Chồng chỉ biết lo cho gia đình anh
Tôi bảo anh chỉ cần một tháng gửi cho ba mẹ ít tiề.n tiêu vặt là đủ, đã đến lúc phải lo cho gia đình nhỏ của mình. Không ngờ chồng nói tôi ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Tôi 30 tuổ.i, lấy chồng được hơn một năm, vợ chồng đều làm nhà nước, cuộc sống tạm thời ổn định. Lấy chồng được 5 tháng tôi sang Australia học tiến sĩ trong vòng 2 năm, còn một năm nữa tôi sẽ về nước. Tôi quen chồng sau một thời gian học nước ngoài về, xin làm giảng viên một trường đại học ở thành phố, anh là cán bộ nghiên cứu của Viện nghiên cứu trực thuộc trường.
Tôi quý anh cái tính hiền lành, chất phác và có chí tiến thủ, chúng tôi đồng cảm với nhau ở xuất phát điểm gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung nghèo khó, gia đình đông anh em nên từ nhỏ phải lam lũ để kiế.m tiề.n đi học, vì muốn thoát cảnh nghèo khổ nên tôi luôn có ý chí vươn lên.
Ảnh minh họa: HH
Video đang HOT
Tôi đậu đại học ở thành phố, để có tiề.n ăn học và tự lập một mình, tôi đi làm gia sư, phục vụ nhà hàng, thậm chí là ôsin dọn dẹp nhà cửa. Nhờ trời cho tôi được sự may mắn nhiều trong học tập, tốt nghiệp xong xin được học bổng học thạc sĩ ở Nga. Trong thời gian học 3 năm ở đó, ngoài học bổng tôi còn làm thêm rất nhiều, kiế.m tiề.n gửi về cho ba mẹ nuôi em ăn học và xây lại được ngôi nhà khang trang hơn. Trong đầu tôi chỉ tồn tại hai từ “học” và “tiề.n”, nên đến khi 27 tuổ.i mới có mối tình đầu và cũng là chồng tôi bây giờ.
Anh cũng có hoàn cảnh khó khăn như tôi. Gia đình anh ở miền Tây, đông anh em, anh thậm chí phải bỏ học giữa chừng vì không có tiề.n. Nhờ một người bà con xa giúp đỡ anh học đại học rồi tốt nghiệp, được làm ở viện nghiên cứu trực thuộc trường, thời gian đi làm tính đến bây giờ là 11 năm, kiếm được bao nhiêu tiề.n anh lo cho gia đình hết (nhà có 10 người con, anh là con thứ 3). Trong nhà chỉ có anh được học hành thành tài, còn lại làm nông dân, cuộc sống khó khăn. Tôi biết hoàn cảnh như vậy càng thương anh hơn. Đám cưới anh không lo đủ tiề.n tôi cũng bù vào rất nhiều.
Số tiề.n vợ chồng tôi kiếm được nếu góp lại trong vòng 3 năm cũng có thể mua được chung cư nho nhỏ. Nhưng có thể chẳng bao giờ mua nổi vì tiề.n anh kiếm được bao nhiêu kể cả sau khi anh cưới vợ đều lo hết cho nhà anh, từ ba mẹ chồng, đến anh chị em chồng, cả cháu con, thậm chí cả dòng họ. Lấy nhau được năm rưỡi, tôi chỉ sống với chồng có 5 tháng nên cho đến bây giờ vẫn tiề.n ai nấy giữ. Trước khi đi tôi có nói với chồng trong vòng 2 năm đi học, hai vợ chồng cùng tiết kiệm rồi lúc tôi về sẽ mua chung cư và sinh con luôn. Chồng tôi cũng đồng ý như vậy.
Tôi đi được một năm rồi nhưng số tiề.n anh góp chỉ đủ anh sinh hoạt, có bao nhiêu anh lo cho gia đình hết. Tôi hơi bất ngờ, nói với anh 11 năm qua đã lo hết rồi, giờ anh chị em anh ai cũng có gia đình riêng, anh chỉ cần một tháng gửi cho ba mẹ ít tiề.n tiêu vặt là đủ, đã đến lúc anh phải lo cho gia đình nhỏ của mình, không ngờ chồng nói tôi là người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nhà không có thì ở nhà trọ, không việc gì phải lo.
Tôi không nghĩ một người như anh lại có thể lý sự cùn được như vậy. Tự nhiên tôi nghĩ, hay cái số mình lam lũ vậy rồi. Tôi định bụng sẽ tự kiế.m tiề.n mua nhà, giáo dục con cái, còn tiề.n anh không bao giờ tôi nhắc đến nữa. Vì từ ngày nói chuyện đó, anh bỗng nhiên nhạy cảm, nói đến chuyện tiề.n bạc là chúng tôi lại cãi nhau và nói tôi khin.h thườn.g gia đình anh, sống ích kỷ này nọ. Tôi chẳng biết phải làm sao. Có ai cho tôi một lời khuyên không?
Theo VNE
Tình yêu có lý lẽ riêng
Anh biết mình đã sai khi nói lời chia tay mặc dù tình yêu trong anh dành cho em thật nhiều.
Vậy là anh lại gặp em sau 8 năm trời xa cách. Em vô tư cười nói như giữa chúng ta chưa từng có khoảng thời gian yêu thương, để lại trong anh là cả khoảng trống mênh mang. Anh đã tưởng mình quên được em, lý trí mách bảo anh như thế, nhưng không tất cả chỉ là điều hư không bởi chỉ cần gặp em trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó thôi biết bao yêu thương, những ký ức buồn vui mà chúng mình đã có thời chúng mình yêu nhau lại trở lại trọn vẹn, đậm nét hơn bao giờ hết. Anh đã hồi hộp biết bao khi nhận được tin em đang ở nơi đây, em đâu biết rằng anh lại thao thức suốt đêm vì hình bóng em quá sâu đậm trong tâm trí mình.
Khoảng thời gian 8 năm không phải là dài cho cả một đời người nhưng nó lại quá dài cho một nỗi nhớ thương. 8 năm trôi qua từ lần cuối cùng chúng mình gặp nhau ấy em còn nhớ không? Cái lần gặp gỡ cuối cùng ấy lại là cái ngày anh buồn nhất trên đời khi phải vĩnh viễn mất người thân và có lẽ cũng vì nỗi buồn quá lớn ấy mà anh đã chia tay em mãi mãi. Anh đã rất giận em, giận ngay cả chính bản thân mình và anh cũng biết em đã hận anh rất nhiều bởi trong mắt em anh là kẻ bội bạc...
Luôn cầu chúc cho em hạnh phúc yêu thương nhé (Ảnh minh họa)
Em đòi hỏi anh phải cho em một lời giải thích " Vì sao anh nói lời chia tay em?" nhưng em không nhận được câu trả lời. Anh biết mình đã sai khi nói lời chia tay mặc dù tình yêu trong anh dành cho em thật nhiều yêu thương ạ. Song sự thật của cuộc chia ly này sẽ mãi mãi chỉ là bí mật của riêng anh. Một điều không thể phủ nhận rằng cho đến lúc này anh vẫn còn yêu em, một tình yêu nồng nàn, đắm say như những ngày chúng mình còn hạnh phúc bên nhau.
Gặp em trong một khoảnh khắc ngắn ngủi để rồi lại xa em mãi mãi. Chất chứa trong anh là nỗi buồn không đong đếm, anh tự hỏi mình nỗi buồn này liệu có nguôi ngoai? Không! Anh biết con tim anh còn ấm nóng bởi tình yêu mà anh dành cho em là chân thành vậy sao anh có thể quên được phải không em? Nhưng trong anh lúc này là một sự mâu thuẫn đang giằng xé. Anh yêu em nhưng lại muốn quên em và anh cầu mong thời gian sẽ là lớp bụi thời gian che mờ tất cả để anh quên được em, quên đi dĩ vãng một cuộc tình. Nơi phương trời này em hãy tin rằng vẫn có một nửa tâm hồn, một nửa trái tim luôn dành trọn vẹn cho em. Luôn cầu chúc cho em hạnh phúc yêu thươngnhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đến giờ tôi vẫn không tin đàn ông Chuyện xảy ra đã hơn 20 năm rồi mà nỗi đau như vẫn còn nguyên trong tôi. Tôi quen anh khi học năm thứ 2 Đại học Tổng hợp TPHCM. Đó là năm cuối cùng tôi ở ký túc xá cơ sở 3 của trường tại Thủ Đức, anh thì đang học Đại học Nông Lâm kề bên. Tình yêu của chúng tôi...