Chồng giấu tôi sinh con với người tình
“Đã 1, 2 giờ đêm mà chồng cô vẫn còn đứng trước nhà trọ xin gặp tôi và nói chuyện kia kìa” – Tôi như muốn điên lên trước những lời nói đầy mỉa mai và thách thức của cô ấy!
Sau bốn năm chung sống với nhau như vợ chồng thì hai chúng tôi đã quyết định đi đến hôn nhân. Vì hai đứa không hợp tuổi nên chúng tôi chỉ làm đám cưới mà không có đám hỏi và gia đình chồng cũng không có một mâm quả đi cửa sau cho gia đình, họ hàng tôi…
Anh là con trai út nên chúng tôi phải sống chung với bố mẹ chồng. Những ngày đầu làm dâu thật vất vả, tôi vừa làm tốt việc ở công ty, vừa phải làm tròn trách nhiệm với gia đình nhà chồng, vừa làm tốt bổn phận làm vợ, làm mẹ của cái bào thai đang hiện hình trong bụng. Dù mệt mỏi đủ đường nhưng tôi vẫn bị chị dâu nói ra nói vào bằng những lời lẽ xúc phạm… Tôi đã cố nuốt nước mắt vào trong để sống thật tốt và làm tròn bổn phận dâu con của mình.
Khi bé đầu tròn một tuổi thì cũng là lúc má chồng tôi qua đời. Thời gian đó, tôi đã mơ chồng tôi có một người con gái khác ở ngoài… nhưng vì yêu anh, tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi nên tôi tôi không mấy bận lòng về giấc mơ đó.
Nhưng sau đó một tuần thì có một người nhận là bạn chồng tôi nhắn tin cho tôi rất nhiều. Người đó kể hết cho tôi chuyện chồng tôi và cô ấy quen nhau, còn cho tôi cả số điện thoại và địa chỉ nhà của cô ta nữa… Tôi thực sự sốc và hoang mang khi nhận được những tin nhắn đó.
Khi tôi hỏi chồng về chuyện đó thì anh an ủi, “Chắc là có ai muốn phá hoại hạnh phúc vợ chồng mình thôi, chứ làm gì có chuyện đó?“… nhưng khi tôi lấy điện thoại của mình gọi vào số đó thì sự thật bắt đầu hé mở và chồng tôi đã khai nhận tất cả…
Thì ra, người chồng tôi hết mực tin tưởng và yêu thương đã có một người phụ nữ khác bên ngoài. Hai người họ quen nhau qua chat từ ngày anh đang sống thử với tôi… nhưng tôi càng đau đớn hơn khi biết rằng, ngoài tôi ra, anh cũng đã chung sống với cô ta như vợ chồng.
Trong khi tôi hoang mang chưa biết phải giải quyết thế nào về chuyện chồng ngoại tình thì tôi phát hiện ra mình có thai và càng khủng khiếp hơn khi cô ta cũng đang mang thai của chồng tôi và tuần thai của cô ta cũng bằng đứa con bé bỏng tôi đang mang trong bụng.
Những sự việc xảy ra, anh công nhận mình có lỗi nhưng anh cũng xin tôi hãy hiểu cho anh và mong tôi đừng làm phiền đến cuộc sống của cô ta, cũng như đừng nói những lời miệt thị, khinh bỉ với cô ấy vì tôi là người có anh, có gia đình, trong khi cô ta không có gì cả… mặc dù cả hai đều là những người phụ nữ anh thương yêu.
Rồi anh kể rằng, “ Lúc quen cô ấy thì anh cũng chỉ quen chơi vậy thôi, còn người anh yêu thực sự và muốn cưới làm vợ vẫn chỉ là em. Cô ấy biết anh yêu em nhưng cũng không bao giờ tranh giành anh với em, mà cô ấy chỉ muốn được ở bên cạnh anh thôi. Khi gần tới ngày cưới chúng mình, cô ấy vẫn khuyên anh đi lấy vợ dù lúc đó, cô ấy đang mang trong bụng đứa con 4 tháng của anh. Cô ấy đã vì anh mà chịu quá nhiều đau khổ và cũng vì thế nên anh yêu cô ấy từ lúc nào cũng không hay biết”. “Lúc má mất là ngày xấu nên hồn má không vào được nhà mà đi lang thang và nhập vào người cô ta. Nhà mình cúng cơm má cũng không ăn được nên khi nhập vào người cô ấy thì má ăn rất nhiều. Em biết không, bình thường anh chỉ gọi điện cho cô ấy một lúc… nhưng hôm đó, má đang nhập vào người cô ấy nên anh mới nói chuyện với má lâu như vậy. Em hãy cho anh thời gian để quên cô ấy nhé… nhưng đừng cấm anh vì anh không phải là gỗ đá nên anh không thể không quan tâm đến cô ấy như thế!”.
Những lời nói đó như những lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi hận người đàn ông tôi đã gửi gắm cả cuộc đời mình đã phản bội tôi và lén lút chung sống với người phụ nữ khác. Tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao anh lại có thể làm tổn thương tôi, một người vợ đã phải chịu cực, chịu khổ vì anh như thế? Tại sao lúc trước, anh có con với cô ta mà nỡ bỏ lại giọt máu của mình để cưới tôi làm gì? Nếu như lúc đó anh nói với tôi tất cả sự thật thì tôi sẽ tự nguyện ra đi vì anh không xứng đáng với tình yêu của tôi, không xứng để làm chồng tôi.
Khi má anh mất, mẹ tôi phải xuống đây ở trọ ngoài một mình để giữ cháu cho tôi đi làm, còn tôi thì thức khuya dậy sớm đi chợ, nấu chay cúng má anh ngày ba buổi, nấu cơm cho ba chồng ăn, phải dỡ cơm lại để mang cho mẹ tôi và lo đồ ăn cho đứa con một tuổi… Tất cả những gì tôi làm cho anh, cho gia đình anh như vậy nhưng có khi nào anh động viên tôi một câu, “Em vất vả quá!” không?
Khi tôi bận trăm đường vì việc cơ quan, việc gia đình chồng, con cái thì anh vẫn chạy đôn đáo cho lo cô ta, khi về nhà anh vẫn dửng dưng nói chuyện với cô ta cả tiếng đồng hồ vì “ má anh đang nhập vào người cô ấy”… để rồi, kết quả là cái thai thứ hai của cô ta và anh ra đời.
Tôi hi sinh tất cả niềm vui của mình để vun vén cho cuộc sống gia đình thì anh lại ham vui bên người phụ nữ khác. Không những thế, cô “vợ hai” của anh còn dựng chuyện tôi điện thoại cho cô ta và không ngớt lời sỉ vả cô ấy, nhục mạ cả mẹ cô ta nữa… để rồi, tối hôm đó, anh lại về nhà chấp vấn, “dằn mặt” tôi với những lời lẽ hết sức cay nghiệt.
Tôi là người chứ đâu phải sỏi đá mà cứ phải cam chịu mãi cuộc sống như thế này? (Ảnh minh họa)
Ngày cô ta hẹn tôi gặp mặt để nói chuyện dứt khoát cũng là ngày tôi cảm thấy mình bị xúc phạm nhất. Tôi cứ nghĩ cô ấy phải xinh đẹp, nết na thì chồng tôi mới say như điếu đổ như vậy… nhưng nào đâu ngờ, khi gặp mặt cô ấy, tôi cảm thấy thất vọng muôn phần.
Cô ta chẳng có gì nổi bật ngoài bản chất ghê gớm và cách ăn mặc thì chẳng khác gì một cô cave. Hôm đó, cô ấy hứa sẽ từ bỏ anh vì anh không xứng đáng làm đàn ông và cũng không đủ tư cách làm chồng của cô ấy nữa… Còn tôi thì chỉ biết im lặng và không khỏi sốc trước dung nhan và nhân phẩm của người tình chồng mình.
Cũng sau lần gặp cô ta về, tôi đã đau khổ và dằn vặt bản thân mình rất nhiều, để rồi cuối cùng, tôi quyết định bỏ đi giọt máu đang hình thành trong bụng mình để lao vào kiếm tiền. Lúc ấy tôi nghĩ rằng, tôi đã mất đi hạnh phúc và tình yêu thì dù đứa trẻ ấy có được sinh ra thì nó cũng không có được một mái ấm gia đình trọn vẹn. Tôi muốn quên đi nỗi đau đó bằng cách lao vào làm việc và chăm sóc đứa con đầu lòng của mình.
Khi anh biết tôi đã gặp cô ấy và nói chuyện, anh xin tôi hai tháng để tìm hiểu xem cô ta có phải có con với anh hay không? Tôi cũng đã dễ dàng đồng ý vì với tôi lúc ấy, anh không còn là mối bận tâm của tôi nữa…
Sau ba tháng, anh cũng không có một câu trả lời nghiêm túc với tôi mà chỉ nói rằng, “ Anh sẽ không đụng đến cuộc sống của cô ta nữa” và anh cũng dặn tôi, “Em cũng đừng điện thoại hay nhắn tin cho cô ấy nữa nhé!“.
Những ngày tháng trôi qua, tôi vẫn sống trong sự đau buồn và hình ảnh của người chồng phản bội. Có những lúc tôi đã cố dồn nén để được bình yên nhưng mỗi khi gia đình có chuyện gì, tôi cũng đưa chuyện ngoại tình của anh ra nói cho hả dạ. Anh cũng không phải là người biết nhường nhịn, hễ “ăn miếng” là anh lại “trả miếng”, chính sự ích kỉ ấy của anh đã khiến tôi càng điên tiết và thù hận anh hơn.
Chồng phản bội ngoại tình, còn bồ của anh ta thì suốt ngày điện thoại cho anh bảo “ Vợ anh thường xuyên nhắn tin chửi em. Anh cho em gặp vợ anh nói chuyện một lúc“. Không chịu nổi sự điêu toa của người phụ nữ ấy, tôi quyết định điện thoại nói chuyện thẳng thắn với cô ấy một lần… nhưng khi vừa nhấc máy thì cô ấy đã thao thao, “Đã 1, 2 giờ đêm mà chồng cô còn đứng trước nhà trọ xin gặp tôi và nói chuyện kia kìa. Tôi nói cho cô biết, tôi chỉ xem anh ta như một con vật, không hơn, không kém”. Tôi như muốn điên lên trước những lời nói đầy mỉa mai và thách thức của cô ấy, càng không dám tin ông chồng quý hóa của mình còn quỳ gối cầu xin gặp cô ta giữa đêm khuya như vậy!
Sau lần nói chuyện đó, tôi nhận được một tin nhắn hẹn hò tình cảm của một số lạ, và anh cũng nhận được những tin nhắn bịa đặt tôi ngoại tình từ một số sim rác. Anh cũng đã nghi ngờ tôi ngoại tình vì không tin cô “vợ hờ” của anh là chủ của những tin nhắn bịa đặt ấy. Anh khuyên tôi nên đổi số và tôi cũng đồng ý vì tôi đã quá mệt mỏi khi phải ngày ngày phải hứng chịu những tin nhắn mỉa mai, khó chịu ấy của cô ta.
Cứ tưởng cuộc sống của tôi đã được bình yên… nhưng chỉ ba tháng sau, chính số của cô ta đã nhắn tin cho tôi bảo “Chồng cô lại tiếp tục làm phiền tôi và tôi cũng đã có thai với anh ta bốn tuần rồi”, sau sự thông báo đó là những lời chửi rủa thậm tệ của cô ta, “Cô là loại đàn và không biết giữ chồng. Thứ đàn bà có chồng mà còn ngoại tình là hư hỏng”. Tôi không quan tâm đến chuyện tôi ngoại tình vì sự thật, tôi không phải là người đàn bà dễ dãi và không có phẩm hạnh… nhưng chuyện cô ta có thai với chồng tôi đang là một câu hỏi lớn.
Khi tôi chất vấn chồng về chuyện ấy thì anh ta một mực khăng khăng không qua lại với cô ta nữa… nhưng khi tôi cương quyết làm tới cùng thì anh ta thú nhận, “ Tháng trước anh có gặp và quan hệ với cô ta nên cô ta mới có lý do nói mình có thai”. Tôi không biết nói gì sau khi nghe được những lời ấy từ chồng, chỉ biết cười cho bản thân vì thấy mình quá ngu ngốc và cười cho anh vì có thể quan hệ với một người đàn bà “chỉ coi anh như một con vật“.
Tôi không thể sống với một người chồng lọc lừa, dối gian như vậy được nữa. Tôi đã quyết định mang con tìm chỗ trọ và đưa đơn li hôn cho anh kí. Ra ngoài ở, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không còn sự hận thù, đau đớn như lúc đang ở nhà anh, cũng không phải tất bật lo cơm cúng cho mẹ anh, lo cho ba chồng già ngày ba bữa…
Khi tôi ra khỏi nhà, ba chồng đã điện thoại về cho bố mẹ tôi bảo, “Tôi trả lại con gái cho ông bà… vì nó đã đi khỏi nhà này thì tôi cũng không còn có trách nhiệm với ông bà và nó nữa”. Tôi không quan tâm đến những điều đó bởi suốt mấy năm chung sống trong ngôi nhà ấy, tôi chẳng khác gì một cô ô sin, hết việc cơ quan lại bù đầu làm việc nhà, hầu hạ ba mẹ chồng và chồng con… nhưng đổi lại, tôi được cái gì?
Tôi cảm thấy rất thương con vì nó mới chỉ được 2 tuổi nhưng đã phải sống trọ cùng với mẹ. Chồng tôi thường xuyên ra thăm con và năn nỉ tôi về nhà nhưng tôi vẫn kiên quyết không trở về ngôi nhà ấy nữa…
Cho đến một ngày, ba anh bảo anh chở tôi về để nói chuyện và khuyên tôi quay về bởi, “ Vợ chồng nào chẳng có khi xích mích, cãi vã nhau“…, tôi ậm ừ không nói gì. Cho đến một ngày, ba chồng bị tai biến và không còn biết gì nữa thì anh gọi tôi về cho ba nói chuyện. Lúc ấy, tôi nghĩ đó là những lời cuối cùng của ba trước khi ra đi nên tôi đã đưa con trở về nhà.
Hai tháng sau ba ra đi… Tôi lại bận rộn với việc nhà, việc công ty, chăm sóc con cái, còn anh thì vẫn không thay đổi. Anh vẫn như ngày xưa, không phụ tôi việc nhà, không biết chăm sóc con cái ra sao… suốt ngày anh chỉ biết đàn đúm với bạn bè và đánh cờ.
Giờ đây, tôi đang mang thai đứa thứ hai và là con trai… thế nhưng người tình của anh vẫn không chịu buông tha cho tôi. Cô ấy nhắn tin thông báo, “Tôi đã đẻ rồi. Chồng cô không đáng một xu đâu. Cô phải giữa chồng đi, đồ đàn bà ngoại tình!”.
Sau những năm tháng chung sống trong ngôi nhà này, tôi đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Đôi khi tôi tự hỏi, mình là người chứ đâu phải sỏi đá mà cứ phải cam chịu mãi cuộc sống như thế này?
Con trai tôi cũng đang lớn dần lên trong bụng nhưng tâm trạng của tôi không ổn nên tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tính cách của con sau này. Sống với chồng nhưng lúc nào cũng phải nghi ngờ rằng, anh ta đã bỏ hẳn cô ấy chưa? Và đến bao giờ cô ta mới chịu buông tha cho tôi và gia đình nhỏ của tôi?
Tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi phải sống một cuộc sống đầy những nước mắt đau khổ và những hờn ghen như thế này!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin hãy tha lỗi cho em
Đã hơn 365 ngày mình xa nhau, khoảng cách thật gần nhưng em không thể đến được với anh dù có những hôm em nhớ anh da diết , muốn được nhìn thấy anh, nghe anh nói. Nhưng em không thể nào vì em đã phụ anh.
Em đã rời xa anh, em đã không còn kiên nhẫn đợi chờ anh nghĩ về em sau những cuộc nhậu say với bạn bè. Mười mấy năm yêu anh, em đã dành trọn trái tim mình cho anh, em cứ tin và hy vọng anh sẽ quay về như những ngày đầu chúng mình yêu nhau.
Ngày xưa ấy, anh của em thật hiền, anh từng là hoàng tử trong lòng em. Em vẫn nhớ những cánh hoa pense anh tặng em với những câu thơ anh tặng em: "Pense lạnh giá tình anh đó Màu tím hoa buồn sau thuỷ chung". Em hạnh phúc lắm anh biết không, em ước gì thời gian đừng trôi để anh mãi yêu em dịu dàng, ấm áp như ngày xưa. Em vẫn thường nghe bài hát của Elton Jonh "Sacrifize" bài hát anh rất thích, em đã vì anh "hy sinh" tất cả những sở thích, mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp vì em không muốn anh không vui khi em gặp họ.
Nhưng tất cả những gì em dành cho anh dường như anh với anh là quá nhỏ nhoi, anh muốn em không đi làm để anh cưới em. Yêu cầu của anh làm em thật đau khổ, thà anh nói với em rằng anh không thể cưới em vì anh biết em không bao giờ bỏ công việc. Thôi tất cả cũng đã qua rồi, em đã cố vượt qua nỗi đau mà tưởng như em không thể tồn tại được khi mất anh. Anh đừng nói lời xin lỗi nữa, đừng tự mình ray rứt nữa anh ạ!
Chúng mình có duyên mà không nợ, xin hẹn anh kiếp sau. Mỗi lần nghe ai nói về anh, anh đang huỷ hoại bản thân mình vì em, em đã khóc và tim như thắt lại nhưng em hiểu anh từng như thế trong những ngày có em. Hãy để cho em được thanh thản trả hiếu cho cha mẹ anh a. Đừng quay lại với em, em không thể yêu anh thêm lần nữa. Hãy để em là người phụ tình "người nào phụ tình lòng buồn một mình ray rứt mãi không thôi. Xin tha thứ cho em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điều em muốn nói Anh yêu à, giờ này mình đang ở rất xa nhau. Nhưng mình chỉ xa nhau về khoảng cách phải không anh? Dù ở xa nhau đến đâu đi chăng nữa trái tim em mãi hướng về anh. Anh hãy cố gắng hoàn thành tốt công việc và về với em anh nhé. Mình yêu nhau 2 năm biết bao nhiêu niềm vui...