Chồng giống như thầy tu, tôi có nên ngoại tình?
Anh sống như người đi tu, chả thiết tha ham muốn gì cả, yêu vợ cũng thôi hẳn. Anh không thể làm chỗ dựa cho tôi từ tinh thần đến vật chất nên tôi bắt buộc phải chịu đựng một mình.
Tôi năm nay 35 tuổi, cái tuổi chưa già nhưng cũng không còn trẻ. Tôi quen em khi cùng theo một khóa học, cũng được gần một năm rồi. Em bình thường, không đẹp trai nhưng mạnh mẽ, hiểu biết và rất đa tài, kém tôi 6 tuổi, chưa lập gia đình. Tôi quý em vì ngưỡng mộ tài năng, em ít chú ý đến tôi vì ngoài giờ học, có rất nhiều bạn khác quan tâm hỏi han, nhờ vả. Tôi cũng hay hỏi em , nhờ việc này việc nọ, thi thoảng em mới giúp tôi và cũng có lúc giúp rất nhiệt tình. Mối quan hệ của tôi và em không có gì đặc biệt cho đến một ngày em đến nhà tôi chơi để giúp một số việc. Cuộc trò chuyện kéo dài không dứt vì chúng tôi cùng cảm thấy thú vị. Em và tôi có cùng sở thích uống trà, em hẹn tôi hôm nào đến nhà, em mời tôi thưởng thức một loại trà vô cùng đặc biệt. Tôi rất vui vẻ nhận lời.
Nơi em ở khá gần nơi tôi làm việc nên buổi trưa hôm ấy tôi tranh thủ rủ em đi ăn, rồi về nhà em uống trà. Những chén trà em mời tôi thật đặc biệt đúng như lời em nói, 2 giờ đồng hồ trôi nhanh cùng những câu chuyện của tôi với em. Khi chuẩn bị ra về thì đột ngột em ôm chặt lấy tôi, nói rất thương tôi, thiệt thòi và muốn bù đắp cho tôi. Khá bất ngờ nên tôi hỏi em cái ôm này là gì, em hỏi lại tôi thế chị nghĩ thế nào? Tôi bảo coi cái ôm này của em là tình cảm con người với con người, là sự san sẻ và cảm thông. Em nói: Chị nghĩ vậy cũng được.
Tôi bình thản ra về, trong lòng rất bối rối, nhưng cái ham muốn bản năng đã nằm im trong tôi từ lâu giờ trỗi dậy mãnh liệt. Tự dưng tôi có cái cảm giác thèm khát một bờ vai để dựa dẫm ghê gớm.
Tôi bề ngoài bình thường, không xinh đẹp nhưng có duyên ngầm, lập gia đình cách đây 10 năm, có 2 con nhỏ. Cuộc sống của tôi trước khi lấy chồng nói chung ít niềm vui và nhiều nỗi buồn. Tôi phải trải qua một cuộc sống nhiều đau đớn, tổn thương, bị bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần mặc dù tôi, theo nhận xét của mọi người, là một đứa trẻ khá tháo vát giỏi giang, ngoan hiền và học giỏi. Tôi còn bị lạm dụng khá nhiều lần nhưng không có ai bảo vệ. Tuổi trẻ mơn mởn tươi đẹp với tôi lại chỉ là nhưng tháng ngày tủi hận, buồn bã, cô đơn.
Tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng nỗi đau đã làm tuột đi rất nhiều cơ hội, để rồi khi tôi yêu lại phải gặp những người không ra gì. Yêu và kết hôn với chồng bây giờ, tôi chỉ ước mình có mái ấm bình yên nên đã chọn anh là người hiền lành và yêu thương mình thật sự. Cuộc sống những ngày đầu vất vả vì chúng tôi phải tự lập hoàn toàn, anh quá hiền lành nên rất dễ bị bạn bè lợi dụng. Trước lúc cưới, anh đã mua được mảnh đất, rồi lại bị người thân chiếm mất vì anh quá cả tin. Vậy là tôi lại phải động viên, vực anh dậy để cùng làm lại.
Không biết bao giọt mồ hôi chúng tôi cùng đổ xuống, cuối cùng đã có đất, nhà riêng và một công ty nho nhỏ do mình làm chủ. Anh rất chăm chỉ nên không nề hà công việc, tuy nhiên do thói quen quá ôm đồm nên anh thường không thể giải quyết công việc đến đầu đến cuối, việc gì vào tay anh cũng dở dang. Chúng tôi mất mát và thiệt thòi rất nhiều tiền vì cái kiểu làm việc như vậy. Rồi việc tin người của anh, tôi nhắc nhở rất nhiều nhưng mất tiền thường xuyên xảy ra vì anh cho vay nợ hoặc cho mua chịu. Khi chuyện xảy ra rồi anh lại đùn cho tôi giải quyết.
Anh rất tốt và rất yêu tôi, nhưng cũng thật vô tâm, sự say mê công việc khiến anh thường xuyên đi sớm về khuya, lên giường là mệt mỏi ngủ luôn. Vợ chồng son mà nhiều khi 1 – 2 tháng chúng tôi mới có một lần sinh hoạt vợ chồng, mà lần đấy cũng chả ra sao cả vì anh bị xuất tinh sớm. Đến lúc tôi mang bầu anh kiêng hẳn, thời gian có đến 14 – 15 tháng 2 vợ chồng không sinh hoạt, lắm lúc tôi nghĩ, nếu không phải là anh thì tôi đã nghĩ chồng mình ngoại tình. Thú thực tôi cũng bức xúc, đôi khi ham muốn lên cao mà nhìn sang chồng đang ngáy khò khò nên cũng đành thôi. Sống với nhau từng ấy năm trời, nhưng nếu để anh chủ động thì 99% là thất bại. Bực mình nhưng thương anh, sợ anh mặc cảm nên tôi chỉ thủ thỉ gợi ý anh tìm cách khắc phục, nói hoài anh chỉ cười lảng tránh mà chả làm gì.
Video đang HOT
Tôi cũng tự mình chủ động tìm cách cải thiện, nhưng thú thực là rất khó với một người cứ động vào là “súng cướp cò”. Vậy thôi, tôi coi như mình sống chung với lũ và tự tìm cánh giải tỏa cho bản thân trở về trạng thái cân bằng. Chúng tôi vẫn hạnh phúc và vui vẻ bên nhau, tôi yêu anh và tự bằng lòng với việc hàng đêm ôm anh nằm ngủ. Những tưởng như thế là thôi, vậy mà sau một cơn cảm lạnh anh bị bệnh, sức khỏe yếu đi nhiều, không còn làm việc gì được mà chỉ còn ngồi một chỗ.
Rồi con tôi lại bị bệnh nặng, đứng trước sự sống và cái chết, tôi đơn độc chống chọi lại với số phận để giành giật sự sống cho con. Mọi gánh nặng đổ hết lên đầu tôi, anh gần như buông xuôi để mặc cuộc sống cho tôi lo. Gần 2 năm trời lo cho 2 bố con nằm viện, tôi cứ chạy đi chạy lại, rồi gồng lên lo công việc của công ty. Những khó khăn kinh tế làm tôi tưởng như không thể nào vượt qua nổi và những nỗi đau tinh thần trước mất mát của con khiến tôi chỉ ước gì như mình chưa từng tồn tại. Anh không thể làm chỗ dựa cho tôi từ tinh thần đến vật chất nên tôi bắt buộc phải chịu đựng một mình.
Rồi mọi cái cũng qua, anh ổn định hơn, khỏe hơn nhưng giờ đây lơ đãng hẳn với công việc. Anh ngại ra khỏi nhà, ngại giao tiếp và thành một thói quen lúc nào cũng để mọi việc tôi lo. Anh sống như người đi tu, chả thiết tha ham muốn gì cả, yêu vợ cũng thôi hẳn. Con tôi đã khỏe lại nhưng mất mát thì không thay đổi được và hiểm nguy đến tính mạng vẫn còn lơ lửng trên đầu. Mục đích phải chiến đấu để bằng giá nào cũng phải cứu con khiến tôi mạnh mẽ hơn. Nhưng cũng có những lúc tôi thấy cuộc đời mình thật đau đớn và chông chênh.
Tôi đã khóc trong nhiều đêm khi tất cả đã say ngủ, để rồi lại cười thật tươi lạc quan vào ban ngày làm chỗ dựa cho mọi người. Tôi chưa một lần tìm đến bờ vai nào để dựa dẫm trong khoảng thời gian qua, tôi không đẹp nhưng vẫn có một cái gì đó khiến những người đàn ông yêu tôi, khi biết tôi rơi vào hoàn cảnh này đã có nhiều người đến bên tôi để san sẻ, cho tôi dựa dẫm. Tôi chỉ im lặng cười chứ không rơi nước mắt, vậy mà lần này tâm tư tôi xáo trộn mạnh trước cái ôm của em.
Em là kẻ lãng tử chứ không phải người đàn ông của gia đình, vậy nên tôi chợt nghĩ đến một mối quan hệ mà tôi và em đều là kẻ nhận. Có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản vậy, những hệ lụy cho chuyện ngoại tình không bao giờ nhẹ nhàng với bất cứ ai. Tôi nghĩ đến anh, đến con, đến danh dự rồi lại nghĩ đến mình. Những câu hỏi không có lời giải đáp.
Theo VNE
Vừa lên chức, chồng cấm tôi đi xe dream
Thật tình, tôi không hiểu nổi chồng tôi nghĩ gì mà hành động như vậy. Một người đàn ông như thế không xứng để tôi tôn trọng.
Dù anh có lên chứ gì đi chăng nữa thì chuyện anh làm như thế cũng khiến tôi coi thường anh, sau này anh giàu có hơn nữa thì không biết, anh có coi trọng mẹ con tôi không.
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày hai đứa con khó khăn. Tôi luôn hi vọng mình và anh sẽ là một mái ấm hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Anh chẳng giàu có, cũng chỉ bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, còn tôi cũng vậy. Tôi nghèo hơn anh về mọi thứ, gia cảnh, công việc... Tôi cũng có chút tủi thân nhưng vì tình cảm, tôi gạt bỏ qua mọi thứ. Tôi vẫn yêu anh, quyết tâm lấy nhau.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. Khi công việc của anh ổn định, kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi đã sinh một bé trai rất đáng yêu. Tôi và anh thực sự rất hạnh phúc với tổ ấm này, cuộc sống nói chung vui vẻ, ấm cúng. Tôi tư hào vì có người chồng luôn biết lo lắng cho gia đình, yêu thương vợ con như anh.
Rồi càng ngày, công việc của anh càng tiến triển, còn tôi thì cứ bình thường, lương vài triệu đủ mua rau cỏ. Anh kiếm được rất nhiều tiền, công danh phất lên như diều gặp gió. Anh hớn hở khoe với tôi về những thành tích anh đạt được và bảo, tương lai anh sẽ có thể lên chức. Ngày đó, vợ chồng còn chưa có tiền nên mọi thứ còn khó khăn, mỗi người một chiếc xe máy đi làm. Xe thì cũng không có tiền để đầu tư, nói chung, chồng muốn mà cũng không có.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. (ảnh minh họa)
Chỉ là khi công việc phất lên, chồng mới có điều kiện sắm cho mình một chiếc xe tốt tốt nhìn sang trọng hơn tí để đi. Còn tôi thì vẫn đi xe dream trước kia, khi mà nhà tôi cưới mua cho. Tôi không thích mua xe khác vì xe đó là kỉ niệm của gia đình tôi, cũng chẳng cần sang trọng gì cho cam. Vì mình đâu phải người giàu có gì, với lại, xe còn tốt thì mình còn đi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. Anh bảo, sếp cân nhắc anh từ lâu rồi và cho anh thời gian thử thách, muốn anh trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh. Anh vui mừng vô cùng và hôm nay, mọi việc đã thành hiện thực. Anh có được vị trí này thật sự đã là thành quả quá lớn. Thời gian qua tôi thấy anh cố gắng nhiều, cố gắng để được thăng chức. Cũng là sự nỗ lực của bản thân anh nên làm vợ, tôi thật sự mừng cho chồng mình.
Mấy ngày gần đó, anh mời bạn bè tới nhà ăn uống, tôi tự tay nấu nướng và chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ. Nói thật, vừa tốn kém vừa mệt nhưng chiều theo ý chồng nên tôi đành làm. Tôi cũng vui cho anh nhưng lại thấy chạnh lòng vì từ nay công việc của anh sẽ bận rộn hơn nhiều với lịch trình tiếp khách và nhậu nhẹt. Tôi suy nghĩ khi công việc của mình chỉ nhàng nhàng nhưng rồi lại tự nhủ, rồi anh sẽ kiếm tiền, làm giàu, anh sẽ cho tôi và con được cuộc sống hạnh phúc!
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. (ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh yêu cầu tôi là thay đổi cách ăn mặc. Vì anh bảo, bây giờ vợ của sếp rồi thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, sành điệu, có đi đâu thì đỡ mất mặt. Anh mua bao nhiêu quần áo về bắt tôi phải mặc theo sở thích của anh và giống mấy bà chị sang trọng ở công ty anh. Tôi không làm theo thì anh phật ý, anh khó chịu, anh bảo tôi là người không biết thương chồng, chiều chồng. Tôi đành phải chấp nhận nhưng bắt một người thay đổi phong cách ngay thật không dễ dàng gì.
Rồi chuyện thứ hai anh yêu cầu tôi làm thật khó. Anh bảo tôi phải thay ngay chiếc xe dream cũ rích mà bố mẹ tặng quà hồi môn con gái ngày con gái đi lấy chồng. Tôi nghe không lọt tai, nhất định không chịu vì đó là món quà ý nghĩa nhất của bố mẹ tặng tôi. Tôi muốn đi vì tôi đã gắn bó với nó rất lâu rồi. Món quà ấy có làm sao đâu, nó cũ nhưng không phải là không đi được, cũng chẳng ai chê bai chuyện đó cả. Thế mà anh bảo, đi xe đó ra ngoài người ta lại bảo không biết chiều vợ, rồi vợ trưởng phòng mà như thế thì mất mặt lắm, người ta cười cho.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh... (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chuyện anh bắt tôi thay đổi cách ăn mặc đã quá lắm rồi, giờ thì bắt tôi đi xe khác. Tôi bực mình vô cùng, tôi không muốn làm chuyện đó. Giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là vợ chồng thông cảm, sẻ chia và biết lắng nghe, thấu hiểu nhau. Anh mới lên chức trưởng phòng, có gì mà tó tát, sĩ diện? Anh bắt vợ anh làm vậy để mua mặt cho anh, nhưng dốt cuộc là anh muốn gì? Cái xe xấu lại làm ô uế thanh danh của anh hay sao? Trước đây anh nghèo, tới cái xe còn không có mà đi, giờ thì phụ bạc.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh...
Tôi quyết định không làm theo ý anh, anh thích sao thì thích. Tôi bực bội vô cùng, không thể nào chấp nhận cái tính sĩ diện của chồng, không bao giờ chịu thua chồng trong chuyện này. Phải cho anh thấy, đồng tiền và sự sĩ diện không tồn tại mãi mãi, cũng không mua được tình cảm. Anh đừng có có mới nới cũ, có giàu khinh nghèo. Tôi có thể chấp nhận những tật xấu của chồng nhưng xúc phạm gia đình tôi, bố mẹ tôi, khinh thường tôi, tôi không bao giờ bỏ qua. Chưa gì đã sĩ diện thử hỏi sau này anh làm ra trò trống gì không hay chỉ là mua danh bán tước?
Theo VNE
Cay cú 'chơi khăm' vợ của người yêu cũ Là để trả thù cô bạn thân đã cướp mất anh khỏi tôi khi chúng tôi còn là một cặp tình nhân đẹp thời sinh viên. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì đùng một cái, anh nói lời chia tay. Tôi còn không hiểu chuyện gì xảy ra vì lúc đó, tình yêu của chúng tôi đang mặn nồng....