Chồng khinh tôi ra mặt chỉ vì cái tội tôi mất trinh
Hôn nhân là kết quả của tình yêu, nhưng không phải kết quả ấy lúc nào cũng tốt đẹp. Người ta yêu nhau, rồi phấn đấu tới hôn nhân. Một đám cưới linh đình là điều mong mỏi nhất của cuộc đời mỗi con người, thế nhưng, với nhiều gia đình, khoảnh khắc hạnh phúc ấy rất nhanh tan biến.
Tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Yêu hết mình để rồi hai năm sau ngày cưới, chúng tôi mỗi người một hướng lên tòa ly dị. Sự thật ấy khiến cha mẹ, người thân, bạn bè đau lòng, còn tôi dửng dưng.
Dửng dưng không phải vì tôi chấp nhận chuyện ấy dễ dàng, mong muốn bỏ chồng mà bởi, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc chia tay. Sống với nhau được 2 năm, đó là quãng thời gian quá dài đối với một người vợ luôn phải chịu cảnh cuồng ghen của chồng. Rồi sự hiểu lầm trong quan hệ chăn gối đã khiến chúng tôi rạn nứt tình cảm.
Đêm tân hôn, chồng phát hiện ra tôi không còn trinh tiết. Tôi cũng không biết tại sao chồng lại coi trọng điều đó như thế dù ngày yêu nhau anh nói, chẳng quan trọng việc còn hay mất. Tôi không còn trong trắng nhưng không có nghĩa tôi hư hỏng, tôi lừa dối chồng. Chỉ vì anh đã mở lời với tôi trước, chẳng quan trọng cái ngàn vàng. Và thế là, sau ngày cưới, anh đổ tội dối trá cho tôi. Cứ thế, tôi sống trong sự dè bỉu của chồng, nhịn nhục mà sống dưới ánh mắt khó chịu của mẹ chồng.
Mỗi lần tôi làm gì sai (cũng có thể bị cho là sai), mẹ chồng lại nói: “đấy, tao đã bảo mà”. Cái từ “đã bảo mà” ấy thật ra là ám chỉ tôi, hối tiếc vì con trai mẹ đã lấy tôi. Tôi ngậm đắng nuốt cay, đi sớm về tối vì không muốn giáp mặt ai trong cái gia đình ấy. Chồng khinh tôi ra mặt chỉ vì cái tội tôi mất trinh. Nhưng biết làm sao được, có lẽ lỗi là tại tôi!
Video đang HOT
Rồi từ đó sinh ra nhiều chuyện. Tôi ăn cơm rơi đũa, chồng bảo tôi: “nếu không tự tin thì ra chỗ khác mà ngồi, ngồi vào góc nhà ấy”. Một người lịch lãm, thư sinh như chồng ngày nào giờ lại có thể phát ra những lời ấy. Tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Phiên tòa kết thúc, ai đi đường nấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Thật may, tôi chưa có con, nếu không tôi sẽ day dứt khổ sở cả đời khi để con tôi thiếu thốn tình cảm.
Thế đấy, tôi chẳng bi quan, chẳng tự phụ nhưng sống một mình có lẽ tốt hơn. Yêu nhau là thế rồi khi lấy nhau về, cuộc sống thật ngắn ngủi. Tại sao lại phải cưới nhau. Nếu chỉ yêu nhau thôi, có khi mọi thứ lại khác, chẳng có cuộc chia ly nào như thế. Hay bây giờ tôi cứ yêu thôi, không lấy chồng nữa?
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 tuổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 tuổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 tuổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều tuổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy tuổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều tuổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch tuổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều tuổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng tuổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...