Chồng của tôi “dại chợ”
Anh đặt cọc tiền và cầm về tờ giấy viết tay với mấy nét chữ nghệch ngoạc. Kẻ viết giấy nhận tiền cọc của anh là tên trọ thuê mới dọn đến từ chiều hôm trước, tên cò đất cũng biến mất tăm. Anh lầm lũi dắt xe ra về, mất toi số tiền gần trăm triệu.
ảnh minh họa
Quen nhau từ thời đại học, ra trường rồi kết hôn, hai chúng tôi chưa chẩn bị được gì nhiều cho cuộc sống, nhưng tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả, dù cả hai biết rằng sẽ không có cảnh nhà tranh, hai trái tim vàng. Chúng tôi xác định với nhau là cùng làm, cùng dành dụm.
Tôi may mắn hơn là tìm được công việc phù hợp, lại được người quen giới thiệu chỗ làm thêm nên thu nhập cũng tạm. Anh thì chật vật hơn, mãi mới tìm được việc và mức lương thì cũng không cao bởi anh chưa có kinh nghiệm. Tôi vui mừng vì cả hai đều có công việc và bằng lòng với điều đó dù nó chưa viên mãn. Tôi tự nhủ mọi chuyện phải bắt đầu từ con số nhỏ, tích góp dần nó sẽ lớn hơn, hai người làm mà chưa có con cái, chẳng mấy chốc sẽ mua được nhà, ngôi nhà nhỏ xinh mà cả chồng tôi hay mơ ước.
Thế nhưng mơ ước đó có lẽ sẽ chỉ là ước mơ vì chồng tôi dại quá, anh “dại chợ”. Tháng lương đầu tiên tôi để anh quyết định, tôi không quá ky bo đến mức không cho chồng đi nhậu với đám đồng nghiệp, như là tục nhập môn. Anh háo hức đi và hứa chỉ đi tí thôi rồi về dẫn tôi đi mua một món quà tặng mẹ anh, đó là gợi ý của tôi khi anh hỏi nên làm gì với tháng lương đầu tiên.
Tôi ghé qua siêu thị mua vài thứ để dành trong tủ lạnh rồi ghé ra cafe với mấy đứa cùng phòng. Anh cũng về khi mà chân đã đi đường zích zắc. Tôi hỏi thế có đi mua quà tặng mẹ không, anh mới tỉnh ra, anh bảo quên mất, anh cho thằng đồng nghiệp mượn gần hết tháng lương rồi vì vợ nó đẻ. Tôi té ngửa, vợ nó đẻ chứ có phải vợ anh đâu, mới vào làm gì mà đã mượn tiền. Anh nói trong cơn say, vài hôm nó trả, mình mua quà sau, đừng cằn nhằn để cho anh ngủ.
Hôm sau anh đi làm về, mặt mày ủ rũ, người mượn tiền anh hôm qua chuồn rồi, nó ôm luôn cái laptop của anh phó phòng. Tháng lương thứ 2 anh cầm về đủ số, nhưng chưa kịp cầm ấm tay anh lại alô, thằng bạn thời phổ thông sắp cưới vợ, nó hỏi mượn ít tháng sau trả lại và anh hứa với nó rồi. Tôi cứng họng, dù tức giận nhưng cũng cho qua bởi trong nhà anh là người chu đáo, quan tâm và chịu khó, anh nói giúp người sau này để đức cho con. Anh cũng hứa là lần sau không vậy nữa, làm gì sẽ hỏi qua ý kiến của tôi.
Video đang HOT
Dành dụm mấy năm, số tiền cũng tạm đủ để nghĩ đến việc mua nhà. Lần này tôi có nằm mơ cũng không nghĩ được cái dại của chồng mình. Anh được nghỉ thứ bảy và nhờ người quen đi xem đất, anh cầm theo vài chục triệu nói là nếu gặp nhà ưng ý sẽ đặt cọc. Tôi không đồng ý, nói anh cứ đi xem, khi nào cả hai đồng ý thì mới đặt cọc, nói rồi tôi đi làm.
Anh ở nhà rồi đi sau, dù vậy vẫn không quên đem theo tiền lận lưng. Người nọ mà anh bảo là quen biết làm bên địa chính mà sau này mới biết ra là cò, dẫn anh đến xem một căn nhà nằm giáp ranh quận I, một trệt một lầu, nhìn cũng ngăn nắp lại có mảnh vườn nhỏ nhỏ xinh xinh trồng toàn hoa, anh háo hức. Tôi hẹn chiều về sẽ ghé coi, nhưng than ôi, lần thứ 3 này tôi không nhịn được anh nữa. Anh đặt cọc tiền và cầm về tờ giấy viết tay với mấy nét chữ nghệch ngoạc.
Tôi giận sôi người, bắt anh chở ngay tới ngôi nhà đó, các bạn biết điều gì xảy ra không? Đúng là cũng có cái sân nhỏ, đúng diện tích nhà như anh miêu tả, có điều kẻ viết giấy nhận tiền cọc của anh là tên trọ thuê mới dọn đến từ chiều hôm trước, tên cò đất cũng biến mất tăm, tìm ai bây giờ? Anh lầm lũi dắt xe ra về, mất toi số tiền gần trăm triệu, báo công an thì không thể vì có biết ai đâu mà báo, sổ đỏ nhà cũng chưa được coi. Tôi chỉ biết trách mình sao lại có ông chồng dại chợ thế?
Theo VNE
Trả giá đắt vì dạy con 'đừng như mẹ mày'! (P2)
Theo tôi, các bạn trẻ khi sắp bước vào hôn nhân nên có một quy tắc thỏa thuận, đề phòng những bất trắc xảy ra trong đời sống hôn nhân của mình, đặc biệt là ứng phó tình huống bạn đời "ăn vụng".
Có nhiều cặp đôi đang yêu sẽ cho rằng tôi "trù ẻo" họ, nói "điềm gở" cho họ, một số lại cho rằng "Tôi tin anh (cô) ấy. Anh (cô) ấy tuyệt vời như vậy, không bao giờ có chuyện đó đâu", hay "muốn người ta tan đàn xẻ nghé hay sao mà nói những điều xui xẻo đó?"... nhưng tôi nói thật đó. Các bạn đang yêu, nên cái gì cũng thấy đẹp, đến khi cưới nhau, sống cuộc sống vợ chồng son một thời gian rồi lại hụt hẫng vì quá nhiều cái bất ngờ, mong muốn lẫn ngoài ý muốn, và trong cuộc sống không thể nào biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu không có bản lĩnh vững vàng và lý trí sáng suốt, nhiều bạn sẽ dễ sa ngã và hành động thiếu kiểm soát, dẫn đến hậu quả không hay. Nếu biết lo xa (dù thực tế chuyện đó không xảy ra) thì các bạn vẫn có cảm giác an toàn hơn là hạnh phúc mà không đề phòng gì.
Trở lại với vấn đề bạo hành. Tôi muốn kể cho các anh nghe một thực tế mà tôi từng chứng kiến. Đó là các anh chồng dồn hết tình thương vào những đứa con sau khi biết vợ ngoại tình, muốn tự tay chăm sóc chúng để chứng tỏ cho chúng biết rằng "Mẹ ngoại tình tức là không còn yêu bố con mình nữa. Từ nay các con sẽ sống với bố, không cần mẹ nữa" dẫn đến việc kéo bè kéo phái các con, lôi kéo các con về phía mình để chống lại mẹ. Tức là đối với con mình thì các anh rất yêu chiều, nhưng "con người khác" thì các anh lại hắt hủi. Như vậy khác nào "rào cây nhà mình nhưng chặt cây nhà khác"?
"Con người khác", ý tôi muốn nói đây chính là vợ anh, là con gái của bố mẹ vợ anh đấy. Hôm nay, các anh đối xử với "con người khác" như thế nào, thì sau này sẽ có người đối xử lại với con của các anh giống y như vậy đấy. Khi ra tay đánh đập hay buông lời sỉ nhục vợ mình, các anh có nghĩ rằng làm như thế là đánh mất đi sự tôn trọng chồng trong thâm tâm vợ mình không? Có nghĩ rằng tình yêu trong vợ mình đã chết và được thay thế bằng sự hận thù về người chồng không bao dung hay không? Các anh có nghĩ đến con cái mình khi chứng kiến được cảnh cha hành hạ mẹ khi lớn lên sẽ như thế nào không?
Những hình thức trả thù mà tôi được biết là muôn hình vạn trạng. Không hình thức nào khiến cho tôi cũng như các chị em phụ nữ khác cảm thấy không phẫn nộ. Đánh đập bằng gậy gộc, dùi cui, có. Rạch mặt, có. Bêu rếu vợ với họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, có. Đưa tiền cho con nhưng lại nói đó là "tiền mồ hôi nước mắt do mẹ vất vả kiếm được", có. Xát ớt vào đồ lót của vợ, có. Bắt vợ lạy sống chồng con, bố mẹ, họ hàng, có. Ép vợ quan hệ tình dục hay chứng kiến chồng quan hệ với người khác, có. Giở thủ đoạn khiến vợ mất việc để giành quyền nuôi con khi ly hôn, có. Thậm chí im lặng không thèm nói chuyện, cũng có luôn... Và còn nhiều hình thức khác nữa nhưng tôi không muốn kể thêm vì quá bức xúc.
Những hình thức trả thù mà tôi được biết là muôn hình vạn trạng. Không hình thức nào khiến cho tôi cũng như các chị em phụ nữ khác cảm thấy không phẫn nộ. (ảnh minh họa)
Với những hình thức trả thù như vậy, tôi tin chắc rằng các anh sẽ bị tố cáo vì tội "bạo hành gia đình", "làm nhục người khác". Hậu quả là các anh sẽ bị phạt tiền, ngồi tù hoặc phải bồi thường thiệt hại đã gây ra cho vợ như tiền khám chữa bệnh, xoa dịu tinh thần, chi phí để bù đắp thiệt hại vợ bị mất việc do các anh đã bêu rếu với cơ quan vợ... Nhưng con số các anh chồng bị đưa ra vành móng ngựa theo tôi vẫn còn ít. Do đa phần các chị vợ cam chịu, không dám lên tiếng khi có dấu hiệu bị bạo hành, chỉ đến khi hậu quả nghiêm trọng mới dám tố cáo. Còn các anh mỗi khi trả thù như vậy, không thấy có chuyện gì to tát nên cứ tưởng cách làm của mình là đúng mà không nhận ra rằng lương tâm mình đang cắn rứt, và trước sau gì chuyện của mình sẽ có người biết, dù có giấu kỹ đến đâu.
Các anh có những người vợ cam chịu, vì giữ thể diện cho gia đình nên không dám vùng lên, nên các anh "được đăng chân lân đằng đầu", "chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ". Các anh lợi dụng tư tưởng "trọng nam khinh nữ" lỗi thời để biện minh cho những việc mà các anh gọi là "giáo dục vợ", "vẫn còn yêu nên không muốn ly hôn nhưng không quên được chuyện vợ làm" mà thực chất những hành động đó xuất phát từ cái tâm ích kỷ hẹp hòi, xem vợ như một nô lệ để mặc sức hành hạ và hành động đó rất đáng bị lên án. Biết vợ ngoại tình, sao các anh không ngồi lại nói chuyện với vợ một lần, tại sao không thể bao dung hay ly hôn để cho nhẹ lòng?
Để không phải sống với "con người phản bội"? Để "đường ai nấy đi"? Nếu gặp người vợ mạnh mẽ, cô ấy sẽ dùng những bằng chứng mà anh đã uy hiếp làm công cụ để tố cáo ngược lại chính các anh đấy. Hoặc nếu không bị pháp luật trừng phạt thì lương tâm của các anh cũng sẽ cắn rứt suốt đời nếu như vợ các anh yếu đuối không thể chịu nổi cực hình mà tự mình kết liễu cuộc đời mình. Lúc đó con các anh mất mẹ, các anh có thấy sung sướng không? Vậy nên, các anh đừng có dương dương tự đắc với những hành động nhất thời của mình, nếu không, một ngày đẹp trời nào đó, các anh đang khoe khoang với anh em, bạn bè về cách "trị vợ" của mình thì bỗng dưng nhận được giấy mời hầu tòa vì can tội "bạo hành gia đình". Lúc đó, đừng trách tại sao nhé!
Còn các chị vợ nữa, các chị ngoại tình là các chị sai rồi. Nhưng biết sửa chữa lỗi lầm, biết đứng lên sau vấp ngã, thì sẽ không ai trách các chị. Thằng ăn cướp, ăn trộm, giết người ăn năn hối lỗi, ra đầu thú còn được pháp luật khoan hồng, được bảo vệ để tránh sự trả thù của những người bị hại nữa kia mà. Các chị muốn quay về, muốn bù đắp lại sai lầm của mình nhưng các "đức ông chồng" kia vẫn cố chấp, muốn trả thù các chị thì các chị cũng đừng cam chịu mãi như vậy nữa. Các chị sai nhưng các anh chồng làm vậy cũng chẳng tốt đẹp gì. Điều quan trọng nhất là các chị phải biết yêu thương bản thân mình, phải ý thức được rằng: Con người ai cũng có lỗi nhưng biết sửa lỗi là điều đáng quý, mình cũng là do cha mẹ sinh ra, có quyền được bình đẳng như những người khác trong xã hội, mình phạm lỗi đã có pháp luật và tòa án lương tâm xét xử, chứ không ai có quyền dày vò, xúc phạm mình.
Do đó các chị phải biết tự giải phóng mình, hãy tố cáo ngay lập tức những hành động xúc phạm đến nhân phẩm mình. Đừng lấn cấn tình cảm vì nếu ở lại để thì khác nào tự đưa mình vào địa ngục. Đừng quá sĩ diện, đừng sợ người này người kia chê cười, đừng sợ sự nghiệp tiêu tan khi vụ việc ngoại tình bị đổ bể. Mình còn sống, còn sức khỏe, còn niềm tin vào chính bản thân là còn có thể gầy dựng lại sự nghiệp. Mất việc này tìm việc khác, thậm chí đi quét rác cũng được, miễn đừng làm gì có tội với lương tâm và vi phạm pháp luật, đừng lặp lại sai lầm đáng tiếc ấy một lần nữa.
Hãy đứng lên dù dòng đời nghiệt ngã xô đẩy. Những quý ông trả thù vợ, đi bêu rếu vợ với thiên hạ cuối cùng rồi cũng sẽ lãnh hậu quả, chịu sự khinh miệt, xa lánh của mọi người thôi. Bởi một khi anh ta đã đi nói xấu các chị cho người khác biết, thì có gì đảm bảo rằng anh ta sẽ không đi nói xấu những người nghe ấy cho những người khác nữa biết? Tôi tin chắc rằng sẽ không ai dám chơi với một người chuyên đi xúc phạm người khác. Còn con cái, nếu chúng khinh khi ghét bỏ mình vì các mác "ngoại tình" của mẹ chúng, cũng đừng quá bận tâm vì chúng không có lỗi. Lỗi ở đây là do ảnh hưởng nặng nề của định kiến xã hội, những lời nói phát ra từ miệng người cha "đáng kính" của chúng đã hằn sâu trong tâm trí bọn chúng. Dù không được gần gũi con cũng đừng nên ngừng quan tâm đến con. Đến khi lớn lên rồi chúng nó sẽ hiểu được nỗi khổ mà mình trải qua.
Cuộc sống ngắn ngủi lắm, hãy biết yêu thương nhau, đừng nên hành hạ làm khổ nhau, đến khi người ấy không còn trên cõi đời này nữa thì có hối hận cũng không kịp nữa đâu. (ảnh minh họa)
Có một câu nói rất hay mà tôi vô cùng tâm đắc "Nếu có ai đó nói xấu bạn, cứ mặc kệ, và hãy sống làm sao để không ai tin điều đó". Các chị hãy sống thật tốt, dù là trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất, làm nhiều việc mà mình cảm thấy vui và có ích cho đời, sống sao cho mọi dị nghị đàm tiếu tan biến. Và hạnh phúc sẽ trở lại với các chị.
Các bậc làm cha làm mẹ cũng đừng nên khư khư cái quan niệm "Con gái là con người ta" hay "Lấy chồng là phải theo chồng" vì những quan niệm như vậy thể hiện sự bất bình đẳng giữa con trai con gái trong gia đình. Kế bên nhà tôi có hai vợ chồng nhiều tuổi có một cô con gái. Cô ấy đã qua đời sau khi lấy chồng được vài tháng. Tôi nghe họ kể về con gái mình mà vô cùng đau xót. Con gái họ bị chồng bạo hành, về cầu cứu cha mẹ, những người thân yêu ruột thịt cận kề mình nhất, thì ông bà ấy hờ hững nói với con rằng "Con phải làm gì sai thì chồng con nó mới vậy, chứ ba mẹ thấy chồng con nó hiền lành lắm mà". Mặc cô con gái van xin cha mẹ mình hãy giúp đỡ mình thoát khỏi người chồng vũ phu ấy, thậm chí kế rõ cho cha mẹ biết nguyên nhân thì ông bà ấy cũng lắc đầu "Tội của con như vậy, ba mẹ cũng không thể nào cứu con được", thậm chí họ còn dẫn con gái về nhà chồng van xin anh ta hãy "bỏ qua" những lỗi lầm của con gái họ. Có đáng phải như vậy không?
Tại sao con trai hay con gái cũng là do cha mẹ sinh ra nhưng hai ông bà ấy lại phải hạ mình van xin con rể mình, một con người vũ phu độc đoán để mong con gái mình còn có một tấm chồng, để giữ thể diện cho bà con lối xóm, trong khi con gái ruột của mình sống dở chết dở? Anh con ngoài mặt tỏ ra bỏ qua cho vợ trước mặt bố mẹ vợ, nhưng sau đó anh ta lại trở mặt, tiếp tục hành hạ vợ mình. Không thể tiếp tục chịu đựng, cô gái cũng không còn muốn về với cha mẹ mình nữa, cô ấy đã tự tử, để lại một bức thư kể hết sự tình. Lúc đó cha mẹ cô gái mới hiểu ra thì đã quá muộn. Ông bà ấy lại không oán trách người con rể mà lại oán trách chính mình "Giá mà hồi đó tôi không cố chấp với cái quan niệm "Con gái lấy chồng phải theo chồng", tôi đã cứu con gái tôi thoát khỏi thằng con rể đạo đức giả, không để nó quyên sinh như thế này. Người nhà mình mình không tin lại đi tin người dưng. Giờ ở bên kia thế giới chắc con tôi oán hận vợ chồng tôi nhiều lắm".
Tôi viết bài này không nhằm cổ súy cho chuyện ngoại tình mà tôi muốn nói rằng: Ai cũng có nhân phẩm và lòng tự trọng, đừng để người khác hủy hoại lòng tự trọng của mình. "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng", nếu cảm thấy không còn thương yêu nhau, xin hãy giải thoát cho nhau một cách êm đẹp, đừng vì thù hằn cá nhân mà để tiếng xấu cho con. Và bài viết này không phải chỉ dành riêng cho những người vợ bị bạo hành. Các quý ông bị "bạo hành ngược" cũng hãy biết tự giải thoát cho mình để lòng mình thoải mái hơn, để còn có thể bước đi tiếp trên đường đời dù có phải đối mặt với điều tiếng xã hội, còn hơn đối mặt với sự dằn vặt, hận thù từ người mà mình từng thương yêu. Cuộc sống ngắn ngủi lắm, hãy biết yêu thương nhau, đừng nên hành hạ làm khổ nhau, đến khi người ấy không còn trên cõi đời này nữa thì có hối hận cũng không kịp nữa đâu.
Chúc các anh các chị mạnh mẽ tự tin, dẹp bỏ hận thù, sống thật hạnh phúc.
Theo VNE
Vừa chia tay, anh vội vã cưới vợ Vừa rời xa tôi, anh đã chóng vánh tìm tình yêu mới và đã có con với cô gái ấy. Nhiều lúc tôi tự vấn lòng mình: "Tình yêu là gì? Tại sao con người ta yêu nhau nhưng lại cứ phải giận hờn nhau? Tại sao yêu nhau rồi lại không thể bỏ qua được cho nhau để giữ tình cảm mãi...