Chồng phá sản, vợ vẫn mua sắm quần áo ‘chất cao như núi’
Trước kia con trai tôi làm ăn khá giả, con dâu chi tiêu hoang phí đến đâu tôi không can thiệp. Thế nhưng khi chồng làm ăn thua lỗ, là người vợ, lẽ ra con dâu tôi nên chia sẻ gánh nặng kinh tế ấy. Đằng này…
Ảnh minh hoạ
Trong câu chuyện này, tôi là một bà mẹ chồng . Nhiều người sẽ cười vì nghĩ thế nào tôi cũng nói xấu con dâu. Thế nhưng không nói ra chuyện này tôi cảm thấy khó chịu trong lòng. Đời tôi chưa gặp người phụ nữ nào như con dâu tôi.
Con dâu và con trai tôi kết hôn được 12 năm. Đó là khoảng thời gian cháu sống trong nhung lụa. Con trai tôi không làm to, không quyền cao chức trọng mà chỉ kinh doanh. Tuy nhiên cháu chiều vợ đến mức con dâu tôi tiêu tiền không bao giờ phải nghĩ.
Tôi sống cùng nhà, thấy con dâu không bao giờ động tay động chân việc gì, ăn mặc thì chải chuốt, quần áo nhiều đến mức không đếm xuể. Tuy nhiên không bao giờ tôi có ý kiến.
Tôi nghĩ “của chồng công vợ”, chồng kinh doanh được thì vợ con hưởng thụ, ăn diện một chút cũng là lẽ bình thường.
Thời gian đó, tôi chỉ có duy nhất một lần góp ý. Đó là việc con dâu tôi tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, tuy nhiên sau khi lấy chồng, sinh con, cháu không muốn đi làm, cũng không động tay vào việc kinh doanh của chồng. Cháu chỉ muốn ở nhà.
Video đang HOT
Tôi khuyên cháu nên ra ngoài làm việc. Công việc có thể không có thu nhập cao nhưng đó là cách có thể khiến cháu có thêm những người bạn, thêm niềm vui. Ngoài ra, tôi chỉ nhắc các con nên biết tiết kiệm phòng khi thất bát.
Cháu nghe lời tôi, đi làm ở một công ty xuất nhập khẩu với mức lương 11 triệu. Tuy nhiên cháu chỉ nói với gia đình tôi rằng, cháu được 5 triệu tiền lương. Số tiền đó, cháu xin giữ để chi tiêu lặt vặt cho riêng mình. Tôi biết con dâu nói dối nhưng không ý kiến gì vì cùng là phận đàn bà, tôi biết cháu cần có những khoản tiêu riêng.
Mọi chuyện có lẽ sẽ không có gì phải mâu thuẫn nếu như con trai tôi không phá sản.
2 năm nay, cháu làm ăn khó khăn. Năm ngoái, cháu tuyên bố phá sản. Gia đình tôi phải bán đi mấy mảnh đất, mấy căn nhà, gom tất cả tiền và vay tiền khắp nơi để trả nợ.
Mặc dù vậy, con dâu tôi như người ngoài cuộc. Cháu vẫn đi làm, vẫn mua sắm tới tấp. Mỗi tháng, ít nhất cháu mang về gần chục đôi giầy, dép. Váy vóc, quần áo… cháu cũng sắm rất nhiều. Tháng gần Tết, con trai tôi bí tiền, không còn đủ tiền đóng học cho con, cháu hỏi vợ nhưng con dâu tôi từ chối thẳng thừng.
Cháu bảo: “Đó là việc của anh, trước thế nào nay vẫn phải vậy. Lương tôi ba cọc ba đồng chỉ đủ tiền ăn sáng, đổ xăng nên anh đừng hỏi tiền từ tôi. 700 nghìn anh vay tôi mua sữa cho con tuần trước, anh mau thu xếp trả lại”.
Tôi đứng bên ngoài, nghe vợ chồng chúng cãi nhau mà tan nát cõi lòng. Vợ chồng sướng khổ có nhau. Lúc có tiền, con trai tôi không tiếc vợ điều gì. Cháu cũng hay tự ái nên chắc vào đường cùng mới hỏi đến tiền của vợ. Vậy mà…
Hôm sau, tôi đành bán đi sợi dây chuyền vàng cuối cùng để đưa con trai đóng học cho cháu. Sau đó, tôi gọi con dâu ra và nói chuyện.
Tôi bảo: “Chồng đang khó khăn, con hãy là chỗ dựa cho chồng lúc này. Cả nhà cùng nhau tiết kiệm. Những khoản không cần thiết, con có thể hạn chế mua sắm. Quần áo, giày dép cũng vậy, mẹ thấy con đã có nhiều. Từ nay tiền lương của con, con cố gắng phụ thêm với chồng nhé”.
Cháu cúi mặt bảo: “Con có mua gì mà nhiều”. Thế nhưng hôm sau, cháu lại viết một bài dài trên trang facebook cá nhân kể chuyện tôi săm soi đến từng đôi dép, cái áo của con dâu.
Tôi thấy thật sự đau lòng. Tôi có bao giờ săm soi chuyện đó. Tuy nhiên trong căn nhà 4 tầng của mình, nói không hề ngoa, số giày dép của con dâu tôi xếp chặt 4 tầng cầu thang không hết. Như thế là quá lãng phí so với lúc khó khăn thế này.
Vậy thì tôi khuyên con dâu tiết kiệm có gì sai? Mong quý vị hãy giải thích giúp tôi. Có phải tôi đã già và lạc hậu nên khắt khe với cháu hay không?
Theo Dân Trí
Chồng khóc lóc cầu xin tôi 'hiến thân' cho đối tác để cứu công ty bên bờ phá sản
Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa, có nên đồng ý với chồng hay không...
ảnh minh họa
Tôi nghe những lời chồng nói mà tái dại mặt mày. Có chết tôi cũng không nghĩ, người vừa thốt ra những lời ghê tởm ấy lại là người chồng đầu ấp tay gối với tôi chục năm nay.
Tôi theo anh về làm dâu năm 25 tuổi, mười năm trời làm vợ anh, cùng anh trải qua không biết bao nhiêu khó khăn , nằm gai nếm mật, có những khoảng thời gian vất vả đến mức trong nhà chẳng còn một xu nhưng hai đứa vẫn cùng nhau cố gắng.
Mười năm vợ chồng, vợ chồng tôi sinh được 2 con, đủ nếp đủ tẻ. Việc kinh doanh cũng ngày càng ổn định. Nhiều năm trời, cuộc sống của gia đình tôi không phải lo lắng về kinh tế. Chồng tôi cũng rất hiền lành, thương vợ thương con. Tôi hài lòng về cuộc sống của mình.
35 tuổi nhưng phải nói tôi khá xinh đẹp, trẻ trung, đàn bà có chồng nên mặn mà, không nói ngoa, tôi đi đến đâu cũng có người ngưỡng mộ.
Tôi và chồng cùng làm ăn, tôi thường xuyên cùng anh đi gặp khách hàng. Tôi cũng từng học kinh doanh nên cũng giúp được chồng chút ít.
Cách đây khoảng 1 năm, công việc của chồng tôi gặp một số bất lợi, bởi nhiều công ty cạnh tranh nhau. Kinh tế cũng ngày càng khó khăn, chồng tôi cũng phải suy nghĩ đau đầu nhiều.
Dạo gần đây, tôi thấy anh đi sớm về muộn, thường xuyên uống rượu, thuốc lá. Tôi thấy anh vậy cũng không dám nói gì.
Cách đây mấy ngày, chồng uống rượu say khướt, sau đó khóc mếu với tôi. Anh muốn tôi qua lại với tay giám đốc công ty đối tác. Nếu tôi đồng ý, anh ta sẽ đổ vốn cho chồng tôi. Tôi nghe chồng nói mà sững sờ. Nước mắt cứ thế rơi không kiểm soát nổi. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Phunutoday
Vừa gọi điện thông báo tin phá sản với vợ và bồ xong đã nhận ngay cái kết choáng váng Công ty anh làm ăn thua lỗ đã gần 1 năm nay, vì không muốn và bồ lo lắng nên anh giấu họ và vẫn làm ra vẻ rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng đến hôm nay, các con nợ đã đến công ty đập phá đồ đạc, đòi số nợ lên đến hàng chục tỷ đồng thì anh phải tuyên bố phá...