Chồng qua đời nhưng chị dâu chẳng rơi giọt nước mắt khiến cả xóm xì xầm, đêm xuống theo chị đến một nơi làm tôi bật khóc
Tôi bật khóc theo chị, ôm lấy thân hình đã gầy ruộc của chị. Chị không khóc chắc là vì không dám khóc, sợ khóc rồi sẽ không đủ kiên cường sống tiếp.
Buổi tối bắt đầu cho tang thương của gia đình tôi, chị dâu đang trong bếp nấu món canh chua cá diêu hồng mà anh trai tôi rất thích. Cả nhà tôi đợi anh về ăn cơm đến 8 giờ tối nhưng vẫn chẳng thấy đâu, điện thoại cũng không ai bắt máy. Đến khi có người bắt máy thì là giọng nói xa lạ, báo rằng anh trai tôi bị tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện.
Chị dâu run người lặng im một lúc mới lên tiếng gọi bố mẹ. Nhưng chị chưa kịp rời khỏi nhà thì đã được báo tin anh trai tôi qua đời. Lúc đó chị dâu vẫn đang mang thai tháng thứ 5, ngã ngồi trên ghế, không một tiếng khóc.
Ai cũng nghĩ chị đang mang thai lại mất chồng thì chẳng chịu nổi. Nhưng chị không rơi giọt nước mắt nào, chỉ chết lặng đứng bên quan tài của anh trai. Ai cảm thông thì nói rằng chị đang cố tỏ ra mạnh mẽ để đứng vững. Còn ai không hiểu thì bàn tán rằng chị không khóc vì chẳng tiếc thương gì cho chồng.
Tôi cũng chẳng còn sức để giải thích mãi, nỗi đau mà gia đình chúng tôi chịu đã quá lớn rồi. Huống hồ, chị dâu tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chồng và gia đình chồng. Chị một lòng với chồng, hết lòng chăm sóc người thân trong nhà.
Nhưng từ sau ngày chồng qua đời, chị dâu tôi có gì đó không bình thường. Nhiều đêm tôi nghe tiếng động ngoài cửa, nhìn ra thì thấy chị dâu lén lút ra ngoài. Trời đã tối, chị còn có thể đi đâu? Khi tôi đi ra ngoài xem thì đã không thấy bóng chị đâu.
Một vài ngày sau thì cả xóm tôi bàn tán chị dâu bầu bí còn đi ra ngoài đêm khuya. Họ cho rằng anh trai tôi mộ chưa xanh cỏ mà chị dâu đã ngoại tình. Có người còn ác ý nói tâm lý chị bất bình thường.
Video đang HOT
Gia đình tôi nghe thế thì khó chịu lắm, vì chị dâu vẫn chăm sóc cho gia đình mấy nay, dù chị chẳng nói nhiều như trước nữa. Mẹ tôi không muốn con dâu mang tiếng nên gặng hỏi chị, chị chỉ lắc đầu không trả lời, lấy lý do ra ngoài hóng mát vì khó ngủ.
Người trong xóm ngày càng đồn đại ác ý, tôi nhiều lần hỏi chị không được thì bực tức lớn tiếng nói với chị: “Anh trai cũng mất rồi, chị ráng mà sống tử tế chứ đừng để bố mẹ mang tiếng. Giờ ai trong nhà cũng đau buồn, chẳng lẽ còn bắt mọi người phải lo cho mẹ con chị nữa sao?”.
Chị dâu tôi nghe thế thì ngẩn người rồi gật gật nhưng vẫn không nói lời nào. Tôi thấy thế thì lại xót xa, chẳng lẽ tôi hiểu sai cho chị sao?
Đến một hôm, tôi đi làm về trễ, tầm 10 giờ hơn. Lúc đi ngang cây cầu gần nhà, tôi bất ngờ thấy chị dâu đứng bên thành cầu. Chị cứ đi tới đi lui rồi cởi dép ra, đứng sát bên thành cầu nhìn xuống dưới. Tôi hoảng hồn chạy tới níu lấy chị dâu, tôi sợ chị làm chuyện dại dột.
Thấy tôi, chị dâu lúc này mới khóc, khóc đến run cả người. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị khóc sau khi chồng qua đời. Rồi chị nghẹn ngào nói chị rất muốn đi cùng anh trai tôi nhưng còn đứa trẻ trong bụng, chị không thể bỏ lại nó một mình. Tôi khuyên nhủ chị hết lời, còn xin lỗi chị vì đã lớn tiếng. Đến khi bình tĩnh lại, chị nói không nghĩ quẫn nữa, sẽ cố gắng sống để nuôi con nên người.
Tôi bật khóc theo chị, ôm lấy thân hình đã gầy ruộc của chị. Chị không khóc chắc là vì không dám khóc, sợ khóc rồi sẽ không đủ kiên cường sống tiếp. Tôi thương chị quá, thương tới mức đau lòng…
Chồng mất đã lâu nhưng đêm nào cũng có người đàn ông lạ lẻn vào phòng ngủ, tôi sốc ngất vì lời đề nghị ám muội của chị dâu
Vài tháng trở lại đây, tôi để ý chị dâu trưởng bắt đầu đề cập tới chuyện tôi đi bước nữa.
Thú thật là tôi cho rằng mình còn trẻ, việc tái hôn là điều hiển nhiên song bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chắc phải qua 2 lần giỗ chồng mới thảnh thơi tìm một người đàn ông khác.
Mỗi khi gặp những câu hỏi như vậy, tôi chỉ biết cười nhẹ rồi đáp: "Chồng em mất đột ngột, tuy có nhiều của nả nhưng đều dồn hết chữa bệnh cho anh ấy rồi. Bây giờ dư ra một ít thì để đóng tiền học phí cho con gái em sau này. Còn lại thì em vẫn phải đi làm đều thì hai mẹ con mới sống được chứ!" Nói vậy nhưng thực ra số tiền mà chồng tôi để lại gửi ngân hàng cũng đủ cho hai mẹ con sung túc vô lo nghĩ.
Tôi biết đây là điều tốt nhưng cũng sẽ là điểm yếu khiến người khác dòm ngó nhiều hơn. Vậy nên dù được đằng nhà chồng hỏi han cỡ nào, tôi cũng giữ khoảng cách và cẩn trọng trong từng hành động của mình.
Ngặt nỗi, tôi cũng thể khước từ mọi lòng tốt của các bác ấy được. Mỗi tuần tầm 1-2 lần, sẽ có gia đình bác cả hoặc các anh chị khác ghé qua nhà tôi chơi, hỏi han chuyện học hành của con gái và tình hình sinh hoạt hai mẹ con.
Vài tháng trở lại đây, tôi để ý chị dâu trưởng bắt đầu đề cập tới chuyện tôi đi bước nữa.
Thú thật là tôi cho rằng mình còn trẻ, việc tái hôn là điều hiển nhiên song bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chắc phải qua 2 lần giỗ chồng mới thảnh thơi tìm một người đàn ông khác.
Ảnh minh hoạ: Internet
Mặc dù đã nói suy nghĩ của bản thân nhưng chị dâu vẫn tiếp tục khơi gợi bằng đủ kiểu. Khi thì "Cô phải mau chóng tìm người đàn ông khác đi thôi kẻo để muộn không đẻ được nữa" hay "Gái già xấu sau này trai cũng chê thì lấy ai được?". Thậm chí, chị dâu cũng không ngần ngại bảo thẳng trước mặt cả gia đình nhà chồng: "Chú ấy ở trên kia chắc cũng ủng hộ cô đi bước nữa thôi!". Thi thoảng, lúc chị dâu và anh cả qua nhà tôi chơi còn đi cùng một người đàn ông nữa với tư cách "mai mối". Anh ta đã ly dị vợ, không phải nuôi con chung, kinh tế khá giả. Tuy nhiên tôi vẫn cương quyết cho dù chị dâu có tác thành tới đâu.
Tôi nghi ngờ, chị dâu có mục đích gì đó mờ ám thì ả mới kiên trì đến vậy.
Đêm hôm trước, tôi đang ngủ, con gái cũng đã say giấc trong phòng riêng thì bỗng có tiếng mở cửa sắt khiến tôi lạnh sống lưng. Vì ở nhà chung cư nên dù đóng cửa trong phòng thì tôi cũng nghe thấy hết. Trong đầu tôi nghĩ ngay là trộm. Nhưng chung cư này vốn từ trước tới nay an ninh rất tốt cơ mà? Vả lại, trước khi đi ngủ, lúc nào tôi cũng kiểm tra cổng cửa cẩn thận.
Tim đập càng lúc càng nhanh, tôi sợ tới nỗi không dám hô hoán. Ngộ nhỡ hắn ta làm ảnh hưởng đến con gái tôi và "xử" luôn cả hai mẹ con thì sao? Từng đọc trên mạng, mọi người nói hãy cứ ngủ yên, tài sản bị trộm cũng được còn hơn là mất mạng.
Người lạ bí ẩn kia bước chân vào phòng tôi. Nói thật là tôi cực kỳ hoảng hốt, nước mắt chảy ra vì sợ mà chẳng dám nhúc nhích. Tưởng là hắn sẽ nhẹ nhàng lấy cắp đồ có giá trị, ngờ đâu gã lại leo lên giường và ôm tôi từ đằng sau.
Tôi khẽ nói trong yếu ớt "Ai đấy" thì sốc óc bởi giọng đáp đầy tính ve vãn: "Anh là K - bạn chị dâu em giới thiệu đây!"
Lúc này tôi mới chợt bừng tỉnh. Tôi đã biết vì sao gã có thể lẻn vào nhà tôi dễ dàng như thế. Trước đây, tôi có bí mật đưa anh trai cả của chồng một chùm chìa khóa để khi có việc gấp bất khả kháng thì anh ấy có thể vào nhà. Tôi nghĩ hoặc là anh cả, hoặc là chị dâu đã cố tình đưa chìa khóa cho gã đàn ông này.
Sau khi chắc chắn gã không phải trộm, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại nhìn cho rõ. Đúng là K rồi. Nói đến đây thì tôi cũng xin thú nhận, rằng đêm đó tôi với anh ta cũng đã vượt giới hạn. Nhưng giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ và lo lắng. Liệu rằng sau này gã ta còn đến tìm tôi quấy rối và làm phiền nữa không?
Tôi chưa muốn đi thêm bước nữa, nhất là với người đàn ông này. Hi vọng rằng việc thay đổi chìa khóa nhà sẽ là quyết định sáng suốt và chị dâu cũng như anh trai chồng không còn gây áp lực với tôi nữa...
Thấy mẹ và anh trai bàn chuyện mua vàng làm của hồi môn cho tôi đi lấy chồng, chị dâu nổi cơn tam bành đòi bán nhà chia tài sản ngay lập tức Tôi có lòng tự trọng của mình, vàng có thể không cần và chị dâu cũng chẳng cần luôn. Tôi vốn là một đứa sống cực kỳ vô tư nên khi anh trai lấy vợ về nhà, tôi gần như chẳng bao giờ soi mói hay xét nét gì chị hết. Thế nhưng tôi cũng không cố làm thân với chị, vì nói...