Chồng trẻ chỉ thích ở nhà nội trợ để vợ lăn lộn kiếm tiền
Chồng tôi mất việc ở nhà đã 2 năm mà không có ý định đi xin việc trở lại, anh ấy nói vợ chồng tằn tiện một tí cũng được, tôi bận bịu thì nên có một người ở nhà, làm hậu phương lo cơm nước, con cái.
Vợ chồng tôi cùng là công nhân trong khu công nghiệp. Hai năm gần đây, sau dịch Covid-19, công ty ít việc nên chồng tôi bị mất việc, phải ở nhà. Tôi may mắn cũng có tay nghề, có tí chức làm quản đốc trong công ty, nên công việc khá ổn định. Lúc trước, cả hai có việc làm, dù lương không cao nhưng cuộc sống cũng tương đối ổn định, tôi không phải lo lắng nhiều về chuyện tiền nong. Còn từ khi chồng tôi không có việc, cuộc sống gia đình với một đứa con khá khó khăn.
Chồng tôi nói, tôi bận bịu thì nên có một người ở nhà, làm hậu phương lo cơm nước, con cái. (ảnh minh họa)
Lúc chồng mới bị mất việc, tôi cũng thương anh ấy và động viên chồng cứ nghỉ ngơi. Nhưng gần 1 năm sau tôi không thấy anh ấy động tĩnh gì về việc tìm việc trở lại. Trong khi tôi khá bận bịu công việc từ sáng sớm đến tối muộn, thì chồng tôi ở nhà chỉ lo bữa cơm chiều và đón con tan học. Anh ấy có vẻ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không hỏi han xem tài chính trong nhà khó khăn như thế nào, tôi đi làm vất vả ra sao và tiền học của con phải trả bao nhiêu…
Video đang HOT
Đã nhiều lần tôi cũng nhắc chồng về chuyện tìm việc, nhưng anh ấy có vẻ thờ ơ. Mới đây khi tôi nói về việc kinh tế khó khăn, chồng tôi cứ mãi ở nhà gia đình sẽ không trụ được ở Hà Nội, con cái thì ngày càng lớn, chi tiêu cho việc học ngày càng nhiều thì chồng tôi nói nghỉ ở nhà lâu, anh ấy không tự tin đi tìm việc. Anh ấy còn nói, vợ chồng tằn tiện một tí cũng được, anh ấy ở nhà cơm nước và đón con. Tôi đã giải thích con lớn rồi, học thì gần nhà không cần phải đưa đón, kể cả đưa đón tôi vẫn có thể nhờ hay thuê người với mức chi phí rất ít nhưng chồng tôi vẫn bảo thủ rằng để anh ấy đón con cho an toàn. Anh còn nói, tôi bận bịu thì nên có một người ở nhà, làm hậu phương lo cơm nước, con cái.
Tôi không biết phải làm cách nào để chồng tôi đi kiếm việc trở lại, tôi thực sự mệt mỏi và nhiều khi thấy tự ti với gia đình nhà khác, chồng làm lụng vất vả để vợ con khỏi khổ, đằng này chồng tôi chỉ thích ở nhà để vợ đi kiếm tiền.
Bị nhà chồng nói vô dụng, tôi bực bỏ đi du lịch 1 tuần, lúc về ai cũng khép nép xin lỗi
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: "Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không?".
Ngày trước khi đưa chồng về ra mắt, chị gái tôi đã khuyên đừng lấy anh. Nhưng vì yêu tôi cứ cố chấp cưới. Chị tôi không đồng ý vì gia đình anh khá phức tạp, nhà 3 anh em trai, chồng tôi là con cả, mẹ chồng lại mất sớm. Cưới về sẽ phải ở chung. Tôi cứ nghĩ đơn giản, ở chung mình là dâu cứ chịu khó, nhẫn nhịn thì sẽ được nhà chồng yêu thương nhưng không phải thế.
Về làm dâu, tôi phải dậy từ 5h30 để đi chợ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi dọn dẹp. Chiều tối đi làm về lại tất tả vào bếp nấu cơm, dọn dẹp phục vụ cả nhà chồng. Mấy năm đầu nhà toàn đàn ông tôi không trách, nhưng khi có 2 cô em dâu nữa thì mọi thứ vẫn thế. Tôi vẫn lo nội trợ, cơm nước. Cô em dâu thứ thì mải bán hàng, mỗi tháng đưa cho tôi 3 triệu tiền thức ăn. Còn cô em dâu út thì lười, toàn lấy cớ bầu bí, con nhỏ không làm gì.
Là chị dâu cả, tôi đành nhận hết mọi việc về, không muốn tị nạnh với các em sợ bất hoà. Vậy mà bố chồng không hài lòng, chồng thì thờ ơ, chê bài tôi người lúc nào cũng đầy mùi thức ăn, ngoại hình xuống cấp... Chưa kể 2 cô em dâu cũng khinh khỉnh ra vẻ tôi đi làm chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ giỏi ăn bám chồng. Bị đối xử không tốt tôi vẫn cố nín nhịn không dám than vãn với nhà ngoại. Cho đến khi nhà chồng giỗ cụ vào ngày chủ nhật nhưng một mình tôi vẫn lo đi chợ, cơm nước, đồ cúng.
Tất bật làm cỗ không một ai giúp, lúc bưng đồ lên để cúng không may tôi vấp chân ngã làm đổ hết. Vậy là bố chồng và chồng xúm vào mắng tôi: "Vô dụng! Có mâm cơm bưng cũng không xong. Chị để tôi cúng khấn kiểu gì đây?". Các em thì thở dài, tỏ vẻ không vui. Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết xin lỗi, nhưng cũng không có ai bênh hay an ủi tôi một câu.
Làm lại mâm cơm khác mà tôi cứ khóc vì tủi thân, vậy mà chồng lại bảo: "Oan cái nỗi gì mà khóc!". Càng nghĩ tôi càng thấy bực. Đúng lúc đang chán nản, đám bạn Đại học lại nhắn tin rủ đi du lịch, tôi đồng ý luôn. Vậy là tôi đi vào 2 hôm sau chẳng cần suy nghĩ gì. Tôi đi, chỉ thông báo chứ chẳng xin phép ai khiến nhà chồng khó chịu vô cùng.
Hơn 10 năm làm vợ, làm dâu tối mặt tối mũi ở nhà chồng không biết hưởng thụ, sống cho bản thân, giờ tôi thấy thoải mái quá. Tôi cũng suy nghĩ sau chuyến du lịch có lẽ sẽ dọn ra ngoài ở riêng, ly thân chồng để suy nghĩ lại tất cả. Bao năm làm dâu họ biến tôi thành người giúp việc chứ chẳng có chút tôn trọng nào. Càng nghĩ tôi càng chán.
Ngày kéo vali về, cả nhà chồng thấy tôi mà ai nấy đều khép nép. Chồng xin lỗi tôi về tất cả, bố chồng thì bảo: "Con về là tốt rồi". Lên phòng, chồng tâm sự với tôi: "Không có em, ở nhà loạn hết cả lên. Cơm nước không ai lo, nhà cửa không ai dọn. 2 đứa em dâu thì cãi lộn tùm lum vì không đứa nào chịu nội trợ. Em về nhà mình mới có cơm ngon canh ngọt".
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: "Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không? Em về đây lấy chút đồ rồi ra ngoài ở. Chúng ta sẽ ly thân, em muốn kết thúc sự nghiệp làm giúp việc cho nhà anh". Chồng hoang mang xin lỗi, níu kéo tôi đủ cách nhưng tôi vẫn dứt áo ra đi. Tôi không muốn ở lại căn nhà này nữa, dù họ đã nhận ra "giá trị" của tôi.
(hongphuong...@gmail.com)
Tôi muốn rời khỏi nhà chồng nhưng 2 con không chịu đi theo Cứ nghĩ có đủ tiền thì tôi dễ dàng tìm được tự do cho bản thân. Nhưng tôi đã nhầm, con cái chính là yếu điểm mà tôi khó có thể rời bỏ nhà chồng. Ảnh minh họa Ngày tôi cưới, mọi người đều khen tôi tốt số, lấy được chồng vừa đẹp trai lại kiếm tiền giỏi. Lời nói của mọi người...