là lúc cần phải rèn luyện mình rằng mình cũng cần phải tự chịu trách nhiệm với sự vô minh đó của mình. Và nhìn thấy được việc mình cần hoàn thiện mình thì không có cách gì khác là nỗ lực rèn luyện để khai mở tư duy, nhận thức của mình.
Hạnh phúc hay khổ đau nằm thật sự bên trong chúng ta, trong chính suy nghĩ, tư duy của mình. Bản năng con người là khi thấy khó chịu thì muốn buông cảnh đó ra, nghĩ rằng thay đổi hoàn cảnh đó sẽ giúp mình ổn hơn. Nhưng có chắc rằng, bạn sang một nơi khác, tâm của bạn chưa ổn thì bạn có vui không, dù cảnh đẹp đến đâu. Nên khi bạn chán chồng thì bạn sẽ thường có xu hướng muốn từ bỏ mối quan hệ này, vì mình cho đi nhiều mà nhận lại toàn đau khổ.
Sự thật của “cho đi” là bạn phải cảm thấy hạnh phúc. Cho đi mà không hạnh phúc thì đó không phải là cho đi, mà chỉ là trao đổi (Trao cũng là cho, nhưng lại mong đổi lại điều mình muốn, mà nếu không được thì mình thất vọng, buồn chán).
Và chắc hẳn lâu nay, bạn đã trao đổi rất nhiều với anh ấy trong mối quan hệ này đó. Và hạnh phúc của bạn đang đặt sang anh ấy rất nhiều, trọng tâm cuộc đời bạn cũng để ở anh ấy, chỉ cần anh ấy quan tâm là bạn vui, không để ý bạn, khó chịu thì bạn buồn và thất vọng. Hãy quay về để biết rằng hạnh phúc thuộc về chính bạn, do bạn làm chủ cảm xúc của mình.
Hiện tại, bạn ở không được, đi cũng không xong, vì bạn chưa bình an. Hãy cho phép bản thân mình rèn luyện mình trong 1 mục tiêu có thời hạn như 3 tháng, 1 năm… để rồi bạn trở thành phiên bản vững chãi, bình an thì đưa ra quyết định.
Và tất nhiên, trong thời gian đó rất cần có sự đồng hành để trợ duyên khi bạn gặp lúc chông chênh, chưa đi đúng đường, thì hãy tìm đến những môi trường, những người đồng hành giúp bạn quay về với chính mình trước, để bạn vững chãi, bình an thì mới đối diện và giải quyết vấn đề được.
Thay chồng mua quà cho mình
Mỗi người có một cách riêng để tạo cho mình những niềm vui. Tự mua quà cho mình (bằng tiền của chồng), cũng là hạnh phúc.
Tôi cũng giống như nhiều phụ nữ, thích được nhận quà, nhất là quà tặng từ người mình yêu thương. Thế nên, tôi từng rất buồn, tủi thân, thất vọng vì chẳng bao giờ được nhận hoa, quà từ chồng vào dịp sinh nhật, kỉ niệm ngày cưới.
Mỗi độ Ngày Lễ tình nhân, Ngày Quốc tế phụ nữ hay Ngày Phụ nữ Việt Nam, trong khi chị em đồng nghiệp hớn hở khoe quà của người yêu, của chồng thì tôi lặng lẽ giấu giọt nước mắt chỉ trực trào ra vì chẳng bằng chị bằng em.
Tôi mông lung với những hoài nghi: "Sao chồng/người yêu người ta tâm lý thế mà chồng mình lại quá đỗi vô tâm?"; "Là anh ấy không lãng mạn, yêu vợ hết lòng hay anh ấy tiếc tiền mua quà cho vợ?"... Những câu hỏi khiến tôi ấm ức trong lòng...
Thực tình, trừ cái "tội" chẳng bao giờ mua hoa, quà tặng vợ ra thì chồng tôi không có gì để chê trách. Anh là người đàn ông trách nhiệm, lối sống nghiêm túc, hết lòng vì vợ con. Tiền lương của chồng, anh đưa cả cho vợ "điều phối kinh tế gia đình".
Cơ quan thi thoảng cũng có việc làm thêm tăng thu nhập, khoản này anh sẽ giữ lại để chi dùng cá nhân. Lâu lâu dư giả, anh lại... nhét ví vợ, kêu "chẳng tiêu đến, cộm ví".
Nhớ hồi yêu nhau, cả hai đứa đều "nghèo rớt mùng tơi", tiền sinh hoạt hằng tháng còn phải cân đong đo đếm, nên tặng quà là điều xa xỉ mà chúng tôi chẳng bao giờ màng đến. Có lần anh hỏi: "Anh nghèo, chẳng bao giờ có tiền mua quà cho em, em có chạnh lòng không?".
Tôi đã ôm anh thật chặt thì thầm: "Anh là món quà lớn nhất rồi. Hoa, quà chỉ là hình thức. Em không cần hình thức, em chỉ cần anh thôi"...
Ngày ấy, tôi chẳng cần hoa, cũng chẳng cần quà, sao bây giờ chỉ vì chồng không mua hoa, mua quà "giống chồng người ta" mà tôi lại làm mình làm mẩy với chồng sao? Bao nhiêu tiền làm ra, anh đưa cả cho vợ, từ quần áo, giày dép, đồ cá nhân cũng đều là vợ mua hoặc... hộ tống đi mua thì làm sao anh ấy tự đi mua quà tặng vợ kia chứ?!
Đời người ai chẳng có ưu, có khuyết, chồng không tặng quà cũng đâu vì thế mà mình bất hạnh đâu! Chồng người ta tặng quà nhưng chắc gì đã nhiều ưu điểm hơn chồng mình?... Nghĩ thông suốt như vậy, tôi không còn bận lòng chuyện chồng không tặng hoa, cũng chẳng tặng quà cho vợ...
Tiền của chồng trong ví mình, mình mua cho mình, khác nào của chồng tặng mình đâu? Vậy là tôi tự giao kèo với chính mình: sẽ "thay mặt chồng" mua cho mình những món quà mình thích.
Khi thì đôi giày, cái túi, cái váy, nữ trang, thỏi son..., mỗi lần tặng quà cho mình, tôi đều hớn hở khoe anh và nói: "Quà anh tặng em đấy. Chỉ là em mua thay anh". Chồng tủm tỉm cười: "Tiền vốn tiền lãi, anh gửi cả nhà băng vợ. Vợ muốn mua cả thế giới này, anh cũng tặng em".
Phút giây ấy, tôi hạnh phúc như được chồng tặng quà. Mỗi người có một cách riêng để tạo cho mình những niềm vui. Tự mua quà cho mình (bằng tiền của chồng), cũng là hạnh phúc.
Chung sống gần 20 năm mà chồng không biết vợ nghĩ gì, muốn gì Tôi trách chồng vô tâm, chung sống gần 20 năm với nhau mà không biết vợ nghĩ gì, muốn gì. Ảnh minh họa Trở về Hà Nội cùng chồng sau chuyến du lịch miền Tây Nam Bộ dài ngày, thần sắc, nét mặt chị Cao Hải Vân rạng rỡ, nói cười rổn rảng khác hẳn mọi ngày. Chị Vân kể biết bao nhiêu...