Chồng làm sao giựt được?
Đời là như thế. Thứ vốn chỉ là đồ để giựt, mãi mãi là đồ để giựt. Kẻ tham lam món đồ của người khác sẽ mãi mãi phải ở trong một cuộc chơi, làm gì có tình cảm hay gia đình thật sự.
Chẳng biết vì sao mà từ xưa, người ta lại dùng từ “cướp vợ”, “giựt chồng”, hẳn là phải có ý tứ sâu xa, tế nhị nào đó, chứ chẳng phải thuận miệng mà nói đâu. Thế nên thời nay, người ta cứ theo đó mà dùng, chẳng buồn suy luận. Song nếu dừng lại, nghĩ một lúc, sẽ thấy có bao nhiêu điều mà muốn hiểu thì phải bắt đầu từ cái gốc rõ ràng, dễ nhận nhất.
Chuyện cướp giựt, đúng theo nghĩa đen của nó, bây giờ thiếu gì trên phố. Nhớ có lần, tôi bị giật đồ, bị đau vì té, buồn vì tiếc, tôi về kể với mẹ cha. Vậy mà, thay vì an ủi tôi và rủa kẻ cướp bất nhân, cha tôi lại mắng tôi một trận vì cái tội… có của quý không biết giữ gìn, cứ đem bày ra cho thiên hạ dòm ngó. Đời này, nhiều kẻ cướp vì cần đã đành, nhưng cũng khối người cướp vì nhìn ngứa mắt hay thấy ghét thôi.
Tôi nhớ lần trò chuyện với một phụ nữ bị giựt chồng. Chị nói: “Khi tôi tìm đến cô ta, với một bụng đầy những câu nhiếc móc, chửi bới, rằng cô ta là kẻ “phá hạnh phúc” gia đình tôi, rằng cô ta “giựt chồng”, tôi đã khựng lại khi nhìn thấy nụ cười bình thản, mỉa mai của cô ta. Thay vì lo lắng, sợ hãi khi biết mình sắp bị đánh ghen, cô ta có vẻ muốn cười vào mặt tôi. Cô ta nhẹ nhàng và đầy châm biếm, hỏi: “Chị nói tôi phá hạnh phúc gia đình chị. Vậy cái hạnh phúc ấy có tồn tại hay không? Nếu chị đang thật sự hạnh phúc thì làm sao ai phá được, nhất là khi tôi chỉ là người ngoài? Chị nói tôi giựt chồng chị, vậy chứ chồng chị là cái bóp, cái túi hay cái dây chuyền vô tri vô giác hay sao mà giựt được?”.
Quả thực, với câu hỏi lại hết sức khôn ngoan, tự tin và đanh đá đó, cô ta cuối cùng đã thắng người vợ danh chính ngôn thuận – người đang có quyền phán xét, chửi bới và được bênh vực. Từ tư thế là kẻ nắm quyền, kẻ đến hạch hỏi và đe dọa người phạm tội, chị lủi thủi ra về cùng sự hoang mang và nghi ngờ chính bản thân. Diễn biến tiếp theo là cuối cùng, sau một thời gian đấu tranh khá yếu ớt với việc giữ chồng, giữ hạnh phúc, đấu tranh trong mặc cảm: mình thật sự có hạnh phúc hay không và chồng có thật sự là của mình hay không, chị đã buông tay, để chồng ra đi, đến với người phụ nữ khác.
Ảnh minh họa
Hỏi chị, chị đã từng lồng lộn, đập phá, mắng chửi, thậm chí quyết “ăn thua đủ” với kẻ giựt chồng chị, sao cuối cùng lại buông tay dễ thế, chị thở dài: “Ừ thì biết nó láo, nó xấc xược với mình, nhưng ngẫm ra, nó nói có phần đúng. Ngày chồng còn là của mình, gia đình còn vui vẻ, bình an, mình cũng có phần coi thường cái mình có. Đi làm về mệt mỏi, dễ cáu gắt nhau. Buồn bực chuyện gì cũng than vãn. Cũng chẳng ít lần đùng đùng làm đơn đòi ly hôn, ông chồng còn giữ cả xấp trong tủ kia. Lúc ấy, có bao giờ mình nghĩ là mình đang có hạnh phúc đâu. Hóa ra cái chén mình đang uống nước, mình có nghĩ nó là cái chén đâu. Nước uống vào cũng không nhớ nó cần thiết với mình thế nào. Chỉ khi cái chén bể, chẳng còn cái gì để uống nước nữa, mình mới tiếc”.
Chị cũng thừa nhận, ông chồng chị đó, đâu phải món đồ vô tri vô giác mà có chuyện cướp với giựt. Ông rõ ràng là con người, với đầy đủ tri giác, đầy đủ quyền tự chủ, trí thông minh mà chị từng yêu thương, say đắm, tôn trọng. Chồng chị đâu phải món đồ mà chị quăng bỏ hay cầm nắm hớ hênh để người ta đi ngang tiện tay giựt lấy. Mà nếu không phải như thế thì chuyện đi, chuyện ở là ý chí của ông ấy, chị làm sao cản được. Chuyện ông ấy muốn thế là lỗi ở ông ấy, đâu phải lỗi một mình cô kia cố tình giựt chồng chị. Với những điều chị suy luận ra đó thì trước hay sau cái chén ấy cũng bị bể hay lọt vào tay kẻ khác mà thôi.
Cứ thế mà nghĩ tới khi quyết định buông, nhẹ tênh. Chị buông, để làm lại từ đầu, để biết giữ cái gì cần giữ, biết nắm cái gì cần nắm và biết quên đi cái gì không thật sự đáng giá, chỉ là thứ vô tri vô giác đối với mình. Nhờ thế, chị mới bước ra được khỏi cái cuộc “giành và giựt” của hai người đàn bà, để cho người kia độc chiếm cái vật phẩm mà cô ta đã “giựt” được, theo nghĩa người đời thường nói.
Kể đến đây, chị cười, nụ cười thật nhẹ: “Mà tôi nghe nói, giờ đây, cô ấy lại đang phải tiếp tục cuộc giành và giựt cái vật mà tôi đã buông đó với một người khác. Đời là như thế. Thứ vốn chỉ là đồ để giựt, mãi mãi là đồ để giựt. Kẻ tham lam món đồ của người khác sẽ mãi mãi phải ở trong một cuộc chơi, làm gì có tình cảm hay gia đình thật sự. Chỉ khi chồng là chồng, là người yêu thương ta và ta yêu thương, cùng ta vun đắp gia đình mới là của ta, không lo bị tước đoạt.
Thanh Thủy
Theo phunuonline.com.vn
Chồng lên Giám đốc liền đổi vợ. Cô cười khẩy: "Cái chức đó là tôi bố thí cho anh đấy"
Cái chức Giám đốc của anh là tôi cho đó, không bỗng dưng mà anh có đâu. Cứ tưởng lên chức rồi anh sẽ không còn áp lực tiền bạc nữa, đối xử tốt với tôi hơn, ngờ đâu, anh lại muốn đổi vợ thật.
- Nhà em nghèo lắm, lấy em rồi anh sẽ không được gì đâu.
- Anh yêu em chứ có yêu gia cảnh của em đâu mà sợ.
Ngày Quyên dẫn Tùng về ra mắt gia đình thì thấy bố mẹ cô ở trong 1 căn nhà cấp 4 cũ kỹ, nghe nói đều đã mất sức lao động. Nhưng Tùng vẫn đồng ý cưới vì nghĩ cũng đã đến tuổi. Hơn nữa, với điều kiện của mình cũng không thể yêu cầu cao hơn ở người yêu.
Video đang HOT
Lấy nhau được 2 năm, Quyên chỉ nói với chồng là cô làm việc online, vừa ở nhà chăm sóc gia đình nhỏ của mình.
Biết chồng đi làm mệt mỏi, cô luôn bên cạnh chăm sóc anh từ chuyện cơm nước, quần áo đến mọi thứ có thể để giúp chồng thoải mái nhất.
Cứ tưởng hi sinh tất cả cho chồng con như vậy thì Quyên sẽ được anh tôn trọng, yêu thương. Thế nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại khi mà Tùng ngày càng chán vợ. Và hơn hết, bên ngoài anh được nhiều cô gái xinh đẹp xin chết mà về nhà nhìn cô vợ quê mùa xấu xí nhìn phát ớn.
Ngày xưa Quyên cũng có gu thời trang ấn tượng nhưng từ ngày ở nhà bận con cái rồi bếp núc cô lại lạc hậu đi trông thấy. Chê vợ nên Tùng cứ viện cớ bận công việc để trốn tránh chuyện "chăn gối".
Rồi Quyên phát hiện ra chồng mình có bồ bên ngoài. Cay đắng lắm, nhưng Quyên không trực tiếp đánh ghen lồng lộn mà cô vẫn làm lơ với chồng như không biết gì. Rồi thật bất ngờ, hôm đó Tùng có quyết định được thăng chức lên làm Giám đốc chi nhánh. Khỏi phải nói là Tùng mừng như thế nào, nỗ lực phấn đấu mấy năm qua nay đã được đền đáp xứng đáng.
Ảnh minh họa
Để ăn mừng, Tùng đãi tiệc hoành tráng ở khách sạn hạng sang. Bữa tiệc này chỉ mời những người làm ăn thân thiết và bạn chơi cùng. Tất nhiên là không thể thiếu cô bồ xinh đẹp, trẻ trung và gợi cảm của mình bên cạnh. 11 giờ tiệc tàn rồi Tùng với bồ tranh thủ lấy phòng khách sạn, vần vò nhau đến nhàu nhĩ, tơi tả rồi mới bò về nhà.
Thấy chồng áo quần xộc xệch, chân nọ đá chân kia Quyên liền đỡ anh rồi cằn nhằn:
- Sao giờ này mới về, 2 giờ sáng rồi đấy!
Tùng cau có:
- Tôi đi đâu là quyền của tôi.
Quyên dúi chồng ngã xuống ghế:
- Anh say thế nằm tạm ở đây, giờ lên phòng con nó giật mình dậy em không dỗ được. Để em cởi giày cho nào.
Tùng gạt vợ ra:
- Cô dám đối xử với chồng như thế à? Dám để tôi nằm ở ghế à?
- Gớm, vừa mới lên chức cái vênh váo nhỉ.
- Sao cô biết, tôi đã nói gì đâu nhỉ?
- Việc của anh cái gì em chẳng biết! Thôi để em pha nước chanh cho anh uống nhé!
Nào ngờ vừa nói thế thì chồng cô liền hất tay ra rồi tuyên bố:
- Biết thì tốt thôi! Tôi chán cô lắm rồi, l.y h.ôn đi.
Nghe vậy, Quyên choáng váng:
- Anh... anh nói cái gì? Vừa được lên chức anh đã đòi l.y h.ôn?
- Không chung đẳng cấp, không chung quan điểm thì bỏ nhau sớm đi. Tôi chán cái cảnh này lắm.
Quyên bật cười chua chát:
- Em bảo anh chờ em thêm 1 năm nữa thôi. Con lớn rồi, bớt ốm vặt em sẽ đi làm đàng hoàng.
- Cô có đi làm chắc cũng chỉ quét rác, lau nhà rửa bát cho người ta thôi.
- Được thôi, nếu anh muốn thì tôi cũng chiều. Nhưng anh cứ ngủ đi, mai tỉnh rượu rồi tính.
Đêm đó, Quyên ôm gối khóc sướt mướt. Nhưng cô muốn chờ xem rốt cuộc có phải Tùng là người "giàu muốn đổi vợ" hay không. Dù gì cô cũng yêu anh và muốn cho gia đình mình một cơ hội.
Ngày hôm sau, công ty đãi tiệc nhận chức của Tùng, tất nhiên là Quyên vẫn là vợ danh chính ngôn thuận nên Tùng đề nghị:
- Hôm nay mặc đẹp đẹp vào, đến đứng với tôi một lúc cho có lệ, đừng để m.ất mặt.
Quyên vui vẻ:
- Vâng, để em kiếm xem có cái váy nào mới không?
Chờ 30 phút mới thấy Quyên bước ra nhưng khi nhìn vợ mặc bộ váy mà Tùng ch.ết điếng vì trông lỗi mốt và già vô cùng. Nhưng chẳng còn cách nào khác vì trong tủ quần áo của Quyên chỉ toàn váy vóc như thế.
Khi bước vào buổi tiệc thì Tùng thấy có mấy đồng nghiệp nữ xì xào bàn tán:
- Này, vợ sếp Tùng kia á? nhìn chán quá?
Quyên cũng nghe những lời bàn tán đó, cô mong chờ chồng sẽ bênh vực vợ để giữ thể diện. Thế nhưng Tùng ngượng quá nên đuổi khéo.
- Xong rồi, em về đi... anh còn phải đi tiếp mấy ông khách lớn nữa.
- Thì để em đi với anh...
- Nhưng mà... em ăn mặc thế này e không tiện...
Quyên bước đi luôn sau câu nói của chồng. Thấy vợ như vậy Tùng như trút được gánh nặng, đỡ bị m.ất mặt. Nhưng một lúc sau, đang đứng tán mấy em người mẫu đến dự sự kiện, tất nhiên trong đó không thiếu cô bồ thì Tùng choáng váng khi thấy Quyên ăn mặc lộng lẫy, khoác tay sếp tổng đi vào.
Tùng vội buông tay cô bồ ra, thảng thốt nhìn vợ:
- Quyên... em?
Sếp của Tùng tỏ vẻ khúm núm trước sếp Tổng và Quyên.
- Giới thiệu với mọi người, đây là cô Quyên, tân Chủ tịch tập đoàn của ta.
Nghe đến đó mà Tùng choáng váng thật.
Quyên chào mọi người rồi kéo Tùng ra 1 góc.
- Chồng à? cái chức Giám đốc của anh là tôi cho đó, không bỗng dưng mà anh có đâu.
Cứ tưởng lên chức rồi anh sẽ không còn áp lực tiền bạc nữa, đối xử tốt với tôi hơn, ngờ đâu, anh lại muốn đổi vợ thật.
Tùng dụi mắt rồi lắp bắp:
- Cái... gì?
- Ba năm trước dẫn anh về ra mắt tôi chỉ thử anh thôi. Bố mẹ tôi đã m.ất lâu rồi, còn đây là chú ruột của tôi. Chú không có con nên đã thừa kế lại toàn bộ tập đoàn này cho chị em tôi. Khi tôi đòi cưới, chú đã phản đối và cho tôi vài năm để thử lòng anh. Nhưng không ngờ anh lên chức cái là đá mẹ con tôi luôn. Anh muốn l.y h.ôn à, được thôi, tôi cho anh toại nguyện.
Quyên nói xong hất vạt váy, hiên ngang bước đi. Tùng vội vã chạy theo thì thấy Quyên đã bước lên con xe mui trần phóng vút đi.
Tùng đứng ngẩn tò te, chưa biết "bản án" mà vợ dành cho mình sẽ thảm hại đến mức nào. Thế mới nói đàn ông chớ nên khinh vợ, vì anh có kè kè ở bên cạnh nhưng chắc gì đã hiểu hết về họ...
Theo kenhsao.net
Có những người đến là để ra đi Tình đầu thường là mối tình khó quên, không hẳn vì nó đậm sâu mà vì nó là những rung động đầu đời, những dấu ấn đầu tiên. Nhưng nhớ cũng chỉ để coi đó là một kỉ niệm chứ không phải để dây dưa và làm tổn thương người đến sau như chàng trai em yêu vẫn làm. Việc chàng trai cùng...