Chồng về quê mấy ngày rồi nhận nuôi luôn con của chị gái
Tôi chẳng biết nên làm gì cho đúng nữa…
Vợ chồng tôi sống ở thành phố nhưng cũng chỉ đủ ăn đủ mặc chứ không dư dả nhiều. Chồng tôi tính tình hiền hậu, thương người, hay giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Mỗi tháng, chúng tôi cũng gửi về quê cho bố mẹ chồng 2 triệu, xem như là phụ ăn uống, thuốc men.
Mấy ngày trước, chồng tôi thông báo cần phải về quê có việc gấp. Rồi tôi nghe chuyện chị chồng đi khám bệnh, phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối nên rất cần tiền. Thương tình, tôi còn chuyển khoản cho chồng 50 triệu, bảo anh gửi cho chị chồng giúp tôi. Tôi bận việc quá, vả lại con còn nhỏ nên không về thăm chị ấy được.
Sau đó chị chồng cũng gọi điện cảm ơn tôi. Cứ tưởng như vậy là êm xuôi rồi. Nào ngờ 4 ngày sau, chồng tôi lại dẫn theo con của chị chồng đến nhà tôi ở. Đứa nhỏ mới hơn 3 tuổi.
Video đang HOT
Chồng tôi tuyên bố là đã nhận nuôi cháu rồi. Chị chồng tôi phải chữa bệnh và cũng không sống được lâu nữa nên con nhỏ cần người chăm sóc. Mà giao cho nhà nội cháu thì chồng tôi không yên tâm. Vì bên đó phức tạp, chồng chị nghiện rượu, bố mẹ chồng chị thì hiền lành và sợ con trai. Chồng tôi lo cháu ở với bố rồi sẽ khổ.
Tôi không ngờ chồng lại tự ý quyết định một chuyện lớn như vậy mà không hỏi qua ý kiến của tôi. Vì bất ngờ và tức giận, tôi lớn tiếng trách chồng không tôn trọng vợ.
Anh giải thích là sợ tôi không đồng ý nên mới “tiền trảm hậu tấu”. Nhận nuôi cháu, với tôi là chuyện nên làm vì thế tôi cũng không phản đối. Nhưng nghĩ đến cảnh kinh tế còn túng thiếu, tôi lại còn hai đứa con, một đứa 7 tuổi, một đứa hơn 1 tuổi. Giờ lại thêm một đứa bé nữa, tôi không biết cuộc sống sẽ vất vả đến thế nào nữa? Mà trả cháu về cho nhà nội thì chồng tôi không chịu. Thậm chí anh còn đang nghĩ phương án xử lý khi anh rể đòi con. Tôi nên làm sao bây giờ?
(dungle…@gmail.com)
Về thăm bố mẹ, tôi đau lòng khi nghe tiếng thều thào từ trong phòng ngủ
Thấy nhà trống không, chẳng có ai, tôi lớn tiếng gọi thì nghe tiếng thều thào...
Ảnh minh họa
Sau khi lấy chồng, tôi đến thành phố sống. Từ đó, vì bận bịu công việc, bầu bì rồi nuôi con nhỏ nên tôi ít về quê thăm bố mẹ. Tôi là con gái duy nhất trong nhà, nhiều khi nhớ thương bố mẹ đến thắt ruột. Nhưng mỗi lần gọi điện về, ông bà đều bảo khỏe, vẫn còn làm việc tốt nên tôi cũng yên tâm hơn.
Đến chủ nhật vừa rồi, tôi dắt con nhỏ về thăm bố mẹ đột ngột. Vì muốn tạo bất ngờ nên tôi không gọi điện trước và còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, mua quà cho ông bà.
Nhưng vào nhà, cảnh nhà trống không làm tôi lo lắng. Tôi lớn tiếng gọi bố mẹ. Bỗng một tiếng thều thào từ phòng ngủ vọng ra. Là tiếng của mẹ tôi.
Tôi hớt hải chạy vào phòng thì sững sờ khi thấy mẹ tôi bệnh, nằm liệt giường. Thấy tôi, ánh mắt bà ánh lên niềm vui, bà cố gượng dậy nhưng không nổi. Tôi ôm lấy mẹ, khóc lớn.
Cùng lúc đó, bố tôi cũng từ vườn đi vào. Tôi hỏi bố tại sao mẹ bệnh lại không báo với tôi? Bố tôi nói sợ vợ chồng tôi lo lắng. Mẹ tôi bệnh như vậy đã mấy ngày nay rồi và không ăn được cơm, chỉ ăn cháo loãng.
Tôi gọi điện cho chồng về đưa mẹ đi bệnh viện khám. Cũng may mẹ tôi chỉ bị suy nhược cơ thể kèm với một số bệnh lý của người lớn tuổi, chỉ cần điều trị đúng phác đồ là sẽ khỏe lại.
Nhưng sau chuyện lần này, tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Nếu như tôi không về kịp lúc, liệu mẹ tôi sẽ ra sao? Tôi không thể để bố mẹ sống đơn độc như vậy nữa. Mà về quê ở hẳn thì vợ chồng tôi không thể làm được vì còn công việc ở thành phố. Tôi nên thu xếp thế nào cho ổn thỏa?
Vợ từ bỏ tất cả theo chồng về quê, tình cờ nhìn cô ấy nấu ăn tôi rùng mình sợ Cô ấy đang nấu canh, là món ăn mà tôi rất thích nhưng bố mẹ lại không mấy khi ăn. Vợ đang cho một gói bột trắng gì đó vào trong nồi canh. Tôi và Huyền quen nhau khi cùng học đại học và làm việc trên thủ đô. Nhưng quê nhà của hai đứa thì cách rất xa đến tận 500 cây...