Chồng bỏ nhà đi vì không cho đứng tên sổ đỏ
Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhục nhã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao.
Mình đã mắc phải một lỗi mà theo chồng là vô cùng “lớn và nghiêm trọng”. Riêng mình thừa nhận là mình có sai nhưng vẫn ấm ức mấy hôm nay. Muốn kể ra để mọi người phân tích hộ ai trong hai vợ chồng mình mới là người sai nhất. Cuối năm rồi, nhà cửa chưa sắm sửa dọn dẹp gì cả, không thể giận nhau mãi được.
Mình là con một trong khi chồng mình có đến mấy anh chị em. Lúc yêu nhau nhà mình ra điều kiện không cần sính lễ gì to lớn, chỉ cần anh ấy ở rể là được.Nhà chồng mình lúc đấy suy nghĩ và thử thách đến tận nửa năm mới đồng ý. Tất nhiên là cũng ra điều kiện lại là không được coi anh là “chó chui gầm chạn”.
Ai cũng tưởng là anh ở rể thế sẽ thiệt thòi nhưng mình lại thấy ngược lại bố mẹ mình phải nhún nhường rất nhiều (Ảnh minh họa)
Ai cũng tưởng là anh ở rể thế sẽ thiệt thòi nhưng mình lại thấy ngược lại bố mẹ mình phải nhún nhường rất nhiều. Bố mẹ mình xem anh như con ruột, mọi tài sản sau này đều thuộc hai vợ chồng mình.
Cả mình và anh đều bận bịu với công việc. Nhưng về nhà mình vẫn phụ mẹ nhà cửa bếp núc thậm chí siêng hơn ngày trước. Bố mình về hưu rồi nên nhàn, hay chơi cờ, chăm sóc cây cối và quanh quẩn bên mẹ mình đợi sai vặt. Cả nhà ai cũng phải phụ nhau không phân biệt việc đàn ông đàn bà. Tuy nhiên ngoại trừ chồng mình.
Anh lười không tả được. Không dọn dẹp đã đành còn đi đâu bày bừa đó. Uống một ly rượu cũng để lại chỗ cũ, có lúc còn đặt bên cạnh bồn rửa bát chứ không tiện tay mà rửa luôn.
Bố mình vô tâm không để ý còn mẹ mình biết nhưng không dám nói vì sợ mang tiếng bắt nạt rể. Áo quần của hai vợ chồng mình mẹ mình giặt tay cả. Nhiều lúc bà đãng trí nên để dây màu là anh phàn nàn khó chịu. Mẹ mình đã giặt đồ lót cho anh mà anh bảo: “Mẹ chà mạnh tay vào một tí nó mới sạch, giặt rồi mà như chưa giặt”.
Mẹ mình đơn giản nên không giận còn gật đầu. Mình thì xót vô cùng. Mẹ đã hầu hạ hai vợ chồng mà anh ấy còn hạch sách. Tiền bạc có đưa bao nhiêu đâu, mỗi tháng góp 4 triệu tiền ăn thôi.
Mình nhỡ mồm nói “Phận anh chó chui gầm chạn, ly hôn thì chỉ có trên răng dưới… ra khỏi nhà”. Chồng mình nghe vậy mặt đỏ bừng bừng tát mình rồi ra khỏi nhà từ hôm đó tới giờ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chồng mình tệ tới mức thấy áo quần phơi rớt trước mặt cũng không nhặt, thấy sân vườn bẩn cũng không tự giác quét. Anh ấy ỷ lại có bố mẹ mình làm ô sin. Mình dặn mẹ mình bảo anh ấy phụ việc nhà đi thì mẹ mình lại bảo: “Mẹ ở nhà không có gì làm buồn tay chân, thôi để mẹ làm”.
Mình dùng lý lẽ nói với chồng rằng thương bố mẹ vợ với, coi đây như nhà của mình, mình dọn thì nhà mình đẹp chứ sao. Nhưng thật quá sức tưởng tượng là chồng mình bảo “Đâu là nhà của mình? Lúc nào bố mẹ sang tên thì mới là nhà của mình”.
Mình sốc. Chồng mình nói vậy là có ý nhắm vào tài sản của bố mẹ mình phải không? Bố mẹ đã bảo cho vợ chồng mình nhưng có lẽ phải sang sổ đỏ thì anh ấy mới yên tâm chăng? Sau lần đó mình hơi “gờm” chồng vì có cảm giác anh tham lam vụ lợi tài sản.
Hai vợ chồng mình cũng thường cãi nhau, chủ yếu là khắc khẩu chứ không có chuyện gì nghiêm trọng. Lần mới đây là thế này: Sắp Tết chồng không dành tiền biếu bố mẹ vợ mà còn xúi mình giục bố mẹ làm thẻ đỏ gấp để sang tên cho vợ chồng mình.
Anh còn nói đút tiền làm dịch vụ khoảng 50 triệu là Tết này được ăn Tết trong ngôi nhà của chính mình. Mình nghe vậy giận lắm nhưng vẫn vờ hỏi “Vợ chồng mình lấy đâu ra những 50 triệu?”. Thì anh bảo “Có sẵn đây”.
Hỏi thế có tức không, bảo đi Tết cho bố mẹ vợ thì rên rỉ không có tiền mà bây giờ thòi ra mấy chục triệu. Mình trách anh tệ bạc ki bo với nhà vợ thì anh xẵng giọng: “Tôi chi tiền cho việc đáng chi thôi”.
Xin hỏi chị em, ăn ở nhà vợ mỗi tháng đóng 4 triệu mà được làm ông hoàng, vậy mà biếu xén cho bố mẹ được cho là “việc không đáng”. Mình giận mất khôn chửi anh đủ thứ từ tệ hại trên đời, còn đòi ly hôn đuổi ra khỏi nhà.
Mình sai ở chỗ mắng anh nặng lời. Mình nhỡ mồm nói: “Phận anh chó chui gầm chạn, ly hôn thì chỉ có trên răng dưới… ra khỏi nhà”. Chồng mình nghe vậy mặt đỏ bừng bừng tát mình rồi ra khỏi nhà từ hôm đó tới giờ.
Bố mẹ mình bảo mình sai (mình không dám nói thật nguyên nhân là do anh đòi sang tên nhà đất) và gọi điện năn nỉ anh về nhưng anh không chịu. Anh bảo mình làm nhục anh, bây giờ không chỉ nói suông mà còn phải qua nhà anh, quỳ trước mặt bố mẹ chồng và anh để xin lỗi.
Mình nghe chỉ muốn giận thêm, mình mắng anh chỉ có 2 vợ chồng nghe. Bây giờ anh lại muốn mình quỳ trước cả nhà anh để xin lỗi. Ai mới làm nhục ai đây? Với lại rõ ràng là mình chỉ lỡ lời chứ nguyên nhân không phải do mình. Là do anh tham lam xấc láo với bố mẹ vợ trước?
Mình tự trọng nhiều lắm, lòng vẫn còn giận. Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhục nhã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao.
Bây giờ nên làm gì đây mọi người? Chồng mình sai lè rồi phải không? Mình chỉ lỡ lời thôi. Thực sự mình không muốn quỳ trước nhà chồng đâu.
Theo VNE
Chồng bỏ nhà đi vì không được đứng tên sổ đỏ
Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhục nhã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao.
Mình đã mắc phải một lỗi mà theo chồng là vô cùng "lớn và nghiêm trọng". Riêng mình thừa nhận là mình có sai nhưng vẫn ấm ức mấy hôm nay. Muốn kể ra để mọi người phân tích hộ ai trong hai vợ chồng mình mới là người sai nhất. Cuối năm rồi, nhà cửa chưa sắm sửa dọn dẹp gì cả, không thể giận nhau mãi được.
Mình là con một trong khi chồng mình có đến mấy anh chị em. Lúc yêu nhau nhà mình ra điều kiện không cần sính lễ gì to lớn, chỉ cần anh ấy ở rể là được.Nhà chồng mình lúc đấy suy nghĩ và thử thách đến tận nửa năm mới đồng ý. Tất nhiên là cũng ra điều kiện lại là không được coi anh là "chó chui gầm chạn".
Ai cũng tưởng là anh ở rể thế sẽ thiệt thòi nhưng mình lại thấy ngược lại bố mẹ mình phải nhún nhường rất nhiều (Ảnh minh họa)
Ai cũng tưởng là anh ở rể thế sẽ thiệt thòi nhưng mình lại thấy ngược lại bố mẹ mình phải nhún nhường rất nhiều. Bố mẹ mình xem anh như con ruột, mọi tài sản sau này đều thuộc hai vợ chồng mình.
Cả mình và anh đều bận bịu với công việc. Nhưng về nhà mình vẫn phụ mẹ nhà cửa bếp núc thậm chí siêng hơn ngày trước. Bố mình về hưu rồi nên nhàn, hay chơi cờ, chăm sóc cây cối và quanh quẩn bên mẹ mình đợi sai vặt. Cả nhà ai cũng phải phụ nhau không phân biệt việc đàn ông đàn bà. Tuy nhiên ngoại trừ chồng mình.
Anh lười không tả được. Không dọn dẹp đã đành còn đi đâu bày bừa đó. Uống một ly rượu cũng để lại chỗ cũ, có lúc còn đặt bên cạnh bồn rửa bát chứ không tiện tay mà rửa luôn.
Bố mình vô tâm không để ý còn mẹ mình biết nhưng không dám nói vì sợ mang tiếng bắt nạt rể. Áo quần của hai vợ chồng mình mẹ mình giặt tay cả. Nhiều lúc bà đãng trí nên để dây màu là anh phàn nàn khó chịu. Mẹ mình đã giặt đồ lót cho anh mà anh bảo: "Mẹ chà mạnh tay vào một tí nó mới sạch, giặt rồi mà như chưa giặt".
Mẹ mình đơn giản nên không giận còn gật đầu. Mình thì xót vô cùng. Mẹ đã hầu hạ hai vợ chồng mà anh ấy còn hạch sách. Tiền bạc có đưa bao nhiêu đâu, mỗi tháng góp 4 triệu tiền ăn thôi.
Mình nhỡ mồm nói "Phận anh chó chui gầm chạn, ly hôn thì chỉ có trên răng dưới... ra khỏi nhà". Chồng mình nghe vậy mặt đỏ bừng bừng tát mình rồi ra khỏi nhà từ hôm đó tới giờ (Ảnh minh họa)
Chồng mình tệ tới mức thấy áo quần phơi rớt trước mặt cũng không nhặt, thấy sân vườn bẩn cũng không tự giác quét. Anh ấy ỷ lại có bố mẹ mình làm ô sin. Mình dặn mẹ mình bảo anh ấy phụ việc nhà đi thì mẹ mình lại bảo: "Mẹ ở nhà không có gì làm buồn tay chân, thôi để mẹ làm".
Mình dùng lý lẽ nói với chồng rằng thương bố mẹ vợ với, coi đây như nhà của mình, mình dọn thì nhà mình đẹp chứ sao. Nhưng thật quá sức tưởng tượng là chồng mình bảo "Đâu là nhà của mình? Lúc nào bố mẹ sang tên thì mới là nhà của mình".
Mình sốc. Chồng mình nói vậy là có ý nhắm vào tài sản của bố mẹ mình phải không? Bố mẹ đã bảo cho vợ chồng mình nhưng có lẽ phải sang sổ đỏ thì anh ấy mới yên tâm chăng? Sau lần đó mình hơi "gờm" chồng vì có cảm giác anh tham lam vụ lợi tài sản.
Hai vợ chồng mình cũng thường cãi nhau, chủ yếu là khắc khẩu chứ không có chuyện gì nghiêm trọng. Lần mới đây là thế này: Sắp Tết chồng không dành tiền biếu bố mẹ vợ mà còn xúi mình giục bố mẹ làm thẻ đỏ gấp để sang tên cho vợ chồng mình.
Anh còn nói đút tiền làm dịch vụ khoảng 50 triệu là Tết này được ăn Tết trong ngôi nhà của chính mình. Mình nghe vậy giận lắm nhưng vẫn vờ hỏi "Vợ chồng mình lấy đâu ra những 50 triệu?". Thì anh bảo "Có sẵn đây".
Hỏi thế có tức không, bảo đi Tết cho bố mẹ vợ thì rên rỉ không có tiền mà bây giờ thòi ra mấy chục triệu. Mình trách anh tệ bạc ki bo với nhà vợ thì anh xẵng giọng: "Tôi chi tiền cho việc đáng chi thôi".
Xin hỏi chị em, ăn ở nhà vợ mỗi tháng đóng 4 triệu mà được làm ông hoàng, vậy mà biếu xén cho bố mẹ được cho là "việc không đáng". Mình giận mất khôn chửi anh đủ thứ từ tệ hại trên đời, còn đòi ly hôn đuổi ra khỏi nhà.
Mình sai ở chỗ mắng anh nặng lời. Mình nhỡ mồm nói: "Phận anh chó chui gầm chạn, ly hôn thì chỉ có trên răng dưới... ra khỏi nhà". Chồng mình nghe vậy mặt đỏ bừng bừng tát mình rồi ra khỏi nhà từ hôm đó tới giờ.
Bố mẹ mình bảo mình sai (mình không dám nói thật nguyên nhân là do anh đòi sang tên nhà đất) và gọi điện năn nỉ anh về nhưng anh không chịu. Anh bảo mình làm nhục anh, bây giờ không chỉ nói suông mà còn phải qua nhà anh, quỳ trước mặt bố mẹ chồng và anh để xin lỗi.
Mình nghe chỉ muốn giận thêm, mình mắng anh chỉ có 2 vợ chồng nghe. Bây giờ anh lại muốn mình quỳ trước cả nhà anh để xin lỗi. Ai mới làm nhục ai đây? Với lại rõ ràng là mình chỉ lỡ lời chứ nguyên nhân không phải do mình. Là do anh tham lam xấc láo với bố mẹ vợ trước?
Mình tự trọng nhiều lắm, lòng vẫn còn giận. Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhục nhã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao.
Bây giờ nên làm gì đây mọi người? Chồng mình sai lè rồi phải không? Mình chỉ lỡ lời thôi. Thực sự mình không muốn quỳ trước nhà chồng đâu.
Theo VNE
4 năm lấy vợ, tôi sống trong cảnh "chó chui gầm chạn" Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy". Năm hết Tết đến, mối lo tiền bạc ngày một nặng gánh. Nhiều lúc tôi ước gì 10 năm mới có một cái...