Chồng cưới vợ để có người phục vụ
Tôi 27 tuổi, mới có chồng 4 tháng nhưng thật sự là một thời gian kinh khủng đối với tôi.
Tôi không trách ai cả mà chỉ quy về lý do “không hợp”. Tôi không hợp với mẹ chồng, không hợp với chồng, không hợp với cách ăn nói xưng hô, văn hóa, ăn uống… quê chồng. Tôi biết mình là người nóng tính, thẳng thắn, không biết nịnh nọt nên không đẹp lòng mẹ chồng và em chồng dù tôi đi làm biết bao năm, tiếp xúc bao người, ai cũng bảo tôi dễ gần, tốt tính.
Chồng tôi năm nay 34 tuổi. Tôi người miền Trung, chồng quê miền Tây, quen nhau khi làm việc trên Sài Gòn, tìm hiểu tới 3 năm mới cưới. Hai năm đầu quen tôi, chồng vẫn sống chung với người cũ. Tôi không hề biết chuyện mình làm người thứ ba trong thời gian dài. Khi anh ra ngoài ở, mấy tháng sau tôi mượn máy anh làm việc mới vô tình phát hiện ra điều này. Tôi thật sốc rồi cũng tha thứ cho anh vì nghĩ đó là quá khứ. Anh đưa ra nhiều lý do hợp lý khiến anh phải dây dưa với người cũ tới 10 năm. Mẹ anh và em trai anh cũng gọi điện tha thiết mong tôi tha thứ cho anh.
Gia đình anh không ai thích người cũ của anh cả, cho rằng người ta sống tham vọng và không quan tâm gia đình anh. Thật ra giờ về làm dâu, tôi mới biết gia đình anh chẳng thích ai cả ngoài bản thân họ.
Công việc của tôi và anh đang tốt ở Sài Gòn nhưng anh không chịu ở đây mà muốn về quê sống để chăm sóc báo hiếu mẹ. Mẹ anh sống một mình dưới quê. Về quê, anh chẳng làm gì ra tiền, nói sắp tới mở lớp dạy kèm tiếng Anh. Thú thật, tôi nghi ngờ trình độ tiếng Anh của anh, anh cũng chưa có kinh nghiệm đi dạy, chưa kể ở quê anh không biết có ai học.
Tôi từ một nhân viên thiết kế đồ họa, công việc đang ổn trên Sài Gòn, bây giờ anh bảo phải học cách làm bánh tráng trộn, bánh tráng nướng bán cho học sinh. Ai cũng phấn đấu cho tương lai, muốn đi lên nhưng tôi lại gặp người chồng chỉ muốn đi xuống. Từ ngày cưới, anh cắt đứt liên lạc với bạn bè trên Sài Gòn. Đám cưới của chúng tôi chỉ có họ hàng và ít bạn bè gần nhà tham dự, không có bạn bè xa bởi anh sợ người yêu cũ biết sẽ đau lòng. Anh bảo không muốn trong mắt người yêu cũ anh là thằng đàn ông tệ bạc. Chắc đây cũng là một trong những lý do anh không muốn sống ở Sài Gòn, sợ chạm mặt người cũ. Chắc họ phải yêu thương nhau lắm mới sống với nhau tới 10 năm. Tuy nhiên sợ người cũ tiểu thư yếu đuối không làm tốt trách nhiệm một con dâu nên anh mới chọn tôi.
Video đang HOT
Càng ngày càng biết nhiều chuyện về anh và người cũ, tôi mất hết cảm giác khi bên anh. Anh chăm sóc yêu thương người cũ bao nhiêu thì tính toán lạnh lùng với tôi bấy nhiêu. Lúc xác định cưới tôi, anh lại càng bù đắp cho người cũ. Không giàu có gì, ở nhà mướn nhưng trước khi ra đi, anh mua iPhone, máy lạnh, nệm cao su, tivi siêu mỏng cho người cũ, đóng trước tiền nhà mấy tháng và để lại hết số tiền bấy lâu anh dành dụm được. Anh về với tôi khi không còn gì cả. Đối với tôi, anh tính toán từng đồng lẻ.
Hiện tại tôi sống bằng đồng lương ít ỏi nhờ làm việc online của mình. Về thăm cha mẹ ở quê, tôi cũng tự dành dụm mới đủ vé xe. Những ngày lễ, sinh nhật của tôi, anh không bao giờ để ý đến. Còn ngày sinh nhật người cũ được anh chọn làm password cho mọi tài khoản: gmail, yahoo, facebook… Anh nói tôi là người may mắn hơn nên phải biết ơn. Tôi được anh cưới đàng hoàng chứ người cũ của anh chưa có danh phận gì hết nên anh bù đắp cho người cũ là chuyện đương nhiên, tôi đừng có mà ganh tị. Tôi nghe xong chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Tôi trách mình sao ngu ngơ đến nỗi quen nhau hơn 2 năm mà chưa từng biết nơi ăn chốn ở của anh, thầm trách chị người yêu cũ của anh sống với anh mà cũng không phát hiện ra tôi. Giờ đây anh đã cưới tôi, chị đã lấy chồng thì tôi mới rõ mọi chuyện. Thời gian quen tôi, những ngày nghỉ cuối tuần, anh không bao giờ xuất hiện bên tôi mà dành cho chị ấy, dẫn chị đi mua sắm, ăn uống… nhưng tôi nào có hay. Lúc đó tôi cứ ngu ngơ tin anh bận đi học thêm.
Tôi về làm dâu nơi xa lạ, không người thân thích, lẽ ra anh nên bên cạnh động viên an ủi tôi mới phải. Vậy mà anh chỉ sợ tôi làm mẹ anh buồn. Nói về quê anh, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh sống chung với muỗi nhiều thế, nhà sàn ọp ẹp đi đứng là phát ra tiếng động. Mẹ anh sáng nào cũng dậy sớm lục đục làm không ai ngủ được. Muốn đi chợ, đi ra khỏi làng phải qua một con sông, suốt ngày phải chờ phà tới lui tốn biết bao thời gian. Rồi chuyện ăn uống khác biệt nữa…. Nhiều chuyện làm tôi sắp ngạt thở trong ngôi nhà này.
Tâm sự với anh, tôi chẳng nhận được gì ngoài những lời đau lòng. Ngày xưa tôi thấy anh có hiếu, nghĩ anh sẽ là người chồng tốt nhưng bây giờ mới nhận ra mục đích lấy vợ của anh là để vợ phục vụ gia đình mình. Anh không quan tâm cảm xúc tôi vui buồn thế nào mà chỉ sợ tôi làm mẹ anh buồn, mẹ anh không vừa ý. Mẹ anh đang quét nhà, tôi phải chạy ra giật chổi quét cho mẹ nếu không anh sẽ khó chịu. Việc nhỏ việc to anh chỉ tâm sự cùng mẹ mình và hai mẹ con tính toán quyết định, còn tôi giống như người ở nhờ.
Nếu tôi không có thu nhập ít từ làm việc online, không biết sẽ lấy gì mà sinh hoạt ở đây nữa. Đi chợ ăn uống, chồng và mẹ chồng lo hết nên anh nói tôi sống ở nhà anh là có phước vô cùng vì không tốn tiền ăn uống, tiền nhà trọ như ở Sài Gòn. Tôi đã nhiều lần ôm gói muốn bỏ đi nhưng lại sợ làm gia đình mình mang tiếng, ba mẹ ở quê buồn khổ, mọi người cười chê. Ở quê tôi, ly dị là điều kinh khủng lắm, mọi người sẽ bàn tán xì xào cho rằng tôi không ra gì mới bị chồng bỏ.
Một số người thân ủng hộ tôi bỏ đi khi chưa đăng ký kết hôn và chưa có con nhưng tôi lại chưa dám quyết định. Tôi phải làm gì bây giờ? Nên chấp nhận cuộc sống hiện tại hay nên mạnh mẽ chia tay mặc cho mọi người cười chê. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Hãy hạnh phúc nhé anh
Tình yêu của mình mong manh quá, chỉ như những bong bóng xà phòng - đẹp mà dễ vỡ, vỡ vụn như trái tim em khi hay tin anh đi hỏi vợ.
Ngày xưa em mong ngày anh về phép bao nhiêu thì giờ em lại sợ bấy nhiêu, sợ vô tình một lúc nào đó chạm mặt nhau mà không nói được một câu chào, dù hai đứa mình đã hứa xem nhau là bạn; sợ phải đau nhói lòng khi thấy anh tay trong tay cùng người con gái khác; sợ anh nhìn thấy sự đau khổ trong lòng em cũng như em sẽ thấy nó trong đôi mắt của anh - những nỗi sợ hãi mà cả hai chúng ta đang cố vượt qua để không làm cho những người thân của mình phải buồn thêm.
Bài thơ đầu anh tặng cho em, anh còn nhớ không? Em đã không còn giữ nó bên mình, đã đốt bỏ đi như muốn xóa bỏ đi một chuyện tình ngang trái. Ước gì đầu óc mình có thể như máy tính nhỉ, phần nào cần xóa chỉ cần nhấn phím "delete", vậy thì tốt quá phải không anh? Anh nói mình không hợp tuổi, gia đình anh không chấp nhận. Em biết, em còn biết anh là một người con thật hiếu thảo, rất thương mẹ cha, không muốn cha mẹ buồn khổ.
Em đã từng trách anh, trách anh sao không cố gắng thuyết phục gia đình, trách anh dành tình yêu cho em chưa đủ lớn nên mới dễ dàng buông xuôi theo số phận, để cả hai phải khổ đau. Nhưng giờ em đã hiểu về gia đình anh, hiểu rằng anh có nỗi khổ riêng mình. Em lại càng đau lòng hơn khi hay anh để thân xác mình ngày một tiều tụy, anh già hơn rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn.
Anh có biết những lời anh nói với em trong lần gặp mặt cuối cùng ấy giống như ngàn mũi kim xuyên thấu tim em không, khi anh phủ nhận tất cả tình cảm của chúng ta. Ngồi với nhau hàng giờ chỉ để nghe anh kể về vợ anh, cô ấy đẹp ra sao, anh yêu cô ấy như thế nào, sợ mất cô ấy khi không bên cạnh cô ấy... mà không hề hỏi em một câu dù em đang lên cơn sốt cao, mặt mũi đỏ bừng. Sao bảo là bạn bè mà vô tình quá vậy anh? Nếu anh yêu cô ấy như vậy thì sao để mình ra nông nỗi này? Anh yêu như thế sao không vui vẻ đi cưới người ta mà cứ hành hạ thân thể mình để đến nỗi ngất đi trong lễ ăn hỏi? Yêu nhiều như thế sao lúc anh làm em tổn thương thì anh cũng nát cả lòng?
Giờ em chỉ mong anh bình an, yên vui, hạnh phúc và trân trọng bản thân mình... (Ảnh minh họa)
Chúng mình đâu chỉ quen nhau một ngày một bữa, đâu phải là cái tuổi học trò mà còn bồng bột không biết phân biệt đâu là thật đâu là giả hả anh. Mình đều đã lớn đã biết đâu là đúng đâu là sai, điều gì nên làm và không nên. Em biết anh chỉ muốn em quên anh nên anh mới làm thế, nhìn đôi mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, em biết anh đã suy nghĩ nhiều lắm. Em cảm ơn anh đã chia sẻ cho em nghe về tình cảm tốt đẹp của anh dành cho cô ấy, và nếu đó là sự thật thì em thực lòng chúc phúc cho anh, còn nếu không em cũng sẽ cố vui để anh yên tâm mà chu toàn hạnh phúc với người ta, để anh không còn bận tâm về em nữa, để cả hai chúng ta đều không phải chạm tới những nỗi đau thầm kín.
Giờ đây ngồi nhớ lại, em không biết sao hôm ấy mình có đủ can đảm để ngồi nghe anh nói. Có lẽ em đã chấp nhận sự thật là anh mãi không thuộc về em. Nhưng em cám ơn anh nhiều lắm vì anh đã hiểu em khi anh nói rằng: "Em không muốn khóc trước mặt người làm mình đau khổ, phải không?", dù anh chưa một lần thấy em khóc. Em không muốn anh thấy em yếu đuối để anh lo lắng, em phải cứng rắn để anh còn làm tròn bổn phận của một người con, người chồng dù lòng em tan nát.
Nước mắt và nỗi đau cứ trải dài theo từng đêm. Mỗi đêm là sự dày vò với từng ấy kỉ niệm êm đềm. Cô bé đồng nghiệp cứ bảo rằng "sao chuyện chị buồn quá nhưng đẹp có thể viết tiểu thuyết được đấy", em chỉ cười. Cả đời em không thích đọc tiểu thuyết buồn mà giờ lại phải buộc lòng phải trải nghiệm, buồn cười thật. Mà còn buồn cười hơn khi người ta phụ mình đi lấy vợ mà mình còn đi an ủi động viên người ta cố gắng vượt qua. Nghĩ lại đôi khi thấy mình chẳng giống ai, cứ giả vờ cứng cỏi để rồi tim mình tan nát, cố cười mà nước mắt đọng bờ mi, đời trớ trêu quá!
Giờ em chỉ mong anh bình an, yên vui, hạnh phúc và trân trọng bản thân mình. Em đã không thể ở bên anh chia sẻ vui buồn, không thể chăm sóc cho anh thì em chỉ biết cầu nguyện cho anh mà thôi, cầu mong anh hạnh phúc bên người ta, an nhàn trong cuộc sống. Còn em, em tin một ngày nào đó hạnh phúc thực sự sẽ đến với em và bình yên sẽ về lại trong tim chúng ta trong một ngày không xa. Hạnh phúc nhé, anh yêu của em! Hi vọng ngày gặp lại, nụ cười sẽ nở thật tươi trên môi mỗi người. Tạm biệt nhé, tình yêu của em!
Theo VNE
Nỗi đau của một kiếp người "Một con đường quốc lộ đã xong, một con đường đẹp, mịn, trải dài như tấm thảm bất tận, mọi người đều hân hoan. Với riêng tôi, mỗi khi nhìn ngắm con đường ấy, tôi lại thấy một kiếp người, một cuộc đời, đó chính là chị". Hôm nay về quê, tôi lại gặp chị, một người phụ nữ có thể nói là...