Cho em được gánh nỗi đau của anh
Anh ơi! Em phải làm sao để giúp anh đây? Nhìn anh đang vùng vẫy trong nỗi đau mất mát đi một người mà đó chính là lẽ sống của đời anh, em thật sự không chịu đựng nổi. Nếu em có thể gánh được nỗi đau này cho anh thì xin Chúa, Người hãy đem nỗi đau của anh ấy sang con.
Em biết, hiện tại không một lời nói nào có thể hạ nhiệt tâm trạng của anh bây giờ nhưng anh thương yêu, em cầu xin anh hãy bình tĩnh. Anh không hề mất người ấy chút nào, tình yêu của anh và người ấy vẫn luôn cùng anh bước đi trên phần đường còn lại.
Anh nói đúng, người ấy đã để lại cho anh con đường còn lại đầy khó khăn. Và anh ạ, anh cần phải bước tiếp phải đạp lên những cam go đau đớn ấy để đi đến cuối đường vì em tin rằng người ấy yêu anh thì cũng như anh luôn muốn được nhìn thấy người mình yêu thương vui vẻ hạnh phúc. Em thật đau lòng khi anh thốt ra lời tuyệt vọng: sao không để anh đi trước?
Video đang HOT
Em biết nói gì đây? Chết là hết, người ở lại mới là người đau khổ nhất. Không lẽ anh muốn người đó gánh chịu nỗi đau mà bây giờ anh đang mang sao? Hãy hoàn thành những gì anh và người ấy mơ ước. Hãy sống tốt để tình yêu của anh và người ấy vẫn còn có người gìn giữ. Anh hãy thay người ấy gánh vác những khó khăn trên đoạn đường sau này. Người ấy không chết khi tình yêu của anh mãi còn. Điều đó là điều hạnh phúc nhất của một người con gái, anh có biết không?
Em chưa một lần gặp người ấy của anh, nhưng em mong rằng người ấy sẽ phù hộ cho em để em giúp anh vượt qua những giây phút này.
“Khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh.
Mà sao em xa anh, đời vẫn xanh vời vợi
Có gì đâu anh ơi!
Tình yêu là sự sống…”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho em xao lòng lần cuối
Anh, em đã suy nghĩ nhiều rồi. Có chết em cũng không dám thay đổi chuyện gì hết. Mình sống không chỉ cho riêng mình mà còn cho người xung quanh mình... Huống chi, em không biết cái cảm giác mà mình đang có, gọi là gì?
Tình yêu? Em không biết nó có tồn tại trong em không? nếu có, thì tại sao em lại quên mất Người của mình chỉ trong 1 thời gian ngắn ngũi, đến nổi em bàng hoàng, suy sụp, em ráng tìm lại những kỹ niệm, những cảm giác yêu thương, nhớ nhung nhưng đều vô nghĩa. Em cảm thấy bất an với tình trạng này, cho nên em lại nói câu mình nên dừng lại, cho riêng em thôi, vì chắc gì anh hiểu được suy nghĩ của em.
Nhưng em không tin anh chỉ xem em như là đứa em gái, là người bạn thân mà anh đã nói. Em chỉ không chắc cái cảm tình của anh dành cho em nó to lớn cở nào, hay chỉ là một thoáng xao lòng...
Em không hoang tưởng khi hỏi anh tại sao buồn? có phải vì em không? và anh đã mắng em nhưng anh làm sao biết em thật khó chịu khi thấy anh buồn, lúc bình thường em muốn biết được tình cảm của anh dành cho em nhưng khi em cảm nhận được chút tình cảm ấy khi mà anh không kịp che dấu đi, em lại xót lòng... Em không muốn anh khổ hay buồn vì em, con người ta hay mâu thuẩn là thế. Đã biết là chuyện cũng chẳng tới đâu, thì thôi. thà em mất đi 1 người bạn thân, người mà em xem như nhật ký của mình còn hơn để tâm trạng mình luôn bất ổn. Em không muốn sống trong cảm giác đó, em muốn tâm tư mình trong sạch, chỉ một người thôi, yêu không yêu gì cũng được...
Vậy thì anh hãy giúp em đi, khi em dừng lại, không làm phiền anh nữa thì anh đừng nhớ em, đừng liên lạc với em dù với hình thức quan tâm đứa em gái. Em cho anh biết một sự thật, khi em cố tình làm phiền anh những chuyện linh tinh, vô nghĩa...là vì em muốn gặp anh, muốn nghe anh nói, ... là vì em nhớ anh.
Cám ơn anh đã mắng em, để em bình tâm lại và không nhu nhược với chính mình.
Và em chỉ viết vậy thôi, cho em. Anh làm sao mà đọc được những dòng này...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mùa hoa sữa không có anh Thế là một mùa hoa sữa nữa lại đến rồi anh ạ! Một mùa hoa sữa không có anh. Tối nay em đi học về, đi qua con đường mà em và anh đã từng đi, mùi hoa sữa đã bắt đầu thoang thoảng, trời se se lạnh, cái lạnh của mùa thu... Em nhớ anh vô cùng, chưa lúc nào từ khi...