Chồng mới cưới dạy bảo vợ bằng 4 cái tát
Mới cưới chưa đầy 2 tháng, tôi đã bị chồng dạy bảo bằng 4 cái tát cháy má vì tội láo không nghe điện thoại và không gọi lại cho anh
Tôi năm nay 28 còn chồng tôi 31 tuổi. Chúng tôi quen và làm đám cưới sau tròn 1 năm yêu nhau. Thời điểm ấy, cả hai bên gia đình đều đồng ý với đám cưới này. Trước đó, mẹ tôi có chút phản đối vì cho rằng tuổi của hai đứa không hợp nhau.
Sau đám cưới, tôi và anh thật hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi có 1 tuần trăng mật tại Nha Trang. Anh chăm sóc tôi nhiều lắm. Tôi tự hào là người vợ nguyên vẹn khi đến với anh. Tôi cũng hiền hòa, hiếu thảo với gia đình chồng.
Về nhà anh làm dâu, tôi rất kính trọng cha mẹ, anh chị và cả chồng mình nữa. Sau 2 tháng làm dâu tôi được cả gia đình nhà anh rất yêu quý.
Nhưng đến 1 hôm, tôi hẹn anh đi chùa để xin lộc cho anh làm ăn. Vì sợ chồng quên nên tôi đã điện thoại cho anh 2 lần trong ngày để nhắc. Hôm đó tôi cũng về sớm hơn thường ngày để đi sớm. Tôi cũng hẹn với 1 người em dâu chồng cùng đi nữa.
Nhưng về nhà thì anh chưa chuẩn bị gì, cơm chưa ăn, chưa tắm giặt. Tôi tắm thì anh còn đứng đá bóng 1 mình ở sân. Khi tắm xong, tôi gọi anh vào tắm thì không thấy đâu nữa. Tôi rất bực mình.
Khi thấy anh về, tôi có nói nếu anh không đi thì để tôi đi 1 mình vì em dâu chồng đang đợi. Rồi anh đi tắm, tôi lên chuẩn bị đồ đạc để đi.
Anh tắm xong vào phòng, còn tôi cứ giục anh vì sợ em dâu đợi và cũng trễ giờ nữa. Anh bảo chưa ăn uống gì sao đi. Tôi bực mình câu đó.
Thêm nữa, anh còn nói: “Anh chị vẫn chưa xuống sao mà ăn được” (ngày rằm nên gia đình anh chị chồng xuống nhà bố mẹ chồng tôi ăn cơm). Tôi nghe câu nói đó xong rất tức nên bảo anh ở nhà ăn cơm, tôi đi 1 mình. Lúc đó là gần 7 giờ tối.
Bố chồng giục anh chở tôi đi anh cũng không đi. Giá như lúc đó anh đứng lên chạy theo thì tôi vẫn để anh đi.
Ngày hôm sau tôi không nói chuyện gì. Anh gọi điện thoại, tôi trả lời nhát gừng. Với cha mẹ chồng và em chồng, tôi vẫn lo chu đáo.
Rồi ngày thứ 2 tôi xin phép cha mẹ chồng cho tôi đi công việc. Bố mẹ chồng tôi đồng ý. Tôi giận nên không cho anh hay đi đâu.
Video đang HOT
Anh gọi, tôi không nghe máy vì để điện thoại để trong cốp xe. Lúc lấy ra thì máy gần hết pin. Mà cũng vì đang giận anh, nên tôi cũng không gọi lại. Tôi chỉ nghĩ là anh rủ đi chơi. Vì lúc sáng tôi đi chợ, có người bạn của anh rủ nhưng tôi đã từ chối.
Khi xong việc (tôi ghé mua bảo hiểm xe, đèn ngủ, rồi vào tiệm cắt tóc sửa lại tóc). Tôi điện thoại về nhà chồng xin phép bố mẹ cho tôi ghé qua nhà mẹ đẻ. Sau đó, chị gái tôi gọi điện bảo cả nhà đi chơi, chỉ có mình mẹ tôi ở nhà.
Vì thế, tôi gọi điện bảo mẹ điện sang nhà chồng xin cho tôi ngủ lại 1 hôm. Mẹ tôi nhắn tin cho bố chồng và bố tôi đồng ý luôn.
Sáng sớm hôm sau tôi về chở mẹ chồng đi lên nhà chị. Sau đó, tôi về nhà nấu nướng vì có gia đình nhà anh chị chồng xuống chơi.
Anh đi từ sáng đến trưa về một tí. Thấy tôi, anh không nói chuyện gì lại đi tiếp. Bố chồng gọi ở nhà ăn cơm thì anh đáp lại: “Con đi nhậu đây, không ăn đâu”.
Tối đó anh về gọi tôi vào nói chuyện. Tôi bảo anh đang say lúc nào bình tĩnh mới nói và đi ra. Mọi người về hết, anh tắm rửa xong còn đùa giỡn với mấy đứa cháu 1 lúc. Anh vào phòng thấy tôi đang ủi đồ thì đi ra. Lát sau anh lại vào hỏi ủi xong chưa thì lên giường ngồi nói chuyện.
Tôi đang bận ủi đồ nên bảo anh cứ nói còn tôi vẫn nghe. Anh lại giật dây điện ra và kéo tôi lên giường ngồi nói chuyện. Tôi đứng lên và tự đi đến giường ngồi.
Câu đầu tiên anh hỏi: “Tại sao hôm qua tôi gọi điện thoại mà cô không nghe máy?”. Tôi trả lời vì điện thoại để trong cốp xe. Anh nói: “Sau đó sao không gọi lại cho tôi bảo vì máy hết pin?”. Và dứt lời anh tát tôi 1 cái choáng váng.
Anh còn bảo: “Cô đừng có mà nói kiểu đó với tôi, đừng có vênh váo với tôi”. Tiếp đó, anh lại giáng cái tát thứ 2 khi tôi nói sao anh cứ nói to tiếng. Nếu to tiếng tôi không nói chuyện nữa. Tôi đứng lên thì bị anh tát cho phải ngồi xuống giường.
Anh trách, tại sao tôi không báo cho anh là ngủ ở nhà mẹ? Đáng lẽ anh phải là người đầu tiên biết máy điện thoại của tôi hết pin. Anh nói và tát tôi cái thứ 3.
Tôi im lặng và lấy lại bình tĩnh nói: “Anh đã đánh em 3 cái rồi. Nếu tiếp cái nữa thì đừng có nói chuyện nữa”. Thế là anh vừa tát cái thứ 4 vừa nói: “Tôi cứ đánh đó sợ gì cô”.
Tôi chạy ra phòng bố mẹ nói không chịu nổi anh nữa và xin cha mẹ cho tôi về bên nhà vì không thể sống như vậy được. Bố mẹ chồng vào can ngăn nhưng anh vẫn hừng hực to tiếng mắng tôi.
Sau đó khi đi ngủ, anh vào bảo ngủ đi còn ngồi đó làm gì. Rồi tôi với anh lại nói chuyện. Anh vẫn to tiếng nhưng không dùng bạo lực. Tôi cứ từ tốn nói những gì tôi nghĩ.
Anh nói, anh rất thương tôi nhưng tôi ứng xử như vậy anh không chịu được. Anh cảm thấy bị coi thường. Cha mẹ hỏi tôi đi đâu, anh không biết, gọi điện thoại thì tôi không nghe.
Anh giải thích mọi vấn đề nhưng không nhận là sai khi đánh tôi. Anh cứ đổ lỗi tại tôi, tôi đáng bị như vậy. Anh cứ nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra lúc nãy.
Tôi bảo: “Hai đứa suy nghĩ từ giờ đến mai khi em đi làm về. Nếu không còn thương nhau nữa thì ra thưa chuyện với bố mẹ để kết thúc đi”. Anh không nói gì mà chỉ bảo ngày mai nghĩ tiếp.
Còn tôi bị đánh uất ức, tôi cứ khóc mãi không nín được. Tôi khóc đến tận hơn 3 giờ sáng mới thiếp đi. Sáng tôi dậy sớm và chuẩn bị đi làm.
Mẹ chồng dặn tôi để anh chở đi làm không lại sinh chuyện. Tôi nói hôm qua đã bảo với anh là sáng nay tự đi làm một mình rồi. Mẹ chồng tôi lo lắng. Tôi thương bà nhưng vì đang ngậm cục tức nên không muốn nhìn mặt anh nữa.
Anh đánh răng xong đi ngang thấy tôi dắt xe ra thì bảo để anh chở. Tôi trả lời phải ra nhà mẹ luôn. Anh đi vào nhà và quay ra bảo nếu không cần thiết về mẹ thì để anh chở đi. Tôi nói không cần và tự đi làm.
Trèo lên xe đi làm mà nước mắt tôi cứ liên tục chảy. Tôi không thể kiềm lại và mở điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
Tôi gửi anh 3 tin nhắn để nhắc anh suy nghĩ từ giờ đến lúc tôi đi làm về. Nếu anh vẫn thấy đánh tôi là không sai thì ra nhà mẹ tôi để thưa chuyện và đường ai nấy đi.
Tin nhắn thứ 2, 3 tôi nói lên tình cảm của tôi dành cho anh bây giờ thế nào sau khi tôi bị đánh tận 4 cái tát. Tôi bảo không tin anh là người như vậy (Anh luôn được bạn bè, anh em chơi thân khen là tốt tính). Tôi không muốn nói chuyện và nhìn mặt anh khi đang giận. Sau đó tôi khóa máy để làm việc vì công việc hôm nay cần phải chú tâm.
Hiện giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc tìm mẫu đơn xin ly hôn để ghi và đưa cho anh kí. Chúng tôi chưa có con nên đối với tôi không còn cái gì để níu kéo. Chỉ nghĩ đến hành động của anh là tôi sởn da gà và lại khóc.
Xin các anh chị tư vấn giúp tôi nên làm như thế nào bây giờ. Từ giờ đến lúc tôi về để quyết định việc này chỉ còn 4 tiếng nữa. Cảm ơn các anh chị nhiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ chồng ly tán suốt 2 năm vì cái tát
Tôi bỏ về Việt Nam với bố mẹ đẻ sau khi bị anh tát và đấm đến hộc máu mồm vì nghi ngờ tôi ngoại tình.
Anh và tôi quen nhau do một lần tình cờ anh đến ăn tại nhà hàng nơi tôi làm việc. Tôi là người rất chăm chỉ trong mắt anh. Sau một thời gian dài liên lạc qua điện thoại, tôi đã nhận lời mời ăn sáng cùng anh. Hai đứa hay gặp nhau hơn vào mỗi buổi sáng thứ 7 trong tuần. Và cuối cùng, tôi đã nhận lời yêu anh sau một năm tìm hiểu.
Công việc của tôi kết thúc rất muộn, sớm cũng phải 12h đêm, còn không thì 1-2h sáng. Anh là một doanh nhân sống trong gia đình thành đạt và rất thương yêu tôi. Bố mẹ anh cũng vậy. Mẹ anh thường xuyên gọi điện hỏi thăm và mua hoa quả mang đến cho tôi. Bà nói sợ tôi ăn uống không đủ chất sẽ không tốt cho sức khỏe. Gia đình anh có bất kỳ sự kiện vui gì cũng đều không muốn tôi vắng mặt. Anh cũng rất tốt, thấy tôi làm việc không có ngày nghỉ, anh đấu tranh giúp tôi thấy tôi làm việc vất vả, anh tìm mọi cách có thể để đổi công việc cho tôi. Những ngày nghỉ, anh đưa tôi đi chơi khắp nơi. Điều kiện ăn ở của tôi không tốt, anh đưa đến sống cùng gia đình anh, hằng ngày đưa đón tôi đi làm.
Sau hơn ba năm yêu nhau, trải qua nhiều buồn vui, giận hờn và không ít thách thức, chông gai. Chúng tôi vẫn vượt qua và quyết định tiến tới hôn nhân. Đám cưới được tổ chức trong sự vui vẻ của hai gia đình. Nhưng sau đám cưới, anh không muốn tôi đi làm vì anh có đủ khả năng để lo cho gia đình. Tôi thì lại không muốn như vậy. Tôi không muốn sống ăn bám anh mà không làm gì. Tôi phụ giúp công việc kinh doanh của gia đình chồng nhưng không thấy vui vì tôi không yêu thích công việc đó. Nhìn thấy vợ không vui, anh đã đồng ý cho tôi đi làm trở lại.
Hằng ngày, anh lại đưa đón tôi đi làm nhưng hiện tại, giờ làm việc của hai người chênh nhau, tôi được nghỉ sớm hơn anh 30 phút nên ngày nào cũng phải đợi anh gần một tiếng. Một hôm, tôi được nghỉ sớm, mọi người đi về, mình tôi không có phương tiện nên phải đứng đợi anh. Mọi người nói đứng đợi như vậy rất nguy hiểm nên bà chủ nhờ một anh khách quen của cửa hàng đưa tôi về. Không đồng ý nhưng mọi người thuyết phục nhiều nên tôi đã nghe theo. Anh ấy cũng tiện đường nhưng tôi chỉ nhờ đưa đến quán cafe gần khu dân cư gia đình rồi ở đó chờ chồng đến đón. Tôi đã kể cho chồng nghe mọi chuyện và anh rất giận. Anh mắng tôi rất nặng lời và tát tôi, thậm chí còn cấm tôi đi làm. Tất cả chỉ vì tôi đi xe của người lạ.
Tôi đã rất giận anh. Tôi không nói chuyện với anh suốt vài ngày sau đó mặc dù anh ra sức chọc ghẹo xin lỗi. Thấy tôi buồn nhiều, anh lại đồng ý để tôi đi làm trở lại, dù vậy, trong lòng anh luôn nghi ngờ. Tôi rất buồn nhưng không biết làm thế nào cả. Đến một hôm, tôi và một nam khách hàng ngồi nói chuyện cùng nhau, không có gì thân mật, nhưng anh đi qua nhìn thấy và đã nổi ghen. Ngay lập tức, anh gọi điện bắt tôi bỏ việc đi về. Trên đường về anh liên tục tra hỏi tôi người đó là ai. Tôi trả lời là khách nhưng anh không tin, vẫn tiếp tục hỏi và tôi đã im lặng. Tôi cứ nghĩ im lặng thì anh sẽ bớt nóng nhưng không ngờ anh đã dùng bàn tay to lớn, khỏe mạnh của mình đấm tôi một cái như trời giáng vào mồm, khiến tôi hộc máu. Lúc đó và những ngày sau này tôi vẫn hình dung mọi chuyện là cơn ác mộng làm tôi vô cùng sợ hãi.
Làm dâu ở nơi xa xôi, đất khách quê người, không có gia đình bên cạnh nên càng khiến tôi vô cùng sợ hãi. Mặc dù gia đình anh đứng ra bênh vực tôi nhưng cũng không thể làm tôi bớt sợ. Tôi đã gọi điện về kể chuyện cho chị gái nghe, chị thương em nên đã khuyên tôi về nhà. Trong lúc sợ hãi, tôi cũng chỉ còn nghĩ được như vậy nên đã ngay lập tức đặt vé máy bay ngày gần nhất để về mà không cho ai bên gia đình chồng hay biết. Ngày tôi về nước, tôi chỉ thương bố chồng vì ông bị bệnh cao huyết áp. Ông lại rất thương tôi, tôi sợ ông sẽ sốc khi nghe tin tôi bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhưng nỗi sợ hãi đã thôi thúc tôi.
Đúng như tôi nghĩ, nghe tin tôi bỏ về nhà mẹ, bố chồng tôi đã ngất. Chồng tôi gọi điện đi khắp nơi hỏi thăm. Sau vài ngày không liên lạc với anh, tôi đã gọi điện cho anh. Anh xin lỗi và khóc lóc cầu xin tôi quay về. Anh nói sẽ đặt vé may bay để về đón tôi. Nhưng việc không may đã xảy ra, bác ruột của anh, người mà bố anh vô cùng yêu quý qua đời nên anh không thể về được, anh muốn tôi tự quay về.
Một thời gian ngắn sau đó là lễ cưới của chị gái anh. Anh bảo tôi quay về trước ngày cưới nhưng tôi lại không may mắn, gặp tai nạn nên không thể đi. Anh đã rất giận và gọi điện nói muốn chia tay với tôi. Tôi cũng đồng ý vì cũng đang rất giận anh. Nhưng được vài hôm, anh lại gọi điện tha thiết mong tôi quay về nhưng tôi coi như không nghe thấy. Anh viết một bức thư xin lỗi và nói sẽ chờ tôi, chừng nào tôi còn yêu anh yêu anh và muốn quay lại với anh thì anh vẫn luôn đợi. Từ đó, tôi thay số điên thoại và không liên lạc gì với anh nữa.
Đến nay khoảng thời gian cũng quá dài (2 năm) để tôi suy nghĩ và thực sự tôi vẫn luôn nhớ về anh. Tôi cũng biết mình đã sai trong chuyện này. Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên có nên liên lạc lại với anh như lời anh nói không.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái tát thức tỉnh Lan gục xuống vệ đường đòi tự tử, Quang vực cô dậy, tát một cái trời giáng. Chưa bao giờ Quang làm thế nhưng sự yếu đuối không đáng có của Lan làm anh không chịu nổi. Lan xách chiếc vali đầy quần áo tới tìm Quang. Cô bấm chuông cửa trong khi nước mắt chứa chan. Tiếng chuông dồn dập liên hồi,...