Chồng thú nhận cưới tôi để có người chăm sóc bố mẹ đau ốm
Khi cưới anh chưa yêu tôi nhiều, bố mẹ anh đau ốm cần người chăm sóc (bố anh bị ung thư giai đoạn một, mẹ anh bị tim), nên cần có người ở nhà chăm.
Tôi 26 tuổi, chồng là bạn học cùng cấp 3. Anh là một người có trách nhiệm, tốt tính, sống nội tâm và rất thương mẹ với chị gái. Tôi lạc quan, hòa đồng, cuộc sống không có nhiều điều để trăn trở vì bố mẹ cho tôi một cuộc sống rất sung túc và hạnh phúc. Trong suốt 5 năm yêu nhau, chỉ có những lần cãi vã nhỏ nhặt rồi chia tay, sau đó lại làm hòa. Anh luôn là người thể hiện sự thương yêu, chăm sóc cho tôi, khiến tôi thấy mình được yêu thương thật nhiều, có khi còn cảm thấy mình yêu anh chưa bằng anh yêu mình.
Đến năm thứ 5, anh cầu hôn và một năm sau diễn ra đám cưới. Bây giờ đã sang năm thứ 7 và tôi đang mang bầu con đầu lòng được 8 tháng. Anh vẫn thế sau khi cưới, đến mức ai cũng phải ghen tỵ với tôi, ba mẹ ruột tôi rất thương anh. Tôi dù được cưng chiều khi ở nhà mẹ nhưng về làm dâu cũng ý thức được trách nhiệm của mình. Tôi càng ngày càng yêu và chăm sóc chồng, mặc dù không phải là một con dâu quá hoàn hảo nhưng tôi được gia đình chồng thương yêu và chưa làm gì để phiền lòng mọi người.
Tôi hoàn toàn tin tưởng tình yêu của chồng và cuộc sống hôn nhân này không có gì trắc trở cho đến 2 tháng trước. Tôi thấy chồng hay đi tiếp khách (anh làm ngân hàng) và thường nói việc quá nhiều nên phải làm khuya (22h anh mới về), thế rồi linh tính người vợ khiến tôi phát hiện chồng đang có cảm tình với một cô đồng nghiệp độc thân có người yêu ở xa. Anh nói mới đi uống nước vài lần, chưa có gì quá đáng, chỉ là nói chuyện hợp: hai người chia sẻ những vấn đề trong công việc, giấc mơ đi Mỹ (ba mẹ cô kia đều đã ở Mỹ), sự yêu thích mèo (tôi rất sợ mèo), việc mổ tim (mẹ chồng tôi bị tim rất nặng, một năm nhập viện 6-7 lần, mỗi lần gần một tháng, còn cô kia có người nhà vừa mổ tim). Trong thời gian này anh về nhà vẫn hỏi han, chở tôi đi khám thai, sáng nào rảnh cũng chở tôi đi ăn sáng cà phê, chỉ có điều tôi tự nhận ra chồng đang làm những điều này vì tôi có thai chứ không phải sự yêu thương như trước kia.
Video đang HOT
Tôi làm đơn ly hôn nhưng anh không chịu ký và nói cho thời gian để chứng minh lại, hứa sẽ cắt đứt liên lạc với cô kia, anh thề với cả mẹ chồng và chị chồng tôi. Trong 3 tuần tiếp sau đó, chúng tôi lại cãi nhau liên miên vì tôi luôn động viên anh hãy cố gắng để có được lòng tin của tôi, còn anh hờ hững, vẫn là việc nhiều không về sớm được. Anh còn nói nhiều câu rất đau lòng. Thời gian đó tôi suy sụp, khóc nhiều, không ngủ được, không ăn được. Thai gần 8 tháng mà tôi chỉ lên 6kg, chồng suốt ngày nói muốn tôi về nhà mẹ nghỉ ngơi sớm.
Tối qua tôi lại tiếp tục nói chuyện để vợ chồng tìm ra hướng giải quyết sự mệt mỏi này nhưng nói qua lại một lúc tôi bị căng não, như phát điên, tự đánh mình và giật tóc. Chồng cố ôm tôi và nói xin lỗi thật nhiều, nhưng tôi đang trong cơn điên, đột nhiên anh cũng khóc, nói quá mệt mỏi vì lừa dối tôi, anh sẽ nói hết tất cả. Hóa ra khi cưới tôi anh chưa yêu nhiều, chỉ là thấy tôi đã 25 tuổi, bố mẹ anh đau ốm cần người chăm sóc (bố anh bị ung thư vòm họng giai đoạn một, mẹ anh bị tim), anh muốn lo cho sự nghiệp thì cần có người ở nhà chăm bố mẹ.
Ba tuần qua dù không liên lạc nhưng anh luôn nhớ cô kia, không rõ có phải anh yêu rồi không. Anh thường trốn trên cơ quan để khỏi về thấy tôi và áy náy với tình yêu của tôi. Anh nói muốn được sống vì bản thân và không muốn tôi lại giống như mẹ anh (bố chồng thời trẻ cũng rất lăng nhăng và vì vậy mẹ chồng tôi sinh ra bệnh tật). Anh nói đã sai khi cưới tôi, để tôi có con và giờ dự định con khoảng 2 tuổi sẽ ly hôn. Tôi ngồi nghe mà không thể khóc nổi vì cảm tưởng như đang nghe một câu chuyện hư cấu nào đó về hôn nhân, không thể ngờ người luôn thể hiện yêu thương mình hóa ra lại lừa dối như thế.
Vợ chồng tôi trước đây thường nói: Nếu sau này có hết yêu, phải nói ra, đừng lừa dối và chuyện vợ chồng là của hai người, đừng vì một ai mà chịu đựng hết, vì vậy chồng muốn tôi đừng buồn khổ vì anh nữa mà hãy ly hôn. Cả nhà chồng biết chuyện đều bênh vực tôi và la mắng anh nhưng anh vẫn có suy nghĩ riêng. Với một người nội tâm như anh, tôi thật khó biết được anh nghĩ gì, muốn gì, và nếu muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này tôi phải làm sao đây? Mọi người cũng đừng khuyên ly hôn nhé, vì tôi còn yêu chồng rất nhiều và không muốn sau này con khổ bởi cảnh mẹ ghẻ hay bố dượng. Cảm ơn mọi người đã đọc bài của tôi.
Theo Vnexpress
Đau đớn khi phải tự tay trói vợ vào giường mỗi tối
Nhìn thấy vợ giãy giụa mà nước mắt tôi lăn dài. Mỗi tối, khi phải trói vợ vào giường đúng là một cực hình đối với tôi.
Tôi và vợ đều xuất thân từ một vùng quê nghèo khó. Chúng tôi đã làm nên tất cả chỉ với "hai bàn tay trắng". Lúc mới kết hôn, vì khó khăn nên vợ chồng tôi quyết định kế hoạch. Đến khi đã có nhà riêng và cuộc sống dư giả hơn trước, vợ chồng tôi mới tính đến việc sinh con. Nhưng ông trời không chiều lòng người, dù không dùng biện pháp an toàn nào vợ tôi mãi vẫn chưa có tin vui.
Bố mẹ ở quê thì liên tục hối thúc hai vợ chồng vì mong có cháu bế. Sau gần một năm, cuối cùng vợ tôi cũng mang bầu. Khi biết tin vui này, tôi đã không cầm được nước mắt. Nhưng khi mang thai ở tháng thứ 3 thì vợ tôi không giữ được đứa bé. Những lần sau, dù cẩn thận giữ gìn nhưng vợ tôi vẫn bị sảy thai.
Tôi biết, lúc đó người bị tổn thương nhiều hơn cả là vợ mình nên không hề trách móc. Nhưng vợ tôi vẫn bị ám ảnh và nhận hết trách nhiệm về mình. Nhất là khi gia đình tôi chửi mắng thì cô ấy càng tổn thương hơn bao giờ hết. Trong lúc nóng giận, bố mẹ còn bắt cô ấy ký đơn ly hôn để cho tôi lấy người khác. Vợ tôi khóc nhiều quá dẫn đến trầm cảm rồi có biểu hiện thần kinh sau những chuyện xảy ra.
Vì thương vợ nên tôi không chuyển cô ấy vào trại tâm thần mà giữ ở nhà điều trị. Để vợ có người chăm sóc trong khoảng thời gian mình đi làm, tôi đã thuê một người giúp việc. Khi tôi đi làm về thì vợ nhõng nhẽo lúc khóc, lúc cười như một đứa trẻ vậy. Mỗi lần ép vợ ăn cơm để uống thuốc đối với tôi giống như là cực hình vậy.
Để cô ấy không kháng cự, hàng ngày tôi phải trói vợ vào giường rồi ép uống thuốc. Chỉ những người nhìn thấy hoặc tự tay làm việc đó mới thấy nó khó khăn như thế nào. Nhìn thấy vợ giãy giụa, lắc đầu điên loạn mà nước mắt tôi cũng rơi trong vô thức. Nhiều khi, vợ tôi mất kiểm soát cắn vào tay chồng chảy máu. Lúc ấy, tôi không hề giận vợ mà cảm thấy thương cô ấy hơn bao giờ hết. Đến khi vợ qua cơn điên, tôi lại ôm cô ấy vào lòng vỗ về. Điều mà tôi muốn giờ đây không phải là tiền bạc hay con cái nữa mà chỉ mong vợ mình khỏi bệnh.
Từ ngày vợ bị bệnh, tôi cũng thỉnh thoảng ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Ban đầu, tôi đến với những em gái làng chơi nhưng về sau hay qua lại với Hoa - một người phụ nữ góa chồng. Cuộc sống của tôi cứ trôi đi cho đến khi Hoa báo tin mình có bầu. Khi nghe tin này tôi như bị "sét đánh ngang tai".
Cuộc sống của tôi vốn đã chẳng yên bình giờ lại rối như mớ bòng bong. Trong thâm tâm, tôi vẫn thương vợ - người đã cùng tôi đồng cam cộng khổ. Nhưng cũng không thể nhẫn tâm bảo nhân tình phải phá thai. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Gia đình việt nam
Vì tôi mà chồng ba lần làm bố hụt Nhớ mãi hình dáng của chồng ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Anh ngồi rũ rưỡi, khuôn mặt xám xịt gục vào hai bàn tay. Mắt đỏ hoe nhưng lúc thấy vợ ra vẫn cố nở một nụ cười.... Người xưa nói quá tam ba bận, vậy mà bây giờ đã là lần thứ 3 tôi bị sẩy thai. Kết hôn được hơn...