Chồng lừa gái giỏi như là… tắc kè hoa đổi màu
Anh tốt nghiệp trường trung cấp tài chính, còn tôi trường trung cấp dược. Cả hai cùng về tại huyện nhà ở một tỉnh miền núi phía Bắc để lập nghiệp.
ảnh minh họa
Quen biết, yêu nhau rồi thành vợ, thành chồng. Bố mẹ chồng cho mảnh đất ở phố huyện, còn bố mẹ tôi tài trợ tiền để chúng tôi làm nhà.
Cuộc sống vợ chồng trẻ nói chung là ổn, chồng tôi không đẹp trai lắm nhưng anh có dáng cao ráo và đặc biệt có khiếu văn nghệ. Những bài dân ca mang âm hưởng núi rừng được anh thể hiện mỗi dịp liên hoan văn nghệ khiến người nghe mê đắm.
Từ ngày có anh về, đội văn nghệ của huyện phất như diều gặp gió, tham gia từ cơ sở đến trung ương đều có giải. Khi tôi sắp sinh bé đầu lòng thì tiết mục hát dân ca của chồng được lựa chọn cùng nhiều tiết mục khác về Hà Nội dự liên hoan toàn quốc.
Anh có vẻ lo lắng khi tôi vượt cạn mà không có anh bên cạnh. Tôi động viên chồng cứ yên tâm xuống thủ đô, bởi hai bên bố mẹ đều ở gần, nếu có gì cần thì nhờ cậy ông bà giúp đỡ. Đợt đó tiết mục của anh giành được giải khuyến khích, như vậy cũng là vinh hạnh cho huyện nhà. Đồng thời tôi sinh con trai đầu lòng khiến cả nhà vui như Tết.
Chồng tôi tổ chức một bữa ăn tươi gọi là mừng cho thành tích của anh và đón con trai chào đời. Sau đợt về Hà Nội dự thi văn nghệ, chồng tôi hay nhận được tin nhắn và điện thoại của ai đó, tin nhắn anh xem xong là xóa ngay, còn điện thoại anh ra tít đầu ngõ mới liên lạc, nên tôi có muốn tò mò cũng chẳng có cách nào tìm hiểu được.
Nhân dịp nghỉ lễ dài ngày, anh xin nghỉ thêm mấy ngày bù và gom cả thứ 7, chủ nhật được khoảng 2 tuần. Chồng bảo tôi đưa cho anh một số tiền, để anh về Hà Nội theo một lớp thanh nhạc cấp tốc của thầy dạy ngoài để nâng cao trình độ.
Video đang HOT
Nghĩ mình cũng không giúp gì chồng thực hiện đam mê ca hát, tôi vui vẻ rút tiết kiệm cho chồng thỏa mãn ước mơ. Độ một tuần sau, tôi nhận được điện thoại của cậu em họ, nó khẳng định như đinh đóng cột là nó nhìn thấy chồng tôi ăn ở tại nhà của một cô gái trẻ, nhà cô ấy ở không xa nợi trọ của tốp công nhân xây dựng mà nó đang làm thợ ở đó.
Tôi gửi con cho bà ngoại, tức tốc bắt xe xuống Hà Nội, cùng cậu em họ tìm đến tận nhà cô gái kia. Chồng tôi vừa ra ngoài có việc, cô gái ngỡ ngàng khi biết tôi là vợ của người đàn ông đang ăn ngủ cùng cô ta trong nhà.
Cô nói rằng, cô quen chồng tôi qua hội diễn văn nghệ, anh thề thốt rằng anh chưa hề cùng ai, anh yêu cô thực lòng và hứa một thời gian nữa sẽ đưa cô lên gặp bố mẹ anh để tính chuyện tương lai…
Khi chồng về lại quê, biết tôi và cậu em họ tìm đến “tổ con chuồn chuồn” nên anh không chối, ra chiều ân hận xin tôi tha thứ để chuộc lại lỗi lầm.
Nghĩ mình cũng có lỗi trong chuyện chưa chỉn chu chăm sóc anh trong thời gian bầu bí, sinh nở, nuôi con nhỏ nên tôi ngậm đắng làm lành với anh.
Yên ổn đâu hơn 6 tháng, chồng bảo cơ quan cử chồng sang đội văn nghệ tỉnh bạn để trao đổi, học hỏi, chỉ là tranh thủ ngày nghỉ nên tôi cũng không có ý kiến ngăn cản gì.
Chồng chăm chỉ đi “nâng cao, trau dồi” lắm. Một buổi chiều muộn đang chờ cơm chồng, tôi thấy có cô gái trẻ, xinh xắn dáng vẻ ở xa đến hỏi tên chồng tôi.
Như biết đây đúng là nhà chồng tôi, cô gái kể lể rằng chồng tôi đến nơi cô ở cách đây cả trăm cây số, nói anh là trưởng đoàn văn công của tỉnh, đang đi tuyển diễn viên.
Thấy cô gái có nhan sắc lại hát hay nên chồng tôi hứa hẹn sẽ nhận cô ấy vào đoàn để đào tạo chuyên nghiệp. Chồng còn tâm sự với cô ấy rằng chồng đã có vợ, con, nhưng vợ của chồng hư hỏng, bồ bịch, lừa chồng, dối con để tư tình với người khác.
Nay chồng gặp cô gái này là duyên Trời định, chồng sẽ thu xếp để bỏ vợ và cưới cô ta. Tin lời chồng, cô gái đã ăn ở cùng chồng mỗi khi có dịp, và đưa cho chồng một số tiền kha khá để chồng lo việc li hôn vợ cũ, nhanh chóng cưới cô ta.
Vậy mà chờ mãi chưa thấy chồng thực hiện, sốt ruột cô ấy theo địa chỉ tìm đến tận nơi. Thì ra chồng tôi lừa gái giỏi như tắc kè hoa đổi màu vậy. Khi anh là trai tân chưa có người yêu, khi lại là kẻ bị vợ phụ tình, để lừa các cô gái, vừa thỏa mãn bản năng, vừa lợi dụng tiền nong của họ. Tôi phải làm gì bây giờ khi con trai tôi mới được 2 tuổi?
Theo TienPhong
Đàn ông lúc nào cũng giống một đứa trẻ hư!
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: "Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người".
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về...
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
Vậy mà cuối cùng Minh cũng bỏ tôi để theo một cô gái khác. Lý do anh đưa ra nghe cứ như đùa: "Ở bên em, anh luôn tự ti, mặc cảm mình nhỏ bé. Anh cứ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành". Anh xin lỗi, căn dặn tôi một số điều rồi xin chuyển công tác "để không làm em khó xử".
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: "Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về...". Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: "Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện...".
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: "Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay".
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: "Anh yêu em vì cái gì?".
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ... Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do...
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương...
Theo VNE
Đến lượt tôi tự hỏi mình: "Bây giờ tôi phải tính sao?" Trong một thời gian dài, mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì hình ảnh Linh và gã đàn ông ấy quấn lấy nhau trong văn phòng của cô lại hiện lên rõ mồn một. Chính vì vậy mà tôi không dám ngủ. Tôi cứ mở chong mắt từng đêm, từng đêm... Kết quả là tôi ngã quỵ. Tôi nghe người ta đồn đại...