Chồng cũ kiếm cớ dịch bệnh, suốt 3 tháng không tới thăm con
Suốt 3 tháng dịch, chồng cũ có lý do không gặp con. Đến giờ, cả 2 con đều đã đi học lại, anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi hỏi thăm con được một lần.
Một cuộc hôn nhân có thể kết thúc, nhưng mối quan hệ cha con làm sao mà kết thúc được. Tôi đã nghĩ như vậy khi ly hôn, thế nhưng sự vô trách nhiệm của chồng cũ khiến tôi phải định nghĩa lại nhiều khái niệm sống.
Lúc ra toà, chuyện chu cấp cho con ăn học, tôi không yêu cầu gì, vì muốn anh tự nguyện. Tôi đã mong anh có thể không là người chồng tốt, nhưng sẽ là một người cha tốt. Ấy vậy mà tôi nhầm to. Hơn một năm qua, sự thăm viếng các con cứ thưa dần, thưa dần. Lý do thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi không hề làm khó dễ anh.
Những lần cha con gặp nhau, theo lời bọn trẻ, đều có điện thoại giục dã anh liên tục. Có khi anh bực mình với các con khi chúng muốn ở bên cha lâu hơn. Nghe các con kể lại, sự khó chịu trong tôi mỗi ngày một lớn, nhưng vì con, tôi chịu đựng, chứ không ý kiến hay cấm cản gì các cuộc gặp.
Rồi dịch bệnh đến, anh có lý do hạn chế ra ngoài nên không gặp con được. 3 tuần giãn cách xã hội thì cũng đúng thôi, nhưng suốt 3 tháng thì cũng quá đáng. Đến giờ, cả 2 con đều đã đi học lại, anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi hỏi thăm con được một lần. Không chỉ vậy, hồi sinh nhật cậu con lớn, một cuộc điện thoại cho con cũng không có, nói gì đến quà.
Các con tôi từng mong mỏi gặp ga. Nhưng giờ chúng như quên mất có anh trên đời. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Về chuyện tiền nong, nghĩ tới là tôi ấm ức không biết tỏ bày cùng ai. Suốt một năm ly hôn, tôi giữ lòng tự trọng nên chưa từng nhắc gì đến tiền cấp dưỡng các con. Nhưng ngoài những cuộc gặp tụi nhỏ bên, dẫn chúng đi ăn, mua bánh kẹo (chẳng đáng là bao), anh chẳng bao giờ đưa tôi một đồng.
Tôi phải gồng gánh nuôi con một mình với đồng lương nhân viên chưa tới 10 triệu mỗi tháng. Nhà cũ chưa bán được, anh cũng không muốn cho ba mẹ con ở, mà tôi cũng không muốn anh diện lý do là nhà chung mà ngang nhiên lui tới. Thế nên tôi dắt hai con ra ngoài thuê nhà, từ tiền thuê nhà, tiền học con, tiền sữa, tiền ăn, tiền quần áo… tất tần tật một tay tôi lo.
Để chu toàn các khoản chi đó, tôi buộc phải làm thêm, đến mức cô bạn thân sợ rằng tôi gục ngã. Tôi nhận các sổ sách của cửa hàng, công ty nhỏ về báo cáo thuế, tài chính cho họ. Sáng đi làm việc công ty, chiều về đón hai con, chăm sóc chúng, đến khuya tôi thức làm thêm để trang trải cuộc sống.
Vậy mà, chồng cũ tôi anh cứ nhởn nhơ như hai đứa con của ai chứ chẳng phải con của mình. Mà đâu phải anh không có tiền cho cam. Anh đi làm nhà nước, cứ 4g30 là xách cặp đi về, lương thì vẫn đủ để chi tiêu, chẳng hiểu sao lại “quên” đóng tiền học cho.
Giá mà anh có trách nhiệm để cuộc sống mẹ con tôi dễ chịu. Ảnh minh họa
Ba tháng vừa rồi, tôi ở nhà vừa làm vừa chăm con, thu nhập tôi ở công ty cũng bị giảm nặng nề. Làm gì có chuyện anh không biết ngành dịch vụ của tôi phải đóng cửa và thất thu suốt mùa dịch.
Tôi từng thấy nhiều người cha dù mình vất vả cũng muốn con có tấm áo đẹp đẽ, có những thứ mà chúng bạn của con có. Như cha tôi chẳng hạn, ngày mất đi, nhìn những ngón tay ông bị nước ăn do nhà tôi bán quán, lúc nào cũng phải rửa chén, rửa rau… mà nước khu tôi bị phèn, ai cũng bị nước ăn do nấm. Đến tận lúc ông mất, cũng chỉ có vài bộ đồ, trong khi đó, tôi và mẹ thì quần áo chật ních tủ.
Cha tôi mất sớm, nhưng ông luôn hiện diện trong mọi sự kiện đời sống của tôi, suốt nhiều năm dài. Còn con tôi, dù cha chúng sống sờ sờ ra đó, nhưng cuộc sống của chúng mỗi ngày trôi qua không hề có chút dấu ấn nào của anh.
`
Con tôi rất ít khi nhắc đến cha và chẳng còn cảm giác nhớ nhung anh nữa. Thiệt thòi cho con và cũng thiệt cho anh biết bao nhiêu…
Không được là chính mình khi ở bên vợ
Tôi 28 tuổi, vợ 27 tuổi, cưới được 2 năm sau một năm quen nhau trên mạng xã hội.
Như một sợi dây vô hình, chúng tôi lại gần nhau dù thời gian đó tôi ở Vũng Tàu còn em học ở Sài Gòn. Hai đứa rất khó khăn để đến được với nhau. Gia đình tôi phản đối vì em ở miền Nam, với lại cho rằng tính cách chúng tôi không hợp nhau. Tại thời điểm đó, tôi không nghĩ nhiều tới yếu tố tính cách mà chỉ nghĩ chắc do gia đình thấy quen nhau trên mạng nên lo lắng thôi, sợ em không chung thủy.
Sau 2 năm chung sống, tôi thấy có 2 điều xen vào cuộc sống vợ chồng: Thứ nhất, vợ tôi hay ghen. Tôi ra đường hay để ý con gái, coi là chuyện hết sức bình thường, hoàn toàn không nghĩ gì hết. Vợ yêu cầu tôi không làm điều này. Tôi đồng ý. Chưa hết, vợ còn kiểm soát tin nhắn của tôi. Tôi nhắn cho ai cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới dám nhắn, để làm sao vợ khỏi ghen. Tôi còn không thể nhắn tin cho người khác giới dù bản thân làm kinh doanh.
Thứ hai, vợ hay giận hờn. Chúng tôi hay cãi vã dù chẳng có chuyện gì to tát. Hễ có chuyện là vợ lại giận, nhẹ thì nửa ngày, nặng thì một hai ngày. Mỗi lúc như thế vợ bỏ mọi việc trong gia đình như rửa chén, nấu cơm, quét dọn rồi chiến tranh lạnh với tôi tới khi tôi xuống nước làm hòa. Tôi rất nhiều lần chủ động làm lành và giải thích với vợ. Vợ lắng nghe nhưng dường như chưa thấm. Số lần cãi nhau trong tuần của chúng tôi không dưới 3 lần. Tôi thực sự rất mệt mỏi và từng nói với vợ: "Chỉ cần em ôm anh là hai đứa sẽ hòa nhau thôi. Vợ có làm nhưng khi thấy tôi chưa ôm là lại đẩy ra và giận tiếp.
Đỉnh điểm là tối hôm qua, vợ chồng cãi nhau khi vợ gặp vấn đề trong công việc. Sếp nhân sự nói nặng lời với em, rằng nếu không đồng ý với quy định của công ty có thể nghỉ. Em liền về nhà đòi nghỉ, xin việc khác. Tôi nói: "Cái gì cũng cần thời gian, đặc biệt trong đợt dịch như thế này. Nếu em muốn xin nghỉ thì nên xin một việc khác làm rồi hãy nghỉ thì mới không bị trống khoảng thời gian không có việc". Em lại bảo tôi sợ em ở nhà ăn bám chồng.
Chúng tôi đang ở nhà thuê dạng homeshare, có nuôi 2 bé poodle trong phòng. Tôi nghĩ khi có thêm bé mèo hay bé chó trong thời gian chưa có con sẽ khiến cuộc sống đỡ buồn tẻ hơn. Hôm qua, người thuê cùng chúng tôi phàn nàn về việc chó có mùi. Vợ lên phòng đòi chuyển chỗ khác. Tôi phân tích về những điều vợ nói mà em không muốn nghe. Tối hôm qua em bỏ sang nhà bạn ngủ dù tôi không đồng ý.
Vấn đề ở đây là những điều vợ đưa ra trong những lúc không bình tĩnh. Em không suy xét các yếu tố khác mà vội vàng quyết định và điều đó khiến tôi bị động. Chúng tôi chưa bao giờ có cuộc thảo luận đúng nghĩa mà câu chuyện thường đưa về hướng tranh luận, thậm chí là cãi nhau. Trong thâm tâm, tôi thương em nhưng không thể là chính mình khi ở bên vợ. Tôi cảm thấy trong cuộc sống gia đình vẫn còn thiếu gia vị gì đó. Rất mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Kiên
Suy nghĩ việc nuôi con riêng của chồng sắp cưới Tôi 27 tuổi, chồng sắp cưới hơn 3 tuổi, chúng tôi cùng quê miền Trung và vào Nam làm việc. Chúng tôi đã lên kế hoạch cuối tháng 4 này tổ chức đám cưới nhưng dịch nên hoãn lại. Chúng tôi làm việc chung 6 tháng thì quen nhau. Trước khi anh nói yêu đã kể về quá khứ có một đứa con...