Chồng tôi thẳng thắn thừa nhận có bồ
Những ngày gần đây, tôi phát hiện ra chồng thường xuyên có biểu hiện lạ. Anh nói, anh đã chán ngấy người vợ ngày ngày chỉ biết đến chuyện cơm nước, rồi gọi điện hỏi chồng lương tháng đâu hay cấm anh đi về muộn, phải về ăn cơm đúng giờ.
Những ngày gần đây, tôi phát hiện ra chồng thường xuyên có biểu hiện lạ, giống như việc chải chuốt nhiều hơn. (ảnh minh họa)
Không những thế, mới có 2 năm cưới nhau về, tôi từ một cô gái xinh đẹp, dịu dàng đã trở thành một người đàn bà lôi thôi, lếch thếch. Nếu ngày trước tôi là người chỉn chu trong cách ăn mặc, rất có cá tính thì bây giờ, tôi trở nên khô cằn, xuề xòa hơn bao giờ hết. Đó là theo lời nhận xét của anh. Còn bản thân, tôi thấy mình thật bình thường, vẫn vậy, chỉ khác chút xíu. Có thể, gánh nặng gia đình, mải mê chăm lo cho gia đình mà tôi đã vô tình quên mất việc tự chăm sóc bản thân mình. Và thế đấy, hậu quả là thế… Quần áo cũng chẳng được là luột nghiêm chỉnh. Người đàn bà như tôi, chồng nào chẳng chán, tôi đã nghĩ như vậy.
Những ngày gần đây, tôi phát hiện ra chồng thường xuyên có biểu hiện lạ, giống như việc chải chuốt nhiều hơn, ăn mặc chỉn chu hơn, chịu khó mua sắm quần áo (việc trước giờ anh chưa từng làm). Thế nên tôi sinh nghi. Tôi lờ mờ nhận ra điều gì đó, và có ý tra hỏi. Vậy mà chồng không ngần ngại, gật đầu ngay lập tức khiến tôi hết sức choáng: “Đúng, anh đã có bồ. Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, gọn gàng và rất biết quan tâm, chiều chuộng anh. Anh cũng cảm thấy rất vui khi bên cạnh cô ấy. Em nghĩ sao?”
Video đang HOT
Nghĩ sao được nữa ngoài cái gọi là bàng hoàng, thất vọng dù đã có chút chuẩn bị tinh thần. Thì ra, cái sự chăm chỉ, chịu khó, cần mẫn quên mình vì chồng vì con của tôi lại khiến anh chướng tai gai mắt. Anh muốn một người phụ nữ vừa đảm đang việc nhà, vừa biết chỉn chu hình thức khi đi bên cạnh anh, để anh được tự hào. Không sao cả, điều ấy tôi làm được, chỉ có điều bao lâu nay tôi đã bỏ quên.
Chồng tôi nói: “Anh không muốn nằm bên cạnh một người vợ chỉ biết lăn ra ngủ và đáp ứng khi chồng cần. Anh muốn một người phụ nữ quyến rũ khi trên giường, biết chiều chồng theo đúng nghĩa một người vợ. Biết lãng mạn vi vu những ngày cuối tuần, biết tạo cho chồng những cảm giác yêu như ngày trai trẻ”. Tôi nói, thứ anh cần quá nhiều, anh đòi hỏi quá cơ ở tôi. Nếu anh không phải trăm nghìn công việc gia đình, lo cho con nhỏ, anh đã không bỏ quên bản thân như thế!
Khổ nỗi, anh vừa muốn có tiền, vừa muốn được ăn no, được nghe những câu nói ngọt ngào, êm tai một chút. Thế nên anh chọn bồ. Cô ấy sống dựa vào anh, nhờ anh để xinh đẹp. Anh không dám đảm bảo với tôi rằng, cô ấy chưa bao giờ ngửa tay ra cầm tiền của anh. Tất nhiên, trả tiền rồi, mua quà sang trọng rồi, cô ấy phải đền đáp anh. Và đền đáp cũng phải khiến đối phương thỏa mãn. Rồi những lời nói êm tai, ngọt ngào cô ấy cũng dễ dàng tuôn ra dù là giả tạo, chỉ cần anh vui là đủ. Còn vợ anh, không sống như thế được. Vợ anh còn phải đi chợ, nấu cơm, chăm con.
Không sao cả, anh cứ đi, cứ vi vu với cô bồ của anh. Nếu thích ly hôn, tôi sẵn sàng kí. Một khi tình cảm đã nhạt, không nên níu kéo làm gì. Đẹp ư, quyến rũ ư, tôi có thể làm được, nhưng tôi đâu cần vì tôi nghĩ, có anh là đủ. Nào ngờ, anh buông tay. Tôi chấp nhận sự thật phũ phàng này dù có chút đau đớn. Chỉ sợ, đi rồi anh lại muốn quay về mà thôi… Khi ấy, chấp nhận được hay không, tôi phải suy nghĩ thật nhiều…
Theo Eva
Mất cảm giác yêu vì nàng chảnh
Chẳng bao giờ anh nghĩ anh lại là người chủ động chia tay em. Bởi lẽ, chỉ bản thân anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Có những lúc, anh đã ngỡ mình sống chỉ vì em và thậm chí có thể chết vì em...
Em là một cô gái đẹp, lại là con một gia đình khá giả. Từ thời trung học, em đã là hoa khôi của trường, những "cái đuôi" đeo đuổi em xếp hàng dài cả cây số. Ở nhà em được ba mẹ cưng như trứng mỏng, ra đường thì được các "cây si" hết lòng chiều chuộng. Và thói quen đòi hỏi, thói quen ra lệnh, thói quen mình luôn luôn là tâm điểm đã ăn sâu vào tính cách em.
Anh gặp em trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn. Em hớp hồn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau cả năm dài đeo đuổi, cuối cùng anh cũng được em nhận lời yêu. Một năm đeo đuổi và hai năm yêu nhau, em đã cho anh biết bao ngọt bùi, hạnh phúc. Nhưng cũng ngần ấy thời gian, em hành anh đến tội bởi tính khí thất thường của mình...
Ba năm yêu em, anh và... ông xe ôm đầu ngõ nhà em vô tình trở thành bạn. Bởi lẽ, một tuần vài lần, anh bị em cho đứng chờ mốc meo ngay đầu ngõ. Em có mọi lý do để cho anh chờ, lúc thì "Anh đợi em trang điểm chút nha", lúc thì "Chờ em chút, nhà đang có việc"... Mà cái "chút" của em kéo dài ít thì một tiếng, nhiều thì cả hai ba tiếng!
Điều làm anh đau đầu nhất là em hết đòi hỏi cái này lại đòi hỏi cái kia. Cứ đến ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau là em đòi anh quà. Tốn tiền không nói, anh khổ nhất là cứ phải vất vả lựa chọn, bởi quà mà không hấp dẫn, thiếu ý tứ là em giận ngay...
Em có cái tật rất lạ, muốn gì là phải được ngay, bất chấp người khác ra sao. 2 giờ đêm, anh đang ngủ ngon thì em điện thoại, bảo "Anh nói chuyện với em chút nha, em muốn có người tâm sự!". Không ít lần anh đang ở cơ quan thì em nhắn tin kiểu như: "Anh đến nhà chở em đi cà phê liền!" - "Anh đang họp" - "Không chở thì từ nay đừng gặp em nữa!". Xong rồi em lại giận.
Ba năm bên em, lòng anh cứ thắc mắc hoài một câu hỏi: Tại sao em thích làm tình làm tội anh đến thế? Mãi đến gần cuối cuộc tình, anh mới đau khổ nhận ra một điều: Em vui khi làm những điều đó. Những đòi hỏi quá đáng, những hờn giận vô lý, những buồn vui thất thường, những dằn vặt vô cớ đó chỉ là cách để em chứng tỏ quyền lực, chứng tỏ sự "trên cơ" của mình với anh. Em đã quen rồi cái cảm giác quyền lực ấy!
Thế nên tình yêu trong anh cứ chết mòn. Và chúng mình chia tay - sau bao nhiêu hẹn hò, bao nhiêu mặn nồng, bao nhiêu yêu thương gắn bó... Thật kỳ lạ, cuộc chia tay chẳng nhiều đau khổ như anh tưởng. Chẳng day dứt, chẳng tiếc nuối, chẳng xót xa, anh chỉ thấy nhẹ nhàng, thanh thản, như vừa giải thoát một gánh nặng.
Theo VNE
Than... ủ lửa Người Việt xưa vốn trọng nam khinh nữ, vậy mà khi nhìn thấy sức mạnh "vong thân" của vợ yếu ớt, đàn ông cũng buộc phải la lên "lệnh ông không bằng cồng bà". Tại sao có thể gọi sức mạnh của phụ nữ là sức mạnh vong thân? Trông người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, nhu mì chịu đựng là thế...