Chồng ‘nhạt như nước ốc”, tôi ngang nhiên ngoại tình
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Quả thực tôi không muốn mình làm bất cứ điều gì để đảo lộn cuộc sống của tôi, nhưng có lẽ cuộc đời không phải lúc nào cũng phẳng lặng như thế.
ảnh minh họa
Tôi đã lập gia đình, cuộc sống của tôi cứ như một chiếc máy tính với phần lập trình được vạch sẵn, 22 tuổi ra trường đi làm, 24 tuổi lấy chồng, 25 tuổi có con, và bây giờ 36 tuổi, 2 đứa con ngoan ngoãn giỏi giang, nhà cửa đầy đủ công việc hai vợ chồng ổn định, vật chất không thiếu thứ gì.
Còn chồng tôi? Có thể nói, anh ấy là một người tốt, có lẽ thật đúng chuẩn mực cho một người phụ nữ yên phận lấy làm chồng, bởi anh chẳng rượu chè cờ bạc, cũng không hút thuốc lá và không nghiện game, cứ đi làm 8h hành chính là về nhà. Thậm chí tiền tôi đưa cho anh, ngoài việc đổ xăng và ăn sáng còn lại chẳng bao giờ anh sử dụng vào việc gì. Còn tôi là người khá thành đạt và năng động, công việc của tôi được đi nước ngoài thường xuyên và gặp gỡ những đối tác lớn, những người đàn ông dịu dàng và luôn chủ động tặng tôi những món quà mà chồng tôi cả đời chẳng có được.
Rất nhiều lần tôi đã nỗ lực để cải thiện tính ì ạch của chồng tôi, nhưng sống với một người chồng đôi khi cứ như “Thiên Lôi”, chỉ đâu đánh đấy, nhiều khi tôi bỗng thấy mỏi mệt và cần một sự mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn. Ai đời hỏi gì anh ấy cũng ừ, muốn trao đổi với anh ấy về một quyết định nào đó anh bảo “tùy em, muốn làm gì thì làm, anh sao cũng được”, riết rồi tôi chán, chẳng bao giờ hỏi anh nữa, cứ thế mà làm. Đôi lúc tôi chủ động tặng quà cho anh trước, anh nhận rồi bảo: “Anh chẳng đi đâu mấy, không cần phải mua cho anh đâu”. Có lần tôi nhìn thấy đôi giày của anh da đã bị tróc, mõm giày sắp bong ra, tôi cố tình không nói gì để xem anh có mua giày mới không? Thế mà anh vẫn để đôi giày cũ kỹ đó đi cả mấy tháng trời, cho đến khi không chịu nổi, tôi quăng đôi giầy đi thì anh mới chịu đi mua mới.
Video đang HOT
Nhiều khi tôi ước, giá như anh ấy có thể phản đối ý kiến của tôi, anh ấy có thể cáu gắt, anh ấy có thể làm một vài thứ điên rồ, kể cả việc phản đối ý kiến của tôi thì có lẽ tôi đã yêu anh ấy hơn, nhưng lúc nào anh ấy cũng như thế, đều đều và nhạt nhẽo. Thậm chí kể cả chuyện giường chiếu, chỉ một mô típ cho 11 năm sống với nhau, chẳng một lời âu yếm, chẳng một cử chỉ quan tâm, anh cứ làm như cái máy, tẻ nhạt và vô vị, có lúc tôi chạnh lòng nghĩ, hình như tôi và anh ấy đến với nhau chỉ để sinh con thì đúng hơn. Tôi không thể chia sẻ bất cứ vấn đề gì với người chồng lúc nào cũng “nhạt như nước ốc”.
Tôi không thể chia sẻ bất cứ vấn đề gì với người chồng lúc nào cũng”nhạt như nước ốc” (Ảnh minh họa)
Đã vài lần, tôi mua vài quyển sách, vài bộ phim tình cảm về đề nghị anh ấy xem và muốn thử nghiệm một vài điều lạ lẫm trong chuyện giường chiếu, nhưng anh không chấp nhận, anh bảo thế là bệnh hoạn là đua đòi. Rồi anh lại tiếp tục với tính cách cũ và quay mặt vào tường ngủ bỏ mặc tôi hụt hẫng chán nản.
Rồi sau những chuyến đi công tác, tôi đã thay lòng đổi dạ với một người đàn ông khác. Anh cuồng nhiệt lãng mạn và tinh tế hơn chồng tôi rất nhiều. Mỗi buổi sáng vội vàng đến công sở mà chưa kịp ăn, ngay sau đó đã có nhân viên mang đồ ăn đến tận nơi cho tôi. Và thỉnh thoảng lại có một bó hoa rực rỡ đặt ở chỗ làm mà không cần hỏi tôi đã biết đấy là của ai.
Rồi tôi và anh đã vượt qua giới hạn đồng nghiệp, chúng tôi đã có những khoảngthời gian nồng nàn bên nhau (Ảnh minh họa).
Rồi tôi và anh đã vượt qua giới hạn đồng nghiệp, chúng tôi đã có những khoảng thời gian nồng nàn bên nhau, anh chăm sóc và nâng niu tôi, anh mãnh liệt và nhẹ nhàng, anh luôn đưa tôi đến cảm giác bất tận của tâm hồn và thể xác, anh luôn đề nghị tôi và anh cùng trải nghiệm những phút giây khác lạ trong chăn gối và hầu hết mọi thứ đều rất ổn. Tôi và anh đã lén lút đi lại với nhau khoảng 4 tháng nay. Cho dù tôi chưa biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu nhưng tôi cũng không biết phải làm sao trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này. Nếu tiếp tục cuộc sống với chồng tôi, nó giống như một cuộc giam lỏng vậy, còn nếu ly hôn, tôi chẳng biết được đó có phải là sự mạo hiểm không khi người tình của tôi cũng đang có vợ.
Theo VNE
Nhỏ nhen như... đàn bà
Có thể vì chị là đàn bà nên có kiểu tính của đàn bà: không muốn hao tốn cho những bữa nhậu. Nhưng, người biết chuyện lại nói chị nhỏ nhen, đời ai sống được hai lần. Anh đã cho chị viên mãn một đời làm vợ, sao với niềm vui nho nhỏ của chồng, chị lại không nới tay chấp nhận?
Anh đang lúi húi đun đun nấu nấu, hai người bạn lanh canh chén đũa thì bất chợt... chị về! Không nói không rằng, chị cởi áo khoác quất túi bụi vào người anh: "Ăn nhậu nè! Tụ tập nè! Hao tốn nè!".
Vừa quất chị vừa hét, chẳng nể nang gì các bạn anh - cũng là hàng xóm của chị. Chiếc miệng xinh xắn ngày nào giờ cong lên như đôi quai xách, lúc dãn chiều dài, lúc dãn chiều ngang, mắt chị thì long lên sòng sọc, đủ để anh nhận rõ tình hình. Hai người hàng xóm lục tục ra về, món rắn bằm xúc bánh tráng thành thừa thãi.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Nhà anh nào có nghèo khó gì đâu. Anh cũng là người đàn ông sắp 60, một tai nạn lao động đã khiến anh bị mất thính lực từ hơn 10 năm trước. Tuy vậy, anh vẫn lo được nhà cửa khang trang cho vợ con, hai đứa trẻ đã có chốn riêng tư, nhà còn vợ chồng già với 5ha đất xoay vòng thu hoạch mãng cầu và nhãn. Trong nhà, anh còn "linh động" nuôi chục con rắn. Anh gần 60 mà tối tối phải "thể dục" một vòng chừng hơn tiếng đồng hồ quanh các khu đất gần nhà để kiếm tí mồi tươi về cho lũ rắn. Rắn cao giá thì bán "phụ" chị tiền chợ, rắn rớt giá thì lâu lâu bằm một con lai rai chuyện trên trời dưới đất cùng hai ông hàng xóm. Ngày anh ra đồng từ sáng sớm, làm hết việc này tới việc khác. Bón phân, tỉa lá, xịt bông mãng cầu, tưới tắm đám nhãn... Mùa trái chín, chị kêu lái tới, cân kéo đến, chị đếm tiền bỏ vào tủ, anh không hỏi đến. Ngày ngày với anh, được sống khỏe mạnh và lao động là quý nhất rồi.
Chỉ cái tật mỗi tuần mỗi lai rai một cữ với hai ông bạn và hũ rượu thuốc là anh không bỏ được. Nhà người ta chưa khá giả bằng anh, nhưng mỗi khi chồng chịu "gầy mâm" ở nhà là vợ con cuống cuồng phục vụ, còn nói như vậy là quý rồi, để ổng ra quán, hết tăng một, tới tăng hai, tăng ba là xem như... nhà bay đất bán. Nhưng, chị luôn kêu... hao. Riết rồi niềm vui duy nhất của anh cũng bị bào mòn theo lời kêu than của chị.
Hôm qua chị nói, hôm nay chị đi chùa, cúng kiếng một chút, cầu gia đình hạnh phúc. Anh nhắn tin rủ hai ông bạn, hứa hẹn một bữa rắn cuốn bánh tráng hoành tráng! Vậy mà...
Có thể vì chị là đàn bà nên có kiểu tính của đàn bà: không muốn hao tốn cho những bữa nhậu. Nhưng, người biết chuyện lại nói chị nhỏ nhen, đời ai sống được hai lần. Anh đã cho chị viên mãn một đời làm vợ, sao với niềm vui nho nhỏ của chồng, chị lại không nới tay chấp nhận? Đĩa "mồi" giờ thành bữa tiệc của lũ ruồi, anh đã ra đồng tự lúc nào. Chị trong bếp vẫn quang quác la: nước mắm, bột nêm, dầu ăn, tiêu, tỏi... thứ gì cũng phải mua mà tối ngày nhậu, nhậu. Các thứ gia vị nhà bếp nếu mua thì sẽ có, còn gia vị của hạnh phúc, chị làm sao mua được?
Theo VNE
Bẫy hạnh phúc Linh chưa từng qua mặt chồng bao giờ. Từ ngày yêu rồi lấy Duy, cô đã tự từ bỏ nhiều thứ: bỏ học đại học khi biết mình lỡ có thai, vội vã cưới rồi sinh con, bỏ luôn ước mơ trở thành hướng dẫn viên du lịch... Chuyện "bí mật" của Linh không giấu được Duy lâu. Buổi trưa Duy về ăn...