Chồng lên sếp quay ra chê vợ quê mùa
Bất đắc dĩ anh cũng đưa tôi đi cùng dự tiệc công ty, nhưng khi mọi người chào tôi anh chẳng dám giới thiệu về vợ mình.
Tôi và chồng yêu nhau khi còn học năm nhất đại học, nhưng được hai năm do hoàn cảnh khó khăn nên tôi phải bỏ học và đi học nghề, còn anh vẫn tiếp tục học trên thành phố. Lúc đó cũng vì yêu nhau và tình nghĩa bao nhiêu năm, nên sau khi học xong chúng tôi vẫn quyết định tổ chức đám cưới.
Mặc dù cưới nhau nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên tôi vẫn ở quê, còn chồng làm việc trên thành phố. Anh vẫn thường về nhà để thăm tôi. Sau 7 năm cưới nhau, khi đã là trưởng phòng kinh doanh ở một công ty lớn, lúc đó anh đón mẹ con tôi lên ở cùng.
Sau khi lên ở cùng chồng, tôi không còn làm nghề nữa mà ở nhà chăm lo cho chồng con. Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu hiểu và có cái nhìn toàn diện hơn về người chồng mà tôi rất nỗi kính trọng và tự hào này.
Chẳng mấy khi anh đưa vợ con đi đâu cùng, có lần, cơ quan anh kỷ niệm 20 năm thành lập, bắt buộc nhân viên phải đưa cả vợ con đi cùng. Đến buổi tiệc ai cùng váy áo chỉnh chu. Vốn sống ở quê đã quen, nên tôi cũng ăn mặc rất đơn giản. Bất đắc dĩ anh cũng đưa tôi đi, nhưng khi mọi người chào tôi anh chẳng dám giới thiệu về vợ mình. Tôi tuy sống ở quê nhưng vẫn là người có hiểu biết và biết cách giao thiệp, vì muốn hoà đồng với vợ của các đồng nghiệp trong công ty nên cũng bắt chuyện với họ.
Ai ngờ khi về đến nhà, anh bực dọc, mắng mỏ tôi, bảo sao lại a dua, nói chuyện với mấy người đó, họ là người thế này thế khác. Tôi thực sự bị sốc vì thái độ của chồng hôm ấy, cũng chỉ vì muốn đẹp mặt anh nên tôi mới làm như vậy, nhưng sao anh lại có thái độ đó?
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Instepp.
Chồng tôi là một người khéo ăn, khéo nói, ra ngoài rất được lòng cấp trên cũng như nhân viên của anh. Bao nhiêu cái hợp đồng béo bở anh mang về cho công ty, cũng nhờ vào tài ăn nói của anh, thế nên anh mới nhanh chóng lên được chức trưởng phòng như bây giờ.
Tình cảm vợ chồng từ ngày tôi lên sống cùng anh cũng lành nhạt dần, anh ít khi quan tâm tới vợ con, mà đi sớm về khuya, về đến nhà hễ tôi hỏi gì về công việc hay đồng nghiệp là anh lại bực dọc, khó chịu, chẳng bao giờ anh nói năng nhẹ nhàng với tôi cả.
Ngày trước ở quê, chỉ có hai mẹ con nên bữa ăn cũng rất đơn giản đã tạo nên thói quen trong tôi, cứ mỗi lần ăn cơm là anh lại cáu bẳn, bảo nhà có thiếu thốn gì sao mà ăn uống thế này? Rồi anh lại quát tôi, “có mỗi việc ở nhà lo chăm con, nấu nướng và cũng làm không xong, đúng là bản tính nhà quê đã ăn sâu vào cô mất rồi”.
Khi nghe anh nói như vậy tôi thực sự thấy rất bực tức, sao anh lại có thể nói như vậy? Anh cũng sinh ra từ nhà quê, bố mẹ anh cũng là nhà quê mới nuôi anh được như ngày hôm nay, sao anh lại nói câu vô tình vô nghĩa như vậy?
Tôi biết mình không được học hành đàng hoàng tử tế như chồng, cũng không được tiếp xúc và có quan hệ rộng rãi ngoài xã hội, nhưng ít nhất tôi đã cố gắng để hoà nhập và cố gắng để không làm chồng mất mặt, nhưng dường như việc có một người vợ ở quê là nỗi nhục nhã của anh, anh không dám cho bạn bè, đồng nghiệp biết về điều đó, càng ngày anh càng tỏ ra khinh thường tôi hơn.
Nhiều lúc tôi chỉ muốn đưa con về quê sống cho bình yên, nhưng vì con và tình nghĩa vợ chồng bao lâu tôi lại cố gắng chịu đựng để con có một tương lai tương sáng hơn nơi thành phố. Nhưng tôi chẳng biết làm sao để có thể dung hoà được cuộc sống vợ chồng cả, cứ như tình trạng này tôi chịu không nổi mất.
Theo Ngoisao
Chồng lên sếp, vợ sinh tật hay ghen
Tôi có chia sẻ rất nhiều với vợ, sau những lần đi công tác để em hiểu và thông cảm cho chồng hơn. Nhưng không, em hoàn toàn trái ngược với những gì tôi nghĩ.
Tôi gặp vợ hiện tại rất tình cờ, trong đám cưới của người bạn. Lúc đó chúng tôi mới ra trường. Ngay từ lần gặp đầu tiên cả hai đã có ấn tượng với nhau và chúng tôi nói chuyện rất hợp. Dần dà hai đứa đã nảy sinh tình cảm, rồi thổ lộ với nhau.
Tình yêu của chúng tôi rất êm đẹp. Yêu nhau được hai năm, cô ấy nói tôi phải cưới vì đã trót có thai. Phải nói là khi đó tôi rất khó khăn, công việc chưa thuận lợi, làm ăn chưa tích lũy được bao nhiêu. Nhưng tôi vẫn đồng ý làm đám cưới, bởi tôi thấy đứa bé không có tội.
Đến bây giờ chúng tôi đã lấy nhau được ba năm rồi, con tôi cũng được ba tuổi. Tôi may mắn được thăng chức, từ đó hay phải đi làm xa, ít có thời gian ở nhà, tuy vậy tôi vẫn thường xuyên gọi điện nhắn tin về hỏi thăm gia đình. Từ hồi đó trở đi, vợ tôi bắt đầu sinh tật nghi ngờ chồng, hay ghen bóng gió.
Mỗi lần về nhà, tôi lại phải ngồi giải thích cho cô ấy tường tận, tôi đi đâu, làm gì... Tôi biết vợ yêu thương mình, nhưng thấy rất mệt mỏi. Tôi là trưởng phòng, là sếp của bao nhân viên, việc ngoại giao, tiếp khách là điều không tránh khỏi. Tôi hiểu ở đó cũng có nhiều cạm bẫy, nhưng tôi đã cố gắng để không phụ lòng gia đình bao giờ.
Ảnh minh họa: Imagine.
Tôi có chia sẻ rất nhiều với vợ, sau những lần đi công tác đó để em hiểu và thông cảm cho chồng hơn. Nhưng không, em hoàn toàn trái ngược với những gì tôi nghĩ. Đỉnh điểm nhất là lần vừa rồi (đó là thời gian mà tôi bận việc và phải đi xa dài ngày nhất), cô ấy tra hỏi tôi cặn kẽ, còn đòi xem điện thoại của tôi, thậm chí còn định gọi điện cho đồng nghiệp kiểm tra. Tôi ra sức thanh minh, nói ngọt có, nặng có nhưng dù tôi có nói như thế nào, cô ấy cũng đòi chia tay và chấm dứt tất cả.
Rồi vợ tôi đem chuyện này về kể với gia đình bên ngoại, làm mọi người hiểu lầm tôi tất cả. Tôi đã cố gắng nói chuyện nhưng không một ai tin và thông cảm cho tôi. Tôi thực sự rất buồn và không biết phải làm gì.
Hôm rồi, tôi có đi xe máy và bị ngã. Nhưng không một ai ngó ngàng. Họ hàng bên gia đình ngoại không hỏi thăm, cả đến vợ tôi cô ấy cũng không đoái hoài gì. Tôi rất thất vọng, không hiểu vì đâu mà vợ tôi lại thành ra như vậy? Mấy ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều, về những việc tôi đã làm và cảm thấy mình không làm gì có lỗi với vợ con cả. Giờ tôi rối bời thực sự. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Một sự hi sinh vô nghĩa... Em hứa với lòng mình, từ nay em sẽ thay đổi, em chăm lo dung nhan toàn diện, em trau dồi kiến thức, em cố gắng làm mới mình...và em chẳng một lần nào hy sinh vô nghĩa như vậy nữa. Sáng soi gương thấy dạo này mình xấu và già đi trông thấy. Buồn, nhớ ra hôm qua khóc cũng chỉ vì...