Chơi gái xong, ông chồng ‘mặc’ nguyên bao cao su về nhà
Khi giúp chồng thay bộ quần áo đã nồng nặc hơi men, tôi bỗng xanh mặt nhận ra anh đeo nguyên chiếc bao cao su còn nhớp nhúa dấu vết của trận “ mây mưa” bên ngoài.
Hương vị của tình yêu thật muôn hình muôn vẻ. Thời chưa cưới, đó là thứ tình cảm ngọt ngào, thuần khiết. Khi đã kết hôn, tình yêu dù vẫn mặn mòi, sâu đậm nhưng nhuốm cả nỗi khổ đau vì rạn vỡ.
Tôi sinh năm 1985, lấy chồng cách đây hai năm, hiện chưa có con. Cuộc sống gia đình không trải hoa hồng như tôi thường mơ mộng thời còn thiếu nữ. Những ngày qua, tôi sống trong đau khổ khi bị chồng cắm sừng.
Vào sinh nhật mình, tôi đã nhắc anh phải làm gì đó thật hoành tráng để chúc mừng vợ. Chồng tôi vui vẻ nhận lời. Thời mới yêu, bất kể ngày gì, anh cũng nhớ rất kỹ, nhưng kết hôn chưa được mấy nỗi, anh đã không còn bận tâm tới những ngày này, khiến tôi luôn ấm ức, tủi thân. Lần này, tôi khá yên tâm bởi đã nhắc khéo chồng. Thậm chí trước đó cả tuần, tôi rậm rịch chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ được chu toàn.
Khác hẳn năm ngoái, chồng tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Em yên tâm đi, anh chuẩn bị quà cáp đâu vào đấy rồi!”. Sinh nhật tôi không vào dịp cuối tuần, cũng chẳng trùng ngày nghỉ lễ, nên cả hai vợ chồng vẫn bận rộn việc cơ quan, tối về mới tổ chức tiệc tùng, tận hưởng những phút lãng mạn bên nhau.
Tới chiều, tôi vội vàng xin về sớm, trên đường ghé vào mua chút đồ ăn để gian bếp thêm ấm cúng trong ngày đặc biệt. Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chồng tôi vẫn chưa về, dù đã trễ hơn hai tiếng so với giờ tan sở của anh. Sốt ruột, tôi gọi điện thoại cho chồng, nhưng máy của anh tắt lịm.
Đang thất vọng thì có tiếng gõ cửa, tôi vui như sáo vì ngỡ chồng đã về, nhưng thực ra đó là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đem tới bó hồng 999 đóa và một hộp quà khá sang trọng. Chủ nhân của những món quà này chính là chồng tôi. Sao anh có thể “ném tiền qua cửa sổ” một cách nhẹ nhàng tới vậy? Vài ngày trước, anh vừa đưa tiền cho tôi mua quần áo, giờ lại giở chiêu này, thật lãng phí hết sức.
Video đang HOT
Quà thì đã nhận mà người chẳng thấy tăm hơi. Cứ vài phút tôi lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh đi đâu giờ này? Cơm canh, bánh kẹo đã bày biện xong xuôi, chỉ chờ anh về là tưng bừng mở tiệc, vậy mà càng ngóng, tôi càng thấy vô vọng. Thời gian thì trôi chậm như rùa bò, từng khắc từng khắc một. Đợi tới hơn 9h tối, tôi đã kiệt sức. Phải chăng anh ấy đang giỡn mặt tôi, muốn tôi đau khổ trong cái ngày đáng lẽ rất hạnh phúc này. Đúng lúc ấy thì anh gọi về thông báo có việc quan trọng cần bàn với sếp, nên giờ mới xong.
Tôi giục chồng về nhà, nhưng anh khước từ: “Xong việc rồi nhưng còn có bữa tiệc quan trọng, anh không thể vắng mặt. Em cứ ăn cơm đi, đợi anh về rồi vui vẻ sau”. Nghe câu ấy, tôi suy sụp hoàn toàn. Sao chồng mình lại trở thành gã đàn ông như vậy? Thời mới yêu, anh luôn coi tôi là báu vật, nâng niu chăm bẵm từng ly từng tí. Vậy mà mới kết hôn hai năm, tình yêu ấy đã nhạt phai đi nhiều. Tới cả ngày sinh nhật vợ, anh cũng chẳng đoái hoài, chỉ vùi đầu vào công việc. Dù có quà, nhưng người thì biền biệt tận đâu, ngày vui cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mãi tới 12h đêm, chồng tôi mới mò về, người đầy mồ hôi, miệng nói nhảm nhí, chân đi xiêu vẹo, phải nhờ vài đồng nghiệp dìu vào. Vừa bước tới cửa, anh đã rối rít xin lỗi vợ. Tiễn mấy đồng nghiệp của anh ra về, tôi vội vàng đỡ chồng vào ghế rồi rót nước cho uống. Chỉ trong chốc lát, anh đã ngày khò trên sofa. Không đành lòng để chồng ngủ ngoài phòng khách, tôi cố cõng anh vào giường, cởi đồ bẩn cho anh dễ ngủ.
Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi muốn ói tại trận. Chồng tôi vẫn đeo nguyên chiếc bao cao su còn nhớp nhúa vết tích của trận “mây mưa” về nhà. Thì ra, hú hý với gái là công việc quan trọng mà anh dành cả buổi tối để làm. Nhưng cái thói “ăn vụng không biết chùi mép” thật đáng khinh, ngay cả bao cao su vừa xài anh vẫn mặc nguyên về nhà. Liệu tôi có thể làm ngơ chuyện này để chung sống cùng anh, để ngậm đắng nuốt cay làm một người dâu hiền vợ thảo? Đàn ông sao ghê tởm, sao dễ phụ bạc tới vậy?
Lời bàn
Rất cảm thông với hoàn cảnh mà bạn đang gặp phải. Trong cuộc sống, chuyện bắt quả tang chồng ngoại tình nhiều vô kể, nhưng tình huống mà bạn nhận ra mình bị cắm sừng lại vô cùng oái oăm. Đừng cố nín nhịn, đừng giấu nỗi uất ức trong lòng, hãy đối diện thẳng thắn với chồng và hỏi rõ anh ta mọi chuyện.
Nếu trái tim anh ta thực sự không còn dành cho bạn, hãy dứt khoát chia tay để kiếm tìm một hạnh phúc mới. Các bạn mới chỉ kết hôn hai năm, chưa con cái để phải ràng buộc nhiều thứ, nếu tình cảm cạn kiệt thì đừng nên níu kéo, chỉ khiến mình thêm đau khổ và thiệt thòi. Chúc bạn sáng suốt trong việc này và nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Các con "mây mưa", mẹ chồng nằm ì bên cạnh
Mỗi khi ân ái, chúng tôi không dám phát ra nửa tiếng động, chỉ sợ mẹ nằm bên nghe thấy thì xấu mặt. Cứ như thế năm này qua năm khác.
Cuộc sống hiện giờ của tôi đã bình yên hơn nhiều, nhưng mỗi lần nghĩ lại khoảng thời gian vài năm trước, tôi lại rùng mình. Đó là cuộc sống chật chội, nghẹt thở tới mức, mẹ chồng nằm ngay cạnh khi chúng tôi "mây mưa".
Cách đây 5 năm, khi chúng tôi mới kết hôn, bố chồng đột ngột qua đời. Vì không muốn mẹ phải sống cảnh cô đơn tại quê, chồng tôi bèn nảy ra ý định rước cụ lên sống cùng. Mới đầu, tôi không đồng ý vì ngại cảnh mẹ chồng - nàng dâu xích mích mâu thuẫn.
Vợ chồng trẻ nên chúng tôi chỉ ở trong căn phòng nhỏ gọn. Ngoài nhà vệ sinh, không gian khác cũng chỉ đủ kê hai chiếc giường hẹp và chút đồ đạc. Nếu mẹ lên ở cùng, căn nhà sẽ thêm phần chật chội.
Trông thấy thái độ lưỡng lự của tôi, anh ra sức khuyên nhủ, thậm chí hứa hẹn sẽ mua phòng mới khi dành dụm đủ tiền. Sau hơn một tháng, tôi đã bị thuyết phục.
Thế rồi không gian riêng của hai vợ chồng đã hoàn toàn biến mất. Đặc biệt là khi ân ái, tôi đều không thoải mái, không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ mẹ nằm bên nghe thấy thì thật xấu hổ. Điều khốn khổ là cụ vẫn cứ nằm ỳ ngay cạnh giường chúng tôi, khiến hai đứa nhiều phen cụt hứng.
Cuộc sống như thế khiến tôi căng thẳng vô cùng. Nhiều lúc, hai vợ chồng chỉ chầu chực mẹ ra ngoài đi bộ để tranh thủ "yêu". Nhưng bà hiếm khi rời khỏi nhà, khiến chúng tôi đành phải chữa cháy bằng chiêu chui vào khách sạn, nhà nghỉ để thoải mái "mây mưa".
Trong không gian chật hẹp ấy, tôi và chồng một giường, còn con bé ngủ với bà nội ngay giường bên cạnh.
Sự bất tiện trong sinh hoạt càng thôi thúc hai vợ chồng kiếm tiền. Dù lương không cao, nhưng chúng tôi biết nhịn ăn nhịn uống, chắt bóp chi tiêu để nhanh chóng tậu được một phòng mới, sống tách riêng cho dễ thở.
Nhưng thời gian sao dài bất tận. Hết năm này qua năm khác, ước mơ nhỏ bé của chúng tôi vẫn chưa thành hiện thực. Còn tôi đã sinh em bé. Trong không gian chật hẹp ấy, tôi và chồng một giường, còn con bé ngủ với bà nội ngay giường bên cạnh.
Mãi rồi ước mơ cũng thành hiện thực. Chúng tôi tìm được một căn phòng nhỏ rồi nhanh chóng dọn về. Mẹ chồng và con gái vẫn ở tạm phòng cũ. Không gian thoáng đãng khiến tôi dễ chịu hơn nhiều...
Bạn nên thông cảm với chồng khi anh ấy rước mẹ lên sống cùng. Chồng bạn là một người con hiếu thảo. Vì không muốn mẹ phải sống những tháng ngày cô quạnh lúc về già, nên anh mới quyết định như vậy.
Thực tế, không gian riêng là do mình tạo ra. Đức lang quân của bạn đã khá tinh ý khi đưa bạn vào nhà nghỉ để tận hưởng những phút giây ngọt ngào. Cũng chính vì thương bạn, hiểu bạn nên anh ấy mới nỗ lực kiếm tiền để mua thêm một căn phòng, giúp mọi người "dễ thở" hơn.
Những chuyện khó xử đã thuộc về quá khứ. Hiện tại, các bạn đã có không gian riêng của mình. Hãy trân trọng và sống thật tốt.
Theo VNE
Em và người ta chẳng "mây mưa" gì? Em không "mây mưa" với ai nhưng hôm nào cũng đi sớm về tối, lại còn nhắn tin, chat chít suốt đêm như vậy? Gửi Bạn trẻ cuộc sống! Tôi và em quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Sau khoảng thời gian tìm hiểu ngắn ngủi thì hai đứa yêu nhau. Nhưng ở bên nhau được ba tháng thì...