Chồng tôi bị mẹ quản lý tiền
Mẹ chồng bắt anh phụ bán thuốc cho gia đình trong 10 năm và mỗi tuần chỉ đưa cho anh 500.000 đồng.
Tôi và anh yêu nhau được 9 năm, đến ngày cưới nhau thì mẹ anh xem tuổi rồi báo là không được. Bà gọi tôi đến nhà và bắt chúng tôi phải chia tay. Nhưng vì tôi và anh đã rất gắn bó nên đám cưới vẫn diễn ra. Ngày rước dâu, bà lên phòng và chủ động lấy hết phong bì, bắt chồng tôi phải đưa vàng mà họ hàng tặng cho chồng tôi.
Nhà chồng tôi có hiệu thuốc và chồng tôi là người bán thuốc rất giỏi nên tôi cứ nghĩ, sau khi cưới nhau, anh sẽ ra bán riêng. Nhưng ngày tôi vừa ăn bữa cơm đầu tiên trong gia đình chồng thì mẹ chồng phán, chồng tôi phải phụ bán cho gia đình 10 năm. Nhà chồng tôi rất giàu, mẹ chồng thì tiêu pha rất kinh hồn. Bà có hàng lô quần áo, vòng vàng, hột xoàn mà tôi nghĩ chắc chưa một ngôi sao nào có được như mẹ chồng tôi.
Tôi thì đi làm cơ quan nhà nước. Hồi cưới nhau, lương tôi 2 triệu, còn chồng tôi thì mỗi tuần mẹ tôi đưa cho 500.000 đồng trả công. Cơm nước thì bà lo và những bữa cơm của tôi đều chan nước mắt mà ăn.
Ngày tôi có bầu bé đầu tiên, bà đã phán lên một câu với đứa em chồng của tôi: “Mẹ còn trẻ thế này mà nó bắt mẹ làm bà nội”. Tôi có bầu mà sáng lau nhà 3 tầng rồi mới được đi làm. Còn mẹ tôi thì đặt nồi cơm điện và mua đồ ăn ngoài chợ về ăn. Nhà có 6 người, ăn hai buổi mà bà mua đồ ăn ít nên tôi chỉ dám nhìn và ăn cơm trắng. Vừa ngồi vào mâm cơm thì bà bảo tôi: “Cá để cho ba, gà để cho hai đứa em, còn con thích rau muống nên mẹ mua rau muống”.
Video đang HOT
Hàng tháng, tôi phải góp 500.000 đồng vào tiền chi tiêu, vậy mà ngày chưa cưới, bà nói về đây bà lo hết, chỉ cần đi làm mà kiếm tiền tiêu vặt. Tháng nào tôi góp trễ, bà chì chiết kinh hồn. Khi mang thai, tôi mua sữa bầu uống thì bà bảo: “Ăn uống cho lắm rồi đẻ không ra”. Đến nay, tôi đã có hai con: Một trai, một gái xinh xắn. Tôi vẫn phải một mình lo cho hai đứa con, nhà chồng chưa hề cho con tôi một hộp sữa, Tết tiền lì xì cho hai đứa thì nói nó còn nhỏ chưa biết dùng tiền. Chồng tôi thì vẫn phải bán thuốc cho nhà.
Tôi và chồng đã dọn ra riêng trong một căn nhà cũ của nhà chồng. Tôi khuyên anh ra bán thuốc riêng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình thì anh luôn im lặng. Anh là người con rất có hiếu và chưa từng cho tôi một đồng để nuôi con vì bản thân anh cũng không có. Tôi không hiểu sao anh chỉ có trách nhiệm lo cho gia đình chồng thôi, còn gia đình nhỏ của mình thì anh bỏ mặc cho tôi. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng gằn gằn nói: “Nhà ở thì ở chứ không làm giấy tờ cho gì hết. Còn tiệm thuốc và nhà hiện tại thì sẽ để cho em chồng tôi”. Hiện tại, công ty tôi đang khó khăn và qua Tết sẽ cắt giảm nhân sự. Tôi là người nằm trong danh sách ấy. Mọi người chỉ giúp tôi cách để chồng tôi quay về lo cho gia đình tôi với nhé.
Theo Ngoisao
"Thú tiêu khiển" của vợ
Mấy thằng bạn anh hay nói vui: "Trong một tháng, khoảng thời gian vợ tao vui vẻ nhất là lúc tao nộp lương cho vợ!". Nhưng vợ anh thì ngược lại, anh "ớn lạnh" nhất giây phút "nộp lương" đó, vì em luôn mặt nặng mày nhẹ, chì chiết anh đủ thứ.
Lúc thì em dài giọng bĩu môi: "Nhiêu đây thì đưa làm gì?" lúc khác, em lại trả tiền về cho anh, bảo: "Thôi anh giữ lấy mà uống cà phê". Có khi, em nói thẳng: "Từ giờ anh đừng đưa nữa. Tiền em lo cho anh một tháng còn nhiều gấp mấy lần".
Đúng là lương anh thấp thật, chỉ vài triệu một tháng. Đúng là số tiền ấy chẳng bõ bèn gì so với số tiền em bỏ ra để lo lắng cho gia đình, cho bản thân anh. Anh cũng biết, lương chỉ vài triệu, nhưng anh chạy xe máy xịn, dùng điện thoại đắt tiền em mua, bóp lúc nào cũng rủng rỉnh mấy triệu em cho bỏ túi. Nhưng dù ít, dù nhiều, anh vẫn phải đưa lương cho em. Đó là bổn phận, là trách nhiệm, cũng là cách duy nhất để chứng minh rằng anh còn tồn tại trong gia đình.
Ra trường, đúng chuyên ngành, anh tìm được việc làm trong một bảo tàng. Công việc ổn định nhưng lương ba cọc ba đồng. Rồi hai đứa mình lấy nhau, em ở nhà nội trợ. Cuộc sống tuy còn khó khăn, chật vật, nhưng yên ả. Rồi em mượn được một số vốn và quyết tâm làm giàu. Em có khiếu xoay xở làm ăn, hết buôn bán, chơi hụi rồi đến mua nhà, mua đất. Nhà mình phất lên nhanh chóng. Nhưng từ ngày kinh tế gia đình khá giả, em cũng thay đổi cách đối xử với chồng.
Dù vẫn lo cho anh đầy đủ, nhưng em ngày càng xem thường anh. Em so sánh anh với người này người kia, toàn những người đàn ông thành đạt. Em bắt anh phải nghỉ việc để làm kinh doanh. Nhưng anh biết mẫu người của mình chẳng phù hợp với việc kinh doanh. Thế là em cho anh là thằng vô tích sự.
Chê bai, chì chiết chồng dường như đã thành một thói quen, một thú tiêu khiển của em. Thậm chí, em không ngần ngại chê bai anh trước mặt người ngoài. Nhiều năm qua, anh nhịn em rất nhiều, thậm chí gạt bỏ cả tự trọng của thằng đàn ông. Anh làm vậy, một phần là để yên cửa yên nhà, một phần là vì anh yêu em, thấy được công sức đóng góp to lớn của em cho gia đình. Nhưng em có biết, em đang bào mòn sức chịu đựng của anh?
Theo Dantri
Chồng chung thủy 10 năm chăm vợ trong tù Vợ phải ngồi nhà đá "bóc lịch" vì tội buôn bán ma túy, nhận cái án 12 năm tù giam, ai cũng nghĩ mối duyên vợ chồng giữa anh Kiên và chị Hiên rồi sẽ sớm kết thúc như nhiều trường hợp người vợ vướng vòng tù tội còn người chồng tự do bên ngoài. Khó có người chồng nào có thể chờ...