Chồng bồ bịch, nợ nần để vợ oằn lưng trả nợ
Mẹ con tôi sống khổ cực, nhục nhã, xấu hổ cũng vì anh. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn…
Năm nay, tôi 45 tuổi. Chồng tôi nguyên là bộ đội và đã nghỉ hưu 3 năm nay. Anh ấy hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi lấy nhau đã hơn 20 năm và có với nhau 2 mặt con: cháu lớn hiện đang là sinh viên năm thứ 4, còn cháu bé vừa vào THCS. Vợ chồng tôi đều là quân nhân, đồng lương ổn định. Hai con đều khỏe mạnh, thông minh, học giỏi. Gia đình như thế là niềm ao ước và ngưỡng mộ của mọi người.
Do điều kiện công tác nên từ khi lấy nhau, thời gian chúng tôi xa nhau thì nhiều, gần nhau thì ít. Khi sinh đứa con đầu lòng, suýt chút nữa, mẹ con tôi đã bước vào cánh cửa tử. Vì chuyện đó, chồng tôi lo lắng và nhìn già hẳn đi. Chăm vợ đẻ được một tháng thì chồng tôi được cử đi học một năm. Một mình tôi vừa đi làm vừa trông con.
Sau một năm học, chồng tôi quay về công tác ở đơn vị nhưng nơi đó cũng cách nhà tôi 15 cây số. Vì thế, anh cũng không có điều kiện đỡ đần vợ con. Đến năm 1999, chồng tôi tiếp tục được cử đi học xa với thời gian 2 năm. Năm 2001, anh được về đơn vị công tác. Tôi nghĩ anh đã ổn định rồi thì gia đình cũng nên hòa hợp về một mối để tập trung kinh tế. Thế nên, tôi xin chuyển công tác về cùng đơn vị với anh.
Vợ chồng về gần nhau được nửa năm thì tôi có mang cháu thứ hai. Khi cháu bé trong bụng tôi được gần 6 tháng, một người bạn nói muốn giới thiệu chồng tôi về Hà Nội làm. Tôi nghĩ công tác dưới Hà Nội thuận lợi nhiều mà lại không tốn kém gì nên cũng nhất trí cho chồng về đó. Nhưng có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất của tôi!?
Tôi sinh cháu thứ hai được gần một năm thì chồng tôi chuyển đơn vị về Hà Nội. Vậy là tôi một nách nuôi hai con ăn học. Còn chồng tôi cứ đến cuối tuần là lại về thăm vợ con. Năm 2005, anh được cấp một suất mua nhà chung cư. Vì số tiền mua nhà quá lớn nên chúng tôi đã nhượng lại cho người khác. Thời điểm đó, bất động sản đóng băng nên số tiền chênh lệch không nhiều.
Chúng tôi dùng một phần trong chỗ tiền ấy mua sắm trang thiết bị, đồ dùng trong nhà. Số còn lại thì đem gửi tiết kiệm, định bụng tới khi tìm được miếng đất vừa tiền thì mua. Được một thời gian ngắn, chồng tôi bảo tôi đi rút cho anh 10 triệu đồng. Tôi hỏi để làm gì thì anh không nói mà còn nổi khùng lên và bảo rằng nhà anh được cấp nên số tiền bán nhà ấy là của anh.
Tôi giận quá nên ra ngân hàng rút toàn bộ 80 triệu đồng về đưa cho anh. Anh sử dụng một ít rồi đem chỗ còn lại đi gửi ngân hàng dưới tên anh và cầm luôn sổ. Một năm sau đó, tôi tình cờ trông thấy cuốn sổ tiết kiệm của anh. Trong đó ghi rõ anh đã rút gần hết tiền. Tôi hỏi thì anh bảo rút ra để lo việc.
Cùng năm ấy, tôi biết tin chồng mình có bồ. Bố của cô gái ấy đã gửi đơn kiện vào đơn vị, tố cáo chồng tôi quan hệ ngoài luồng và chiếm đoạt 1 nghìn đô la của con gái ông. Đơn vị vào cuộc điều tra, kết luận là chồng tôi thật sự có quan hệ tình cảm với cô gái kia nhưng không có căn cứ chứng minh cô ấy đã gửi tiền về cho anh.
Video đang HOT
Vì chuyện này tôi đã mất ngủ và suy sụp trong một thời gian dài. Có điều nghĩ các con còn cần mình nên tôi đành cố gắng cho qua mọi chuyện. Năm 2007, chiếc xe máy chồng tôi đi bỗng không thấy nữa. Tôi hỏi thì anh bảo mang xe đi cầm để lo tiền ôn thi cao học. Nghĩ chồng không có xe đi lại cũng bất tiện, tôi dốc hết số tiền mà mình có là 11 triệu đồng để cùng anh đi chuộc xe về.
Nhưng anh bảo để anh bắt xe ôm ra lấy xe rồi xuống đơn vị luôn. Tôi tin nên đã đưa 11 triệu cho chồng cầm. Vậy mà mãi vẫn không thấy xe đâu. Tôi hỏi thì anh lại khùng lên và vợ chồng lại to tiếng. Vì sĩ diện của chồng, của mình và vì con nên tôi đành phải nhịn. Nhưng rồi các chủ nợ xuất hiện tại nhà tôi. Họ gây sức ép bắt anh trả hết các khoản vay nếu không sẽ xuống tận đơn vị làm to chuyện.
Chồng tôi sợ quá nên bàn với tôi viết đơn xin ra quân. Gần 30 năm công tác, giờ chồng tôi mà ra quân thì coi như mọi công sức bao năm đổ xuống sông, xuống bể. Vậy là chúng tôi lại đi vay lãi để đập chỗ nọ, trả chỗ kia. Tất cả số tiền tôi vay lúc đó là 130 triệu (số tiền quá lớn với chúng tôi), lại thêm số tiền lãi ngày nhân lên nữa khiến tôi như điên dại, lo chạy hết chỗ nọ, chỗ kia vay vàng, đô la để đập vào chỗ đó.
Trong thời gian đó, chồng tôi chẳng những không lo làm ăn để trả nợ mà còn bán mất cả xe máy của tôi. Rồi chồng tôi quyết định về một cục để lấy tiền trả nợ và lấy vốn làm ăn. Có điều, tôi không đồng ý mà khuyên anh về hưu, nợ trả dần sẽ hết. Chồng tôi nghe theo nhưng vẫn hậm hực với tôi. Dù nghỉ hưu nhưng anh vẫn quyết ở trên Hà Nội để làm bảo vệ.
Con trai đầu của tôi cũng thi đỗ vào đại học nên chúng tôi thuê một căn hộ ở chung cư mini cho hai bố con ở. Nhưng chưa được một năm sau thì con tôi xin ra ngoài ở vì cháu không hợp với bố. Vậy là tôi lại oằn lưng để gánh hai khoản tiền nhà và cả tiền nuôi con. Tôi đành khuyên chồng chuyển về ở cùng tôi rồi đi làm gì thì làm để đỡ tốn kém kinh tế.
Ban đầu anh không chịu và còn bảo là vì lấy tôi nên cuộc đời anh mới ra nông nỗi như vậy. Sau vì không thể trả nổi tiền thuê nhà nên anh chuyển đồ về chỗ tôi với thái độ bất cần, hống hách. Anh em, bạn bè góp ý, anh không nghe mà còn sẵn sàng chửi rủa, nhục mạ họ và tôi. Tôi nói với chồng là tôi cần sự tôn trọng. Chúng tôi cần thời gian để suy nghĩ xem có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không.
Vậy là chồng tôi về quê ở gần một năm và trong thời gian đó, anh đã có quan hệ với một người lớn hơn anh 4 tuổi. Họ công khai mối quan hệ với hai gia đình, chỉ thiếu mỗi nước dọn về sống cùng nhau. Tôi thật sự rất sốc vì trong thời gian đó, tôi vừa đi làm nuôi con vừa phải gánh thêm nợ cho anh. Vì trả nợ, mỗi tối đi làm về, tôi đều nhận hàng về may để kiếm thêm thu nhập. Thế mà anh lại bội bạc tôi!
Tôi nhắn tin cho chồng rằng việc gì cần cố gắng thì tôi đã cố gắng rồi, cần làm tôi đã làm rồi. Anh đã có người đàn bà khác thì vợ chồng cũng nên kết thúc. Tôi cho anh thời hạn 10 ngày để viết đơn. Tôi sẽ về quê ký. Chồng tôi bảo không muốn. Tôi nói: “Nếu sau thời gian đó, anh không viết đơn thì tôi sẽ đơn phương ly hôn”. Nghe vậy, anh xin lỗi tôi và nói muốn hàn gắn gia đình. Tôi chấp nhận cho anh một cơ hội.
Sau đó, anh từ quê ra ở với mẹ con tôi. Mỗi cuối tuần, chúng tôi lại về quê thăm mẹ chồng. Tôi thuê thêm một gian nhà nữa và lấy ít hàng về cho anh bán. Anh em, bạn bè đều mừng cho tôi qua khổ ải lại tới ngày thái lai. Lúc vui vẻ, tôi bàn tới việc mỗi tháng vợ chồng tiết kiệm một khoản để trả nợ dần, anh cũng đồng ý.
Chúng tôi ở gần nhau được 5 tháng thì mẹ chồng tôi ốm nặng phải nằm viện, anh về chăm mẹ còn tôi chạy đi chạy lại giữa hai nơi. Sau khi mẹ chồng khỏi bệnh, anh ở quê với mẹ luôn, không có ý định ra với mẹ con tôi nữa.
Dịp nghỉ lễ 30/4 năm ngoái, tôi và con trai út về quê. Anh đón mẹ con tôi bằng thái độ lạnh nhạt. Mẹ con tôi muốn làm gì thì làm, nấu món gì thì nấu, anh chỉ cắm mặt vào điện thoại để nhắn tin. Tôi giận lắm nhưng cố kiềm nén. Tôi nói chuyện với mẹ chồng xem tình hình ở nhà thế nào, có gì mới không thì mẹ chồng bảo anh mới mua xe máy. Tôi hỏi anh có tin vui sao không cho vợ biết? Thế là anh khùng lên, bảo tôi về để gây sự và đuổi tôi đi…
Có ai lấy chồng mà khổ như tôi không? Một năm nay anh không thèm bước chân về thăm vợ con, không biết con học hành thế nào. Tiền trả nợ anh cũng chẳng thèm góp. Ở quê, ai cũng chê trách anh không chịu quan hệ với làng xóm. Suốt ngày anh lê la hàng quán, tối muộn mới về.
Bạn bè anh nói anh lên mạng làm nhiều thơ than thân trách phận, ủy mị, yêu đương. Anh đi khắp nơi nói là bị vợ bỏ rơi nên phải về chăm mẹ ốm… Và anh còn có nhiều mối quan hệ không lành mạnh nữa. Vậy là công lao và sự cảm hóa của tôi không thể tác động gì đến chồng. Chúng tôi không thể tìm được tiếng nói chung.
Anh em, họ hàng, bạn bè chẳng muốn tham gia ý kiến với chồng tôi nữa, bởi hễ ai nói gì là anh sẵn sàng chửi ngay lập tức. Tôi cố gắng tìm lại phần “đạo đức” từ con người chồng, để anh lấy lại sĩ diện, để các con tôi có bố. Thế nhưng chồng tôi cho là tôi chưa ly hôn vì anh vẫn chưa trả hết chỗ nợ.
Anh bảo rằng tôi bỏ rơi và không quan tâm anh. Mẹ con tôi sống khổ cực, nhục nhã, xấu hổ cũng vì anh. Giờ anh còn muốn tôi làm thế nào nữa? Tôi vẫn muốn giúp anh đứng dậy, là anh của ngày trước. Tôi cũng không muốn các con phải ngậm ngùi khi nhắc đến bố mẹ. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Tôi không biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh này nữa.
Theo VOV
Đau khổ vì chồng bồ bịch, cờ bạc, nợ nần chồng chất
Chồng tôi lô đề, cờ bạc, bồ bịch, gái gú không thiếu thứ gì. Thực sự tôi đã quá chán nản cuộc sống hôn nhân này...
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình nề nếp trong làng. Mẹ tôi là người phụ nữ rất yêu thương con cái nhưng cũng rất nghiêm khắc. Mẹ luôn nhắc nhở chúng tôi về cách ăn ở, đối xử với chồng và gia đình nhà chồng. Chính vì vậy, tôi rất được lòng gia đình nhà chồng. Và cũng vì mẹ tôi nghiêm khắc, vì thể diện của gia đình, nên ảnh hưởng rất nhiều đến quyết định của tôi bây giờ, khiến tôi băn khoăn và cần những ý kiến góp ý của độc giả gần xa.
Tôi lấy chồng được 5 năm và có một cậu con trai 4 tuổi. Lấy nhau về được vài tháng, chồng tôi lô đề, cờ bạc, cá độ đến mức nợ gần 200 triệu. Lương làm được bao nhiêu, anh dồn hết vào trả lãi cho chủ nợ. Tôi một mình bươn trải lo cho gia đình, nuôi chồng. Đến khi lương anh làm không đủ cáng đáng tiền lãi nữa, anh mới thú thật với tôi mọi chuyện. Thương chồng, tôi bán hết của hồi môn, thêm tiền tiết kiệm vẫn không đủ trả nợ.
Bố mẹ chồng tôi biết chuyện rất bực mình, hai vợ chồng tôi đã phải quỳ gối xin ông bà giúp chồng tôi trả nợ. Bố mẹ chồng thương tôi, cho anh tiền trả nợ, nhưng cũng bắt vợ chồng tôi hứa, từ nay bảo nhau làm ăn, không được dính tới lô đề cờ bạc nữa. Mặc dù cả tháng đi làm không đưa nổi cho vợ một nghìn, vợ phải nuôi cơm hằng ngày, nhưng chồng tôi rất gia trưởng, sĩ diện hão và nói chuyện lúc nào cũng bằng cái giọng trên tiền, ta đây không cần tiền, khiến tôi và gia đình rất bức xúc.
Một năm sau khi cưới, tôi sinh con. Chồng tôi đi làm nhưng mỗi tháng cũng chỉ đưa tôi 1 triệu hoặc 1 triệu rưỡi đóng góp tiền ăn. Còn lại mình tôi quán xuyến mọi chi tiêu trong gia đình. Con nhỏ quấy khóc nhưng anh chẳng đỡ đần mà vẫn đi đêm biền biệt để đánh bài. Con mới đẻ được hơn tháng trời, thương con, xót phận mình, tôi đêm nào cũng trào nước mắt. Rồi chồng tôi còn bồ bịch bên ngoài. Tôi biết chuyện, chán nản vô cùng và âm thầm chịu đựng. Tôi chỉ bảo anh hãy tự xử lí việc bồ bịch của mình, đừng để đến lúc bung bét ra. Rồi một thời gian sau cũng thấy chồng tôi cắt đứt quan hệ với bồ.
Khi con chúng tôi được 2 tuổi, chồng tôi lại mang về số nợ hơn 100 triệu do thua cá độ bóng đá. Anh cầu xin tôi cứu anh. Thú thực, dù có muốn thì tôi cũng chẳng biết cứu chồng thế nào đây? Lương tôi làm phải nuôi con, nuôi chồng, đối nội, đối ngoại thì lấy đâu ra tiền cứu anh nữa? Thời gian đó tôi khủng hoảng trầm trọng nhưng vì xót chồng nên lại vay mượn chị dâu tôi để đưa tiền cho anh trả nợ. Vay tiền làm ăn thua lỗ thì không nói làm gì, vay để trả nợ cho chồng chơi bời, tôi thấy nhục nhã ê chề, nhưng một mình chịu đựng, không dám nói với ai. Có điều là chồng tôi bảo tôi đi vay, nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện tích cóp, kiệm tiền đưa tôi trả nợ, mà anh lơ đi, khoán trắng khoản nợ ấy cho tôi.
Bố mẹ chồng tôi biết chuyện, ông bà bảo tôi kệ xác, không cứu chồng tôi nữa, để cho chồng tôi tự lo cho biết thân biết phận. Ngày nào bà cũng chửi rủa đay nghiến chồng tôi vô tích sự, phá hại. Đi làm không lo nổi cho con hộp sữa cho con, chỉ giỏi phá. Rồi ông bà bảo chồng tôi muốn đi đâu thì đi, ông bà đuổi chồng tôi ra khỏi nhà, để cho mẹ con tôi được sống yên ổn. Nhưng rồi, vì thương tôi và con tôi nhỏ dại, ông bà lại một lần nữa cứu chồng tôi với lý do, đây là lần cuối cùng, ông bà thề sẽ không bao giờ có lần tiếp theo nữa.
Được một thời gian chồng tôi tu chí làm ăn. Nhưng mấy tháng trước, tôi lại phát hiện chồng tôi nhắn tin cá độ bóng đá. Tôi bảo anh hãy nghĩ lại những điều nhục nhã trước đây khi nợ nần. Rồi khi yêu nhau chính anh là người đã chở tôi đi vay tiền cho anh trả nợ thế nào, nhục nhã ê chề ra sao. Anh cáu bẳn, hậm hực với tôi.
Rồi anh viện lý do xem bóng đá buổi tối ở dưới nhà, không lên phòng ngủ, nhưng thực ra là nhắn tin yêu đương bồ bịch lăng nhăng. Tôi phát hiện được do một lần anh đi làm để quên điện thoại. Hôm đó, anh đi làm phát hiện để quên điện thoại ở nhà nên vội vã về. Đây không phải là lần đầu anh phản bội tôi nên tôi chán nản vô cùng, đòi về ngoại. Nhưng bố mẹ chồng tôi can ngăn. Mẹ chồng tôi chửi rủa, đuổi con trai bà ra khỏi nhà, nhưng anh lì lợm, sống bất cần và không xem ai ra gì.
Chồng tôi vẫn ngày ngày ăn cơm của tôi nuôi, nhưng tuyệt nhiên không đỡ đần tôi việc gì. Tôi mặc nhiên phải hầu hạ, cung phụng anh. Hôm rồi, anh nói với tôi rằng: Nếu được lựa chọn lại, anh không bao giờ lấy vợ! Tôi nghe xong chỉ chực trào nước mắt. Lấy anh về tôi được gì? Từ lúc lấy nhau, tôi nhờ vả anh được điều gì? Chồng lô đề, cờ bạc, bồ bịch, gái gú không thiếu thứ gì. Rồi tôi là người chạy vạy khắp nơi, lo tiền cho anh trả nợ, lẽ ra người chán anh phải là tôi, chứ không phải là anh. Thế mà bây giờ anh nói với tôi một câu bạc như vôi.
Mọi chịu đựng của tôi đều nổ bung, kể từ đó tôi coi chồng như không tồn tại. Tôi cho anh sống đúng với ao ước của anh như ngày chưa có vợ. Tôi đi làm, nuôi con, tuyệt nhiên không đếm xỉa đến anh. Cũng kể từ đó chúng tôi ly thân. Chồng tôi có khi đi qua đêm chẳng về tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Thực sự tôi đã quá chán nản cuộc sống hôn nhân này. Tôi muốn giải thoát và luôn nghĩ là sẽ ly hôn.
Nhưng điều khiến tôi còn lo lắng chỉ là vì mẹ tôi. Là người sống nguyên tắc và nghiêm khắc, mẹ tôi sẽ vì chuyện này mà sốc. Bà cũng sẽ không chấp nhận và không chịu được lời bàn tán, xì xào của dư luận và xóm làng về việc tôi bỏ chồng. Ngoài ta, tôi cũng rất thương bố mẹ chồng, ông bà thực sự là người tốt và luôn yêu thương mẹ con tôi. Tôi muốn đưa con đi một nơi thật xa để làm lại cuộc đời. Nhưng bố mẹ chồng, em chồng bảo tôi cứ ở đây. Nhà bố mẹ chồng tôi cho con tôi, còn chồng tôi mất dạy, đi đâu thì đi, bố mẹ chồng tôi đuổi bỏ.
Tôi cũng nghĩ thương con tôi phải thay đổi môi trường, bạn bè, trường lớp mới, không biết con tôi có thích nghi được không? Tôi không thể về sống ở bên ngoại và nếu ly hôn thì tôi sẽ phải ở một mình, con còn nhỏ, tôi không biết phải xoay xở và sắp xếp cuộc sống của mẹ con tôi như thế nào? Mong độc giả cho tôi lời khuyên
Theo VOV
Vợ tôi chạy theo nhân tình ngay sau khi chồng phá sản Khi biết chồng phá sản, vợ tôi ôm nữ trang giá trị cao chạy xa bay cùng nhân tình. Nhưng sau khi chạy theo nhân tình, vợ tôi phải chịu cuộc sống khổ cực. Khi lấy vợ, tôi đã là một người đàn ông thành đạt. Vợ kém tôi 5 tuổi, xinh đẹp và rất dịu dàng. Vì nhà vợ nghèo, nên tôi...