Chồng có con riêng, tôi hơi hối hận vì 17 năm không chịu sinh con
Người phụ nữ trẻ đem con trai 5 tuổ.i đến nhà nhận bố, chồng tôi phân vân lưỡng lự khiến tôi nghĩ dường như mình sai lầm khi chọn cuộc sống hôn nhân không con cái.
Vốn có chút nhan sắc, tôi tự tin chồng sẽ không thay lòng đổi dạ, và rồi chúng tôi tính chuyện hôn nhân. Do không muốn sinh con, trước khi cưới, tôi đã thẳng thắn bày tỏ với bạn trai quan điểm kết hôn nhưng không đẻ của mình, rằng tôi muốn hai vợ chồng tập trung tình yêu và sự quan tâm vào nhau. Tôi hy vọng sau khi kết hôn, hai người có thể ở trạng thái DINKs. DINKs là viết tắt của cụm từ “Dual/Double Income No Kids”, nghĩa là thu nhập nhân đôi, không có con cái, hai vợ chồng đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập nhưng không sinh con. DINKs là lối sống mà vợ chồng đều không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
Bạn trai tôi quê ở nông thôn và có tư tưởng khá truyền thống nên không thể chấp nhận cuộc sống hôn nhân kiểu DINKs. Do đó hai đứa chia tay, tôi chuyển sang công ty khác.
Một ngày nọ, anh gọi điện cho tôi, nói không thể quên được tôi nên chấp nhận kết hôn và không sinh con, hứa sẽ giúp tôi sống một cuộc đời thoải mái. Kể từ đó, chúng tôi yêu lại. Sau hơn một năm hẹn hò, chúng tôi kết hôn. Khi lấy nhau, tôi không nhận sính lễ của nhà chồng. Hai đứa ở trong căn nhà là tài sản trước hôn nhân của tôi.
Chớp mắt, chúng tôi đã cưới nhau được 17 năm; nay tôi đã 42 tuổ.i. Trong vài năm gần đây, tôi suy nghĩ nhiều về lối sống hôn nhân không con cái của mình, lưỡng lự muốn phá bỏ trạng thái này. Thú thật, có những lúc tôi hối hận vì đã quyết định như vậy, nhưng chưa bao giờ bày tỏ sự hối hận trước mặt chồng. Tôi cũng lo ngại về các vấn đề thể chất và tinh thần khi cố gắng làm mẹ ở tuổ.i ngoài bốn mươi.
Video đang HOT
Ban đầu, tôi nghĩ vợ chồng mình sẽ dùng hạnh phúc và trải nghiệm bên nhau để bù đắp cho tiếc nuối không có con; dù sao chồng tôi cũng rất tốt với tôi trong suốt những năm chung sống. Nào ngờ, cách đây vài ngày, một phụ nữ khoảng 30 tuổ.i đến nhà chúng tôi cùng cậu bé chừng 5 tuổ.i, nói rằng cô muốn con trai được nhận bố.
Điều này đã hoàn toàn phá vỡ tình cảm giữa tôi và chồng. Trước sự chất vấn của tôi, anh thừa nhận mình có quan hệ huyết thống với b.é tra.i đó.
Hóa ra, người phụ nữ này và chồng tôi là đồng hương, từng là đồng nghiệp trong một công ty. Trong khoảng thời gian làm cùng nhau, hai người phát sinh tình cảm, qua lại như tình nhân. Khi người tình có thai, chồng tôi vốn dĩ không muốn để cô ta sinh con, nhưng người phụ nữ kia lại quá yêu anh nên quyết tâm giữ lại đứa con rồi cắt đứt liên lạc.
Hiện tại, vì thể diện, danh tiếng, vật chất và các yếu tố khác, cô ta muốn đấu tranh để tạo lập một gia đình hoàn chỉnh với chồng tôi, để con trai có bố.
Chưa hết bàng hoàng vì sự thật này, tôi lại tuyệ.t vọn.g vô cùng khi thấy chồng phân vân, không có quyết định dứt khoát. Anh nói rằng bản thân cảm thấy rất mâu thuẫn vì hai vợ chồng có mối quan hệ sâu sắc, kết nối về mặt tinh thần rất cao, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ quyền làm cha của mình.
Trước sự lưỡng lự của chồng, tôi có ý định l.y hô.n. Xin hỏi mọi người, l.y hô.n liệu có phải là quyết định đúng? Tôi có phải là kẻ đáng thương nhất trong cuộc tình này? Liệu đây có phải là cái giá mà tôi phải trả khi lựa chọn lối sống hôn nhân không con cái?
50 năm khin.h r.ẻ vợ, sau khi vợ mất ngày nào tôi cũng ra mộ ăn năn
50 năm qua tôi luôn coi rẻ vợ như hòn đá ven đường, chỉ nhớ về cô gái mình không thể với tới; để rồi bây giờ ngày ngày ra mộ vợ ăn năn, thèm một bữa cơm vợ nấu.
Tôi 76 tuổ.i, còn vợ tôi nếu còn sống thì năm nay sang tuổ.i 70. Bà ấy đã mất hơn 1 năm trước sau một cơn đột quỵ. Chúng tôi có với nhau 4 người con, 2 trai 2 gái. Các con đều công tác ở nhưng cơ quan lớn và có vị trí cao.
Hai vợ chồng lấy nhau khá sớm, khi đó tôi 26 tuổ.i, còn vợ 20. Tôi quyết định tiến đến hôn nhân dù không có tình yêu. Người con gái tôi yêu là em họ của vợ tôi. Cô ấy thực dụng, muốn tìm người có điều kiện kinh tế, còn tôi khi đó quá nghèo. Vợ tôi thì không đẹp nhưng lại yêu tôi. Tôi nghĩ nếu muốn tìm người cùng vượt qua khó khăn thì cô ấy sẽ phù hợp hơn còn cô em họ tiểu thư cành vàng lá ngọc kia.
Suốt những năm tháng sống chung, vì không có tình yêu nên tôi luôn co.i thườn.g vợ, cáu gắt, thậm chí dành cho vợ những lời tệ bạc. Còn vợ tôi vẫn cam chịu, yêu thương chồng con, cung phụng tôi từ bữa ăn đến cốc nước, thậm chí còn bưng nước rửa chân cho tôi mỗi ngày.
Năm ngoái, sau một cơn bạo bệnh, bà ấy đột ngột qua đời không kịp nói một lời từ biệt. Đó là cú sốc lớn với tôi. Khi vợ rời xa cõi đời, chỉ còn lại một mình trong căn nhà 5 tầng trống trải, tôi mới nhận ra nhiều điều, mới hiểu được sự hiện diện của bà ấy quan trọng với tôi đến thế nào.
50 năm co.i thườn.g vợ, đến khi vợ mất, ngày nào tôi cũng ra mộ ăn năn. (Ảnh: Theasian)
50 năm qua, với tính cách gia trưởng của mình, tôi đã áp đặt mọi thứ trong cuộc sống của vợ. Tôi không cho vợ đi đâu chơi, kể cả giao lưu với các hội nhóm bạn thân. Vợ tôi không được quyết định bất cứ điều gì trong nhà, mọi chuyện đều phải thông qua chồng. Tôi không bao giờ đưa lương cho vợ mà quản lý tài chính rất chặt chẽ. Vợ tôi phải dùng lương của mình để chi tiêu cho gia đình.
Về tình cảm, tôi vẫn thường xuyên tơ tưởng đến người phụ nữ kia. Vợ cũng biết tôi có tình cảm với cô em họ nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, hầu hạ, cung phụng tôi không nửa lời than vãn. Nhưng bà ấy càng làm thế càng bị tôi coi nhẹ, càng cảm thấy cô em họ kia như một viên kim cương lấp lánh cao sang mà mình không bao giờ có được, còn vợ chỉ là hòn đá ven đường.
Sinh thời, vợ tôi chăm chút cho chồng từng bữa ăn, một tuần không ăn trùng món nào cả. Dù bà ấy nấu ăn rất ngon, tôi chẳng bao giờ khen một câu, thậm chí còn kiếm cớ dè bỉu, chỉ trích các món bà ấy nấu. Hiện tại, tôi ao ước được thêm một lần ăn cơm nhà vợ nấu nhưng không thể nữa rồi. Cơm hàng cháo chợ, tôi càng nhận ra mình đã bất công và tàn nhẫn với vợ biết bao.
Các con lâu nay vẫn oán tôi đối xử tệ bạc với mẹ chúng nên bây giờ không mấy thông cảm. Chúng cũng bận, chỉ ngày lễ tết hoặc thỉnh thoảng cuối tuần mới đến chơi.
Hiện tại, mỗi sáng khi mở mắt thức dậy, tôi lại nhớ và tiếc thương người vợ tần tảo, chiều chồng thương con, chu toàn trách nhiệm làm dâu. Một người phụ nữ chuẩn mực có đủ mọi đức hạnh như vậy mà suốt 50 năm ở cạnh nhau, tôi không nhìn ra để trân trọng.
Khi tôi nhận ra giá trị của vợ mình cũng là lúc bắt đầu chuỗi ngày hối hận, dằn vặt, có lẽ là đến hết đời. Việc tôi có thể làm bây giờ là mỗi ngày ra mộ vợ để ăn năn. Suốt một năm qua, trừ những hôm mưa to gió lớn, ngày nào tôi cũng tới nghĩa trang thăm vợ, khóc rất nhiều trước tấm bia và di ảnh của bà ấy và sám hối cho sự tệ bạc của mình. Thời gian không thể quay trở lại, tôi sẽ phải trả giá bằng những ngày cô độc và dằn vặt ở phía trước.
Sắp tái hôn mẹ chồng cũ tìm đến tặng quà hồi môn, tôi bật khóc hối hận vì đã trách lầm bà bấy lâu nay Sự xuất hiện của mẹ chồng cũ làm tôi xúc động, nhận ra mình đã sai khi từng thầm trách bà. Tôi không ngờ, chồng mình lại có thể lừa dối vợ con để làm một việc lén lút đáng hổ thẹn như vậy. Tôi năm nay 32 tuổ.i, đã từng có một đời chồng và chuẩn bị đi bước nữa. Nghĩ lại...