“Cho em tiền và đêm ở lại với em đi” (Phần 2)
Cô cứ nằm trong tim anh, nhức nhối, day dứt. Phải chăng vì sự ra đi của Mai đường đột quá khiến anh không lý giải được?
Trong bữa cơm tối, mẹ Quân hồ hởi nói:
- Mai cuối tuần con đi cùng mẹ tới nhà cô Huyền chơi nhé. Con gặp thử em Lan xem, mẹ thấy con bé tốt lắm, lại xinh xắn, có công ăn việc làm ổn định nữa. Nhà cô ấy với nhà mình thì quá tốt rồi. Hai đứa đến được với nhau thì quá hợp lí.
Quân cúi gằm mặt xuống, anh thinh lặng không muốn trả lời. Mẹ anh thấy vậy bực bội hỏi:
- Con định sống như thế đến bao giờ? Chuyện đã qua gần 1 năm rồi. Con phải nghĩ cho mẹ nữa chứ. Mẹ cũng già rồi, mẹ muốn nhìn thấy con yên bề gia thất, sinh con đẻ cái cho mẹ có cháu bế, cháu bồng. Con dẫn con bé đó về ra mắt, mẹ vui mừng chào đón như thế nào, nhiệt tình với con bé ra sao… Đâu phải mẹ ghét bỏ gì đâu. Mà tại nó chọn cách đó, nó tự rời bỏ đi. Loại con gái tham tiền, mưu mô mới như thế, con tiếc nuối cái nỗi gì…
Quân hạ đũa xuống, gương mặt anh buồn trĩu:
- Con biết, xin mẹ đừng nói nữa. Con sẽ đi gặp Lan theo ý mẹ. Giờ con xin phép lên phòng nghỉ một chút.
(Ảnh minh họa)
Cả đêm hôm đó, Quân mất ngủ, anh nằm nghĩ về cuộc tình của mình. Người ta chắc hẳn sẽ thấy lạ lắm khi anh và Mai chỉ yêu nhau 2 năm, cũng đâu phải trời bể gì. Anh cũng đủ tốt để tìm cho mình những người phù hợp hơn… vậy mà sao anh không thể nào quên được Mai. Cô cứ nằm trong tim anh, nhức nhối, day dứt. Phải chăng vì sự ra đi của Mai đường đột quá khiến anh không lý giải được?
Đêm khuya dần, Quân chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, anh thấy mình gặp lại Mai, trong một cái tình huống thật lạ lùng…
Sáng hôm sau, Quân sửa soạn áo quần, cùng mẹ đi tới cuộc hẹn mà bà háo hức suốt mấy tuần nay. Có lẽ, cũng đã đến lúc Quân phải trút bỏ quá khứ, tìm cho mình một cơ hội khác. Hơn nữa, anh cũng phải làm tròn chữ hiếu của mình. Mẹ đã quá vất vả để nuôi Quân khôn lớn. Anh cần có một gia đình để bà vui. Năm xưa, đưa Mai về ra mắt, bà không có ý gì phản đối, cũng có vẻ nhiệt tình, những tưởng chuyện hai đứa mà thành thì bây giờ không chừng bà có cháu bế rồi. Nhưng không ngờ, Mai lại chọn cách chia tay như thế.
Quân ghé vào quán cà phê, hai bà mẹ vờ kéo nhau đi mua ít đồ, để mặc cho đôi trẻ ngồi tâm sự, tìm hiểu nhau.
(Ảnh minh họa)
Tiếng cốc vỡ nơi góc phòng làm Quân giật mình. Anh ngoái đầu nhìn lại, phía sau lưng anh, là hình ảnh một người con gái quen thuộc: Ngọc Mai!
Video đang HOT
Quân ngồi thinh lặng. Anh không biết mình nên đứng lên nhận người quen, lao vào hỏi cô đã đi đâu, làm gì trong ngần ấy thời gian, hay ngồi yên, coi như không quen biết…? Mọi thứ cứ diễn ra trong sự rối bời như thế.
“Á” – Ngọc Mai hét lên một tiếng, mảnh vụn từ chiếc ly thủy tinh găm thẳng vào tay cô, máu cháy thành giọt. Như một phản xạ, Quân bật dậy, lao tới bên Mai:
- Em có làm sao không? Sao em không cẩn thận chút nào vậy?
Trong lúc anh đang cuống quýt lên với bàn tay của Mai, tiếng mẹ anh nghiêm nghị:
- Con đang làm cái gì vậy hả? Con có biết để bạn gái mình ngồi ở đó một mình là mất lịch sự và thô lỗ lắm không. Con đứng lên cho mẹ, về bàn ngồi đi.
Nhanh như cắt, Ngọc Mai rút vào phía sau quầy hàng. Quân làm theo lời mẹ, như một cái máy, bởi vì chính anh cũng không hiểu mình sẽ phải hành xử ra sao nữa.
Cuộc hẹn hò đó kết thúc, trước khi ra về, khi ra quầy thanh toán, Quân cố ý hỏi nhân viên thu ngân ở đó về cô gái phục vụ bàn ban nãy, nhưng họ bảo cô ấy về rồi. Thế là hết, có lẽ, anh sẽ không gặp lại Ngọc Mai thêm nữa. Cuộc đời họ chỉ vô tình đi qua nhau theo cách đó mà thôi.
Ngồi trước mặt mẹ Quân, Ngọc Mai cúi gằm mặt. Cô đang cố cân bằng lại cảm xúc của mình trước khi nói chuyện với bà. Ngọc Mai hít thở một hơi thật sâu, rút từ trong túi xách ra một tập tiền:
- Cháu đã làm theo đúng lời bác yêu cầu. Cũng tròn 1 năm rồi. Đây là số tiền mà cháu mượn anh ấy khi đó, phiền bác trả lại giúp cháu.
(Ảnh minh họa)
- Cô cầm lấy luôn đi, dù sao, cô cũng phải chịu thiệt thòi mà. Coi như đó là công sức cô bỏ ra. Tôi rất xem trọng cách hành xử đáng nể của cô… Nhưng giờ cô thấy đấy, Quân cũng có đối tượng mới rồi, đây là một mối tốt, tôi mong hai đứa nó sớm cưới để tôi có cháu bế, cháu bồng…
- Cháu đã làm đúng như giao ước với bác. Vậy còn lời hứa của bác thì sao ạ?
- Thực ra, tôi nghĩ cô không nên cố nữa. Thằng bé cũng đã quên cô và bắt đầu một mối quan hệ mới rồi. Tôi sẽ không nghi ngờ tình cảm của cô nữa, tôi cũng biết con trai tôi thật lòng yêu cô. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, tốt nhất cứ để mọi chuyện trôi qua như thế đi.
Ngọc Mai lập cập đứng lên, cúi chào mẹ Quân. Cô kìm chế để không bật khóc. Cách đây 1 năm, bà đã không chấp nhận cô, cho rằng cô chỉ là con bé nhà quê, bám lấy Quân chỉ vì tiền. Bà đã đề nghị cô phải rời xa anh trong 1 năm, coi như cách để thử thách. Nếu con trai bà cũng quên cô, thì phải chấm dứt. Mai đã muốn cố gắng nhưng vấp phải sự ngăn cản đó, cô không muốn làm Quân khổ nên đã đồng ý. Cô chỉ mong, 1 năm trôi qua nhanh để có thể về bên Quân, mong Quân sẽ không quên cô mau chóng đến như vậy.
Ngọc Mai lập cập đứng lên, cô thấy trái tim mình tan nát. Bỗng dưng, có một bàn tay nắm chạy lấy tay cô:
- Em định rời bỏ anh thêm một lần nữa à? Em dễ đầu hàng đến vậy sao? Tại sao em không nói cho anh biết những chuyện này?
Mẹ Quân hốt hoảng đứng lên, nhìn con trai, miệng lắp bắp. Quân kiên quyết tiến lại, tay vẫn nắm chặt lấy Mai:
- Mẹ, yêu cầu của mẹ cô ấy cũng đã làm rồi. Cô ấy đã phải kì công tạo nên một vở kịch nhận vai ác về mình, như thế chưa đủ sao? Chẳng phải mẹ mong con được hạnh phúc? Vậy người con gái yêu con tới như thế còn chưa đủ ạ? Con sẽ cưới cô ấy.
Mẹ Quân đứng thinh lặng nhìn con trai mình rời khỏi quán với Mai. Bà suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại nhắn tin cho con trai:
- Tối nay hai đứa về nhà ăn cơm, mẹ đi chợ nấu chút đồ ngon ngon cho hai con ăn.
Theo Eva
Phía sau cuộc sống hạnh phúc được người đời ngưỡng mộ là mâm cơm nguội lạnh, đồ thừa canh cặn khiến nàng dâu bật khóc
Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ tôi hạnh phúc lắm nhưng sự thật tôi cảm thấy mình như ngoài thừa trong gia đình.
Sau khi chia tay người yêu, gia đình giới thiệu cho tôi một anh ở thành phố, điều kiện khá, ngoại hình ổn. Tôi cũng không quá thiết tha, chỉ nghĩ gặp gỡ cho gia đình đỡ nhặng xị lên.
Nhưng mọi chuyện cũng không ai nói trước được, tôi và anh lại khá hợp cạ, trò chuyện rồi tranh luận về nhiều chủ đề mãi không chán. Tôi cảm thấy anh như một người bạn, một đối tác chứ tình cảm cũng không quá sâu. Nhưng có lẽ, bản thân tôi khi đó cũng chưa xác định được rõ tình cảm của mình hoặc sau chia tay, anh là người duy nhất tôi có hứng nói chuyện nên tôi đã ngộ nhận là mình yêu anh. Thế rồi, chỉ 6 tháng sau, anh cầu hôn, tôi cũng miễn cưỡng nhận lời.
Hai chúng tôi nói chuyện khá hợp, tôi đã nghĩ đó là tình yêu. (Ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, ba mẹ tôi vui thế nào. Mọi người lúc nào cũng chỉ mong tôi sớm yên bề gia thất cho bằng bạn bằng bè. Chưa kể, chàng rể này lại khá ổn, bố mẹ tôi rất ưng ý.
Lấy nhau về mới thấy cuộc sống không như mơ. Từ cái thích tranh luận của hai đứa khi sống chung lại trở thành hay cãi nhau. Mọi thứ trong gia đình chúng tôi rất hay bất đồng quan điểm. Tôi còn buồn vì cả gia đình anh ai cũng tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Họ chỉ săm soi tôi mắc lỗi để mắng, để trách móc. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ tôi may mắn được gả vào nhà giàu, có người chồng đẹp trai lại yêu chiều, chắc tôi hạnh phúc lắm nhưng sự thật tôi cảm thấy mình như ngoài thừa trong gia đình.
Quãng thời gian tôi sinh con và ở cữ mới đúng là cực hình. Tuy anh có bớt cố chấp mà nhường nhịn vợ hơn nhưng cách mẹ anh chăm tôi khiến tôi rất tủi thân. Bà rất hào phóng với con trai, con gái nhưng lại cực kì tiết kiệm và tính toán với tôi. Đồ ăn cho tôi bà còn không mua đồ bổ, đồ chất lượng bao giờ. Lại còn cô em gái của anh, không giúp chị dâu trông cháu mà chỉ lên dọa cho cháu khóc rồi bỏ đó, chạy mất dạng. Tôi rất bực nhưng cũng không thể lớn tiếng mắng nó được.
Quãng thời gian ở cữ thật sự kinh hoàng với tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi có nói với anh mà anh không tin. Anh lại cho rằng tôi quá nhạy cảm nên tự nghĩ ra: "Mẹ hơi khắt khe với em chút thôi chứ mẹ vẫn rất thương cháu mà. Bao nhiêu thứ ngon, của lạ mẹ không dành cho con, cho cháu chứ cho ai. Em vừa sinh xong, phải kiêng khem nhiều thứ nên mẹ không mua cho em thôi. Em không có kinh nghiệm lại cứ trách mẹ."
Sau này, tôi không kể với chồng nữa vì có nói gì anh cũng tìm ra lý do để bênh vực mẹ mình. Tôi chán, tôi tự lấy tiền túi ra mua hoa quả về để trong tủ lạnh.
Nhưng đồ tôi mua, chưa bao giờ được quá một ngày. Con bé em chồng đang tuổi ăn, tuổi lớn, nó cứ đi học về đánh tì tì 3 quả xoài chín, thêm 2 quả cam rồi mới đi tắm gội. Ăn trưa, ăn tối xong thì mẹ chồng lấy dưa hấu ra bổ, gọt thêm ít hồng xiêm... Vậy là hết sạch số đồ tôi mua dự trữ.
Tôi không mua hoa quả nữa, chuyển qua mua một số bột ngũ cốc, thực phẩm chức năng để bổ sung dinh dưỡng. Tôi chắc mẩm sẽ được dùng thì khi bà vào chăm cháu, thấy tôi để trong phòng lại gọi điện cho chồng tôi mách tôi ăn mảnh, tôi ích kỷ. Rằng tôi về đây mà chưa bao giờ mua chô bố mẹ chồng cái gì, giờ mua đồ ngon lại giấu lên phòng ăn một mình. Anh lại gọi ngay cho tôi, mắng: "Em có thích ăn gì thì nói mẹ mua cho. Còn có tiền, tự mua ngoài thì mua cho cả bố mẹ nữa. Em cứ sống ích kỷ như thế rồi lại trách ngược lại mẹ."
Anh nghe mẹ, gọi điện thoại cho tôi và mắng. (Ảnh minh họa)
Hơn năm trời ở đó rồi mà tôi vẫn thấy mình như người ăn nhờ, ở đậu. Bữa ăn mà chồng và em chồng vắng nhà, bà sẽ nấu rất ít đồ ăn. Còn nếu có, bà sẽ gắp thật nhiều đồ cho con gái, rồi giục mọi người ăn nhanh lên. Còn tôi, dù đang nuôi con nhỏ nhưng bà chẳng mấy khi để tâm chăm sóc.
Tới khi có người chê con tôi nhỏ, bà lại nguýt dài, bảo: "Sữa không thơm được như người ta, lại kén ăn thì lấy đâu ra con nó lớn". Tôi cũng chỉ biết buồn buồn tủi tủi, ấm ức giữ trong lòng chứ đâu có ai để trút bầu tâm sự.
Tối đó, vừa bưng bát lên ăn cơm thì con nằm ở nôi khóc ré lên. Tôi buông bát cơm xuống, chạy lại đỡ con. Rong dỗ mãi mà bé vẫn khóc ngằn ngặt, em chồng bịt tai, mặt nhăn nhó, khó chịu. Mẹ chồng lên tiếng, bảo tôi: "Con mang cháu lên phòng cho bú tí đi. Khiếp, bé tí gì mà khóc khỏe thế chứ."
Mâm cơm cuối tuần thịnh soạn. (Ảnh minh họa)
Bế con lên ru bé ngủ lại, tận khi chồng xong bữa con mới chịu lim dim. Tôi khẽ khàng đặt bé xuống rồi căn dặn chồng để ý con, còn tôi xuống dưới nhà ăn tiếp bát cơm chưa kịp đút vào mồm.
Nhưng nhìn vào mâm cơm, tôi buồn, tôi tủi thân mà nước mắt cứ trào ra. Mâm cơm thịnh soạn ngày cuối tuần với 6 - 7 món giờ còn trơ trọi ít rau xào, tô canh thì hết xương còn vài miếng khoai. Tôi đứng trân trối, rồi thu dọn, đi rửa bát.
Vẫn biết con dâu mãi không thể bằng máu mủ ruột rà của nhà người ta nhưng lại coi tôi như người thừa dù sinh cháu đích tôn cho họ thế này tôi vẫn đau quá. Còn chồng tôi nữa, anh chẳng mảy may nghĩ tới tôi chút nào, không lẽ, cuộc hôn nhân vội vàng này đều thiếu tình yêu của cả hai bên?
Theo Ngoisao
Lý do các cô gái lại thường bị hấp dẫn bởi đàn ông đã có vợ Đàn ông có vợ thường có một điểm chung là trưởng thành, tự tin và có rất nhiều kinh nghiệm. Đó là những điểm mà các cô gái bị hấp dẫn ở tuýp đàn ông này. Một nghiên cứu gần đây ở Pháp phát hiện 90% phụ nữ độc thân quan tâm đến người đàn ông mà họ biết là đang có vợ,...