Chồng đi cờ bạc, đổ tại vợ không kiếm ra tiền
Khi tôi sinh, trong 2 tháng anh ‘phá nát’ cửa hàng của hai vợ chồng. Rồi anh bảo vì tôi mà phải lao vào đường ấy.
ảnh minh họa
“Vì thiếu tiền, vì cô không đi làm nên tôi mời cờ bạc”, lời chồng tôi nói như con dao cứa vào tim, vào lòng tự trọng của tôi. Kết hôn 4 năm, vợ chồng tôi được bố mẹ hai bên mở cho một cửa hàng, việc kinh doanh khá thuận lợi vì cửa hàng rất đông khách. Cho tới khi tôi sinh em bé, con nhỏ và sức khỏe yếu nên tôi giao toàn bộ việc trông coi cửa hàng cho chồng để trông con. Nào ngờ, chính lúc ấy chồng tôi bắt đầu cờ bạc.
Con được 2 tháng, tôi đã phải lên Hà Nội bán hàng trở lại. Nhưng khi ấy, cửa hàng chỉ còn lại một nửa vốn vì chồng tôi thua đã rút hết vốn trả nợ. Kinh doanh mà hàng lúc nào cũng thiếu, rồi hai tháng bị bỏ bê nên cửa hàng của tôi mất khách. Tôi cố gắng cứu vãn cửa hàng của mình nhưng không được. Cuối cùng, vợ chồng tôi tay trắng, không còn gì.
Video đang HOT
Hai bên gia đình động viên, bảo quên hết đi, làm lại từ đầu. Mọi người khuyên tôi cố gắng động viên anh, để anh bỏ hẳn cờ bạc. Tôi cũng cố gắng ngày ngày động viên chồng. Tôi biết, chỉ cần anh bỏ cờ bạc là chúng tôi có thể làm lại. Chồng tôi cũng hứa không bao giờ cờ bạc. Anh tìm được việc lái xe, thu nhập cũng được 10 triệu đồng một tháng.
Vợ chồng tôi ở với ông bà ngoại nên không tốn kém gì, toàn bộ tiền lương của chồng, chúng tôi dành trả nợ. Mặc dù trước đây cuộc sống của tôi rất sung túc và đầy đủ, nhưng tôi không than phiền gì, không thấy buồn khi không được đi ăn nhà hàng, mua sắm… Tôi học cách sống tiết kiệm và luôn động viên chồng.
Vì con nhỏ nên tôi chưa tìm được việc làm. Mặc dù vậy, mẹ con tôi chi tiêu, ăn uống hoàn toàn được bà ngoại và các anh chị tôi bao bọc. Chính chồng tôi cũng luôn động viên là tôi ở nhà chăm con, từ từ rồi đi làm. Anh nói, anh cố gắng đi làm lại, anh đủ sức nuôi mẹ con tôi. Nhưng mới được 2 tháng, tôi lại phát hiện chồng mình cờ bạc.
Khi tôi hỏi thì anh chối cãi, đến khi có bằng chứng rõ ràng thì hai vợ chồng cãi nhau. Và anh nói, cờ bạc vì thiếu thốn, vì tôi không đi làm, mọi gánh nặng anh phải gánh. Tôi thực sự tức giận. Bao tháng qua, tôi đã tin tưởng, động viên anh. Bao nhiêu ngày qua, tôi không than trách anh, nhưng hôm nay tôi đã tức giận mà đòi ly hôn. Vì ai mà tôi mất hết tất cả? Vì ai mà tôi và con phải sống cuộc sống thiếu thốn? Anh đi làm chưa từng cho mẹ con tôi được cái gì, vậy mà có thể nói với tôi như vậy sao?
Theo VNE
Vợ trở mặt khi tôi không kiếm ra tiền
Hai tháng nay, trời mưa liên tục nên việc làm của tôi giảm sút rõ rệt. Vợ thường xuyên trách móc, coi thường, đột ngột cô ấy viết đơn ly hôn và bảo tôi ký.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên tại Quảng Nam, làm thiết kế quảng cáo và in ấn, có một đời vợ và cô con gái 5 tuổi (tôi đã nuôi từ khi cháu tròn 12 tháng đến nay). Cách đây 3 năm, tôi kết hôn với một giáo viên tiếng Anh ở trường tiểu học, cũng có một đời chồng và cô con gái lớn hơn con gái tôi một tuổi.
Trong khi công việc làm ăn đang trôi chảy tại quê nhà, tôi đành chuyển công ty vào thị trấn Bồng Sơn để làm cho gần vợ vì cô ấy chưa thể chuyển về quê tôi được. Do công việc nằm ở một nơi chưa quen nên tôi bị thua lỗ nặng, tới khi phá sản còn nợ lại khoảng 100 triệu đồng.
Khi phá sản cũng là lúc vợ chuẩn bị sinh con nên tôi chuyển vợ về Quảng Nam sinh nở. Khoảng 7 tháng sau sinh, vợ vào trường để giảng dạy trở lại. Tôi vào theo nuôi con, không thể đi làm vì phải ở nhà chăm con, nhận thiết kế cho các cơ sở quảng cáo in ấn tại đây. Công việc bấp bênh vì cái nào khó làm người ta mới giao cho mình chứ dễ họ tự làm.
Đến khi con thôi nôi xong, tôi quyết định gửi bé để đi làm, nhưng nghề này rất khó tìm tại thị trấn nhỏ bé đó. Vả lại lương quảng cáo ở đây rất thấp, không đủ cho cuộc sống nên tôi nghe theo một người bạn, sắm bộ đồ hành nghề rà cá (dùng xung điện) để đánh bắt cá bống trên sông dù biết điều này là vi phạm pháp luật.
Hàng đêm tôi phải đi làm lúc 21h tối, ngâm cả đêm ngoài sông, sáng hôm sau mang cá về xuống chợ bán sỉ. Sau đó về cho con ăn, đưa con đi học rồi lo dọn nhà, giặt giũ mới đi ngủ. Đến chiều dậy đón con, chăm con đến 21h tối để vợ dạy thêm xong giao con lại rồi xách đồ ra sông làm việc. Ban đêm ra sông một mình, vừa buồn, vừa lạnh nhưng vì đồng tiền tôi phải chấp nhận.
Thu nhập của tôi khá cao nên vợ rất vui. Hai tháng nay, trời mưa liên tục nên việc làm của tôi giảm sút rõ rệt. Vợ thường xuyên trách móc, nặng nhẹ, coi thường, đột ngột cô ấy viếc đơn ly hôn và bảo tôi ký. Trước đó, cô ấy đã tìm cách chọc điên tôi nên tôi ký luôn. Vợ không nuôi con, nhường cho tôi.
Khi đó con trai chung mới có 18 tháng, tôi không đồng ý và bảo để con lớn tí đã, giờ nhỏ quá, thế mà cô ấy cũng không chịu. Vợ bảo tôi mang con về ông bà nội một thời gian để có thời gian vợ chồng suy nghĩ, tôi thấy cũng phải nên mang về nhờ cha mẹ nuôi giúp. Một tuần sau tôi về nhà, cô ấy đuổi, không cho vào (đây là nhà vợ chồng tôi thuê) với lý do đã gửi đơn ly hôn.
Tôi không chịu, vợ ra khỏi nhà, đi cả đêm không về. Hôm sau tôi hỏi, vợ nói đi tìm thằng nào cho ngủ chung thì ngủ, chứ không muốn nhìn thấy mặt tôi. Tôi muốn nghẹt thở nhưng vẫn cố gắng nhịn. Đi nằm được tí, vợ lấy chổi đuổi tôi đi một lần nữa, tức quá tôi tát vợ một bạt tai. Cô ấy lăn lộn, chạy ra đường om sòm lên bị chồng bạo hành. Giờ tôi phải làm gì với vợ? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Có lỗi với chồng con vì không kiếm ra tiền Không kiếm được tiền, chồng lại không lo đủ kinh tế cho gia đình, tôi cảm thấy buồn và có lỗi với chồng con lắm. ảnh minh họa Tôi là nữ, 33 tuổi, lập gia đình và có 2 cô con gái đang học mẫu giáo. Tôi lập gia đình năm 26 tuổi, làm thiết kế đồ họa vi tính, lúc mới lập...