Chồng sẽ ly dị nếu tôi tiếp tục sống cùng mẹ đẻ
Tôi và con ở ngoại thành với mẹ đẻ, lấy chồng ở Sài Gòn. Mấy năm nay chồng vẫn sống và làm việc ở Sài Gòn, cuối tuần về thăm vợ con.
Có lẽ quá mệt mỏi với đoạn đường dài hơn mấy chục cây số, cộng với muốn con trai được gửi trẻ, học hành ở Sài Gòn nên quyết định năm sau tôi phải lên, để mẹ sống một mình. Chồng thường nói: “ Con gái lấy chồng phải theo chồng là điều đương nhiên”, nhà chồng đã thông cảm cho tôi ở gần mẹ mấy năm nay để học xong văn bằng hai. Giờ việc học đã hoàn thành, con cái cũng đến tuổi đi học, tôi hơn 30 tuổi rồi, cần ổn định trên Sài Gòn.
Tôi không muốn lên thành phố, một phần vì bản thân vụng về, không khéo ăn nói, một phần hay phải nghe những lời bóng gió từ gia đình chồng khiến bản thân ngột ngạt, không tự do. Chuyện ăn uống nhà chồng cũng không hợp với tôi. Thêm nữa, việc bỏ lại mẹ để theo chồng làm tôi buồn ghê gớm. Tôi thương mẹ, không muốn xa mẹ, không muốn bất hiếu như thế. Nếu lên đó, chắc tôi như cái xác không hồn. Tôi nói với chồng những điều trên, vậy là vợ chồng lại cãi nhau.
Video đang HOT
Từ sau khi lấy chồng, chúng tôi thấy không hợp nhau hơn, thường xuyên cãi vã và chồng không bao giờ chịu xuống nước. Giờ chuyện về thành phố sống cũng thế, chồng chửi bới, cho rằng tôi là người con dâu kém hiểu chuyện, nếu không muốn làm dâu sao không nói sớm để anh cưới người khác, chẳng lẽ cứ bắt chồng chạy đi chạy lại mãi, có con không được gặp, có vợ mà như không, rồi nhà chồng có con dâu lại cứ phải chờ đợi vậy sao? Chồng bảo nếu tôi không lên sống cùng anh thì chuẩn bị tinh thần ly dị, không nói nhiều.
Tôi tự hỏi, chẳng lẽ là phụ nữ phải chấp nhận chuyện xa mẹ, dù mẹ già yếu một mình cũng phải bất chấp tất cả để lên phục vụ nhà chồng sao? Đành rằng họ hàng bên mẹ vẫn ở quanh đấy nhưng làm sao bằng có người trong nhà, đêm hôm còn biết xử trí chứ, người già rồi có phải khỏe mạnh đâu?
Làm phụ nữ thật khổ, nghĩ tới mẹ mà lòng đau như cắt, chỉ mong có tiền nhiều để nếu dọn đi tôi sẽ mang theo cả mẹ, nhưng mà nghèo quá biết làm sao được đây? Chồng có nhà sẵn, đời nào chịu ở trọ với hai mẹ con tôi? Tôi cứ thẫn thờ cả ngày, không tìm được tiếng nói chung, phải làm sao đây?
Hết lòng vì gia đình vẫn bị vợ bỏ
Ngước mắt lên trời cao, cái nắng mùa hè vẫn chói chang, tôi với em đã ở bên nhau 2 năm, ly dị hơn một năm.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, chỉ có lòng người đổi thay. Tôi 29 tuổi, em 30 tuổi, tính em cầu toàn, lo xa, nóng tính và thẳng thắn. Tôi hiền lành, chăm chỉ, chân chất, đôi khi hay tự ái. Tôi và em quen nhau qua một người bạn rồi yêu lúc nào không hay. Khi yêu, chúng tôi thường cãi nhau. Mỗi lần như thế, dù lý do gì em đều nói chia tay. Thương em, tôi nhận lỗi về mình và làm hòa. Em có sai cũng không bao giờ nhận lỗi. Em quyết cái gì là phải làm ngay, không cần suy nghĩ. Yêu nhau được một năm, hai đứa quyết định về chung nhà.
Em làm nhân viên hợp đồng ở một cơ quan nhà nước, lương tháng 3 triệu. Tôi công tác trong lực lượng vũ trang, lương tháng 9 triệu, công việc đặc thù, làm ca kíp.Tôi sống ở thành phố lớn, bố mẹ hai bên ở quê đều khó khăn, thuê nhà hết 3 triệu/tháng. Tôi biết cả hai lương thấp nên cố gắng làm thêm giao hàng hay xe ôm, tận dụng bất cứ lúc nào rảnh, kể cả thứ bảy và chủ nhật, mỗi tháng kiếm thêm tầm 7 triệu. Tôi không rượu chè, bài bạc hay gái gú, chí thú làm ăn, trừ những cuộc nhậu quan trọng của cơ quan. Nếu đi nhậu tôi đều về trước 10 rưỡi đêm. Hàng tháng nhận lương tôi thường bù thêm cho tròn 10 triệu rồi đưa hết cho em. Tiền nhà tôi tự đóng, mọi chi tiêu cá nhân tôi tự túc.
Hai đứa dự định kế hoạch một thời gian, ở quê mọi người lo lắng chuyện con cái của chúng tôi. Ai hỏi tôi tự nhận mình yếu để tránh áp lực cho em, dù chúng tôi đi khám tiền hôn nhân trước đó và không có vấn đề gì. Do đặc thù công việc, em hay về muộn, ban ngày đi làm, chỉ tối hai đứa gặp nhau nên tôi thường xuyên về đi chợ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, dắt xe cho em vào nhà. Mỗi lần về nhà em đều kêu mệt. Tôi thương em nên ăn uống xong lại dọn dẹp, để em nghỉ ngơi. Em nằm chơi điện thoại, thiếu cái gì lại gọi tôi lấy hộ, kiểu sai vặt. Em dùng xong bỏ luôn đó, nếu tôi không dọn thì cứ kệ. Tôi nhờ em làm việc nhà thì em làm qua loa đại khái, em nói không muốn làm, phơi quần áo thì kêu xà cao, nói qua nói lại thì hai đứa sẽ cãi nhau rồi xưng mày tao và em đòi ly dị. Nhiều lúc tức quá tôi đá cái ghế rồi đóng cửa sập lại, ra ngoài uống nước rồi lại về. Về thấy lá đơn xin ly dị, tôi xé vụn ra rồi đi ngủ.
Em hay so sánh tôi với người khác, có người không xinh như em mà lấy được chồng có điều kiện. Em chê tôi đã ra thành phố rồi mà vẫn giữ nếp sống ở quê. Hai đứa về quê đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần về em lại bảo: "Lại về đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, đã nghèo lại còn lười". Tôi chẳng biết em trêu đùa hay nói ý gì, chỉ cười bảo: "Quê anh nghèo nhưng sinh ra anh và anh biết cố gắng, bố mẹ anh nghèo nhưng chưa xin em gì cả". Bố mẹ tôi quý con, ngày lễ Tết về là bố mẹ vui, cũng chưa mắng em bao giờ, có biếu ông bà chút tiền bố mẹ cũng chẳng lấy vì thương con.
Chuyện vợ chồng của chúng tôi cũng không ổn, mới đầu thì bình thường, hơn một năm em cho tôi ăn chay. Em không thích ôm, không thích chung chăn mặc cho tôi gợi ý ngon ngọt. Hai đứa nói chuyện với nhau, em đề nghị tôi ra ngoài mà tìm. Lương tâm tôi sao cho phép như vậy, sao có thể phản bội em được. Rồi tôi đi làm nhiều hơn để quên đi, thôi thì cuộc sống này do mình lựa chọn, em tốt thì tôi hưởng, không tốt tôi phải chịu. Nghĩ về những điểm tốt của em để tôi tìm niềm vui và cố gắng giữ lấy.
Em có tính tiết kiệm nên hai năm bên nhau cũng tích cóp được gần 400 triệu (trước khi lấy nhau, tôi có quyển sổ tiết kiệm rồi nhập chung luôn cả tiền mừng cưới). Vay mượn bạn bè, người thân, chúng tôi bàn mua căn hộ trả góp. Có ít tiền tôi tính mua xa chút cho hợp lý. Em không đồng ý, muốn mua gần, như thế tôi sao gánh nổi. Hai đứa cãi nhau, chẳng ai nhịn ai, em lại đòi ly dị, đến nỗi bố mẹ hai bên phải khuyên giải.
Rồi một hôm em bị cảm cúm nhẹ, hôm đó cuối tuần em được nghỉ ở nhà. Tôi đi làm vẫn gọi về bảo em ốm cứ nghỉ ngơi, ăn gì tôi mua. Em nói tôi mua gì cũng được, tiện đường nên tôi mua nem nướng. Về em chê khô, không ăn được, mắng tôi rồi lấy mỳ tôm ăn. Tôi bảo ăn gì sẽ đi mua tiếp cho em. Đến tối, em nói gì đó rồi lời qua tiếng lại, em bảo không tôn trọng bố tôi, có ở cũng chẳng muốn ở cùng bố. Hai đứa cãi nhau, tôi tức quá đập vỡ bàn phím máy tính rồi đá cái bát vào tường, sau đó đi ra ngoài. Ra ngoài em nhắn tin kiểu ăn thua với tôi rồi đòi ly dị. Lần này tôi đồng ý để em toại nguyện sau nhiều lần đòi chia tay.
Me vợ biết chuyện, khuyên tôi đừng ký đơn rồi khuyên giải. Bạn bè, người thân đều khuyên. Khuyên giải chẳng được, mẹ đòi từ mặt con gái, quay ra bảo tôi xuống nước xin lỗi em, nhận lỗi về mình, xin ly thân một thời gian để hai đứa suy nghĩ. Em vẫn kiên quyết ký đơn.
Một cuộc tình trôi qua như thước phim chậm, nó để lại những tổn thương nhất định. Có lẽ anh gặp em là cái duyên nhưng ở bên nhau hay không lại là sự lựa chọn. Mong ai đó đến bên có thể làm em hạnh phúc và phát huy được điểm tốt. Con người mà, chẳng có ai hoàn hảo cả, ai cũng có cái sai, chẳng qua nhịn nhau được hay không, có muốn cùng nhau bước qua mọi khó khăn hay không. Chúng ta cần nhận ra, sửa đổi để sống tốt hơn. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, rồi thời gian sẽ quên đi mọi thứ. Ai rồi cũng sẽ phải bước tiếp.
Giá như vợ đừng xuất thân trong gia đình giàu có Tôi là tác giả bài: "Bi kịch của người chồng làm startup thành công". Cảm ơn các bạn đã bớt thời gian đọc và cho lời khuyên. Tôi thấy mình nên có trách nhiệm viết bài phản hồi để cảm ơn các bạn sau khi đã giải quyết xong chuyện của mình. Kể từ khi vợ chồng tôi đồng ý ly dị đã...