Cho em chồng mượn xe cả ngày, tối nhìn bình xăng tôi tức sôi máu
Tốt với em chồng nhưng thứ tôi nhận về chỉ là sự uất ức, khó chịu. Tôi thực sự cảm thấy mình đã phí hoài công sức.
Nhiều người nghĩ tôi là phụ nữ may mắn khi lấy được chồng yêu thương, chiều chuộng vợ con. Tôi không phủ nhận chuyện đó. Nhưng có những thứ áp lực từ gia đình chồng mà đặc biệt là cô em chồng chẳng ai có thể hiểu được cho tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 7 năm. Cả hai đều may mắn có công việc ổn nhưng cũng không giàu có. Để mua nhà chung cư, mua xe, chúng tôi phải nai lưng ra kiếm từng đồng và nợ ngân hàng một khoản không nhỏ.
Nhà chồng chỉ có hai anh em. Là anh cả, chồng tôi lúc nào cũng đầy trách nhiệm. Anh không chỉ lo cho bố mẹ còn lo cho cô em gái của mình hết lòng. Sau này, qua mai mối, cô em gái của chồng lấy một người bạn của chồng tôi. Họ cũng lập nghiệp và sinh sống cách nhà tôi tầm 4km.
Tôi tức sôi máu nói với chồng nhưng anh chỉ im lặng. Ảnh minh họa: FP
Hồi em mua nhà chung cư, vợ chồng tôi không có tiền nhưng vẫn cố gắng giúp em 200 triệu. Nói là cho vay nhưng tôi biết, chồng mình sẽ chẳng bao giờ nhắc đến khoản nợ đó. Biết anh lo cho em gái nên tôi cũng coi như không để ý đến khoản tiền đó và vẫn ngày ngày cố gắng “cày cuốc” kiếm thu nhập.
Từ ngày ở gần anh chị, có việc gì em chồng cũng nhờ vả. Cuối tuần, em hay gửi con sang nhà tôi chơi để hai vợ chồng thảnh thơi đi uống cà phê, nghe nhạc. Nhiều lần tôi cũng bực nhưng không có cách nào từ chối. Tôi nói thì chồng lại bênh em gái.
Video đang HOT
Có hôm nửa đêm, em chồng còn gọi cho chồng tôi ra giải quyết việc em rể uống rượu lái xe bị thổi nồng độ cồn. Tiền phạt, chồng tôi là người lo liệu. Biết nhà chỉ có hai anh em để nương tựa nhau nhưng những việc cỏn con em chồng cũng gọi cho anh khiến tôi thực sự bất lực.
Cả lúc vợ chồng cãi nhau, em chồng cũng nhấc máy lên gọi cho anh trai tố cáo.
Bất cứ việc gì cần đến tiền, từ việc con đi viện, mẹ chồng ốm, chồng ngã xe… em chồng đều gọi cho tôi hoặc anh trai để nhờ vả, vay mượn, xin xỏ. Quần áo đi tiệc, em cũng mượn tôi. Cái nào đẹp, em còn xin luôn chưa cần tôi đồng ý.
Gần đây, cô ấy hay mượn xe của vợ chồng tôi để đi dã ngoại với bạn bè. Tôi không thích nhưng chồng không ý kiến nên tôi đành thuận theo. Thành ra cuối tuần muốn cho con cái đi chơi cả nhà tôi lại phải đi xe máy. Xe đi mượn nhưng em chồng cứ dùng như xe của nhà mình. Cứ có việc là cô ấy gọi anh chị để qua lấy một cách tự nhiên.
Lần trước, em chồng mượn xe, tôi nói: “Xe chỉ còn một vạch xăng nên cô ra đổ đi cho yên tâm”. Em chồng vâng dạ rồi đi cả ngày dù bảo chỉ mượn 2 tiếng. Mãi 21h tôi mới thấy em mang xe về trả. Nhưng điều khiến tôi tức sôi máu chính là xăng xe nguyên trạng.
Tôi gọi hỏi thì cô ấy thản nhiên trả lời: “Em đổ rồi đó chị. Em đổ đúng về như cũ cho chị còn gì nữa”. Nghe đến đây tôi không tài nào chịu nổi. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy mượn xe rồi có thái độ như xe của mình như vậy.
Có lần các con cô ấy bày đồ ăn, thức uống ra xe như bãi rác nhưng không dọn. Xăng xe thường xuyên không đổ hoặc chỉ đổ đúng vạch lúc mượn. Tôi nghĩ, cô ấy sẽ phải đổ thêm 1-2 vạch cho lịch sự, ai ngờ…
Lần này tôi quá bực nên không thể để yên được nữa. Tôi nói với chồng từ nay không cho mượn xe nữa, cũng không trông con hộ cuối tuần. Anh thích bao bọc em gái thì bao bọc nhưng sức chịu đựng của tôi đã vượt quá giới hạn rồi.
Về quê thăm mẹ chồng ốm, tôi run rẩy khi chạm mặt người yêu của em chồng
Cứ nghĩ đến chuyện, giờ anh ta là người yêu của em gái chồng và rất có thể sẽ thành con rể quý của bố mẹ chồng tôi, thành em rể của vợ chồng tôi, tôi lại run rẩy, không đứng vững.
25 tuổi, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Chồng tôi không phải mối tình đầu nhưng là người tôi thật sự muốn đồng hành cho đến cuối đời. Suốt gần 7 năm bên nhau, có hai mặt con, chồng vẫn luôn ân cần, nhẹ nhàng với tôi, dù tôi mất hơn 4 năm chỉ ở nhà sinh nở và chăm sóc con cái.
Một mình chồng phải gánh tài chính trong gia đình nhưng anh không một lời phàn nàn, trách móc, còn luôn phụ giúp tôi chăm con. Mãi hơn 1 năm trở lại đây, khi con đi mẫu giáo, tôi mới quay trở lại làm việc, cùng anh san sẻ kinh tế trong gia đình.
Chưa khi nào hai vợ chồng tôi căng thẳng với nhau quá 3 ngày. Chồng đều là người chủ động xuống nước làm hòa và nhường tôi trong mọi việc. Ngay cả khi công việc của tôi hay phải đi công tác, anh cũng thông cảm và nhận nhiệm vụ chăm con trong những ngày tôi đi vắng.
Tuần trước, tôi phải đi công tác TP HCM 3 ngày vì là trợ lý của dự án quan trọng với đối tác trong đó. Tuy nhiên, ngay khi vừa vào đến nơi, tôi nhận tin mẹ chồng ở quê bị ngã gãy tay.
Tôi cũng áy náy không về được nhưng chồng luôn động viên, ở nhà có nhiều người lo cho mẹ, anh nói tôi cứ yên tâm công tác, khi nào xong việc về thăm mẹ sau cũng được.
Biết là chồng tâm lý nhưng việc mẹ chồng nằm viện vài ngày mà tôi không có mặt cũng khiến gia đình nhà chồng không hài lòng. Nhưng việc đó nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi không thể bỏ dở công việc trợ lý của dự án quan trọng để bay về ngay hôm đó được. Nếu làm vậy, tôi sợ mình sẽ bị đuổi việc ngay lập tức vì thiếu trách nhiệm.
Nghe chồng kể, trong mấy ngày mẹ chồng nằm viện, em gái chồng tôi cùng người yêu đã chạy đi chạy lại chăm bà rồi đưa bà từ viện về quê. Người yêu của em chồng bằng tuổi chúng tôi, có nhà, có xe riêng nên chủ động việc đi lại. Chồng tôi vướng 2 con còn đi học trên thành phố nên mọi việc đều phải nhờ em chồng lo liệu.
Tôi không thân với em chồng nên cũng không biết chuyện cô ấy có người yêu giàu có như vậy. Nhưng lúc nghe chồng nói, tôi cũng mừng cho em gặp được người tốt, biết quan tâm gia đình người yêu.
Song, khi về quê thăm mẹ chồng và chạm mặt người yêu của em chồng, tôi lại không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc đó là như thế nào. Vừa bất ngờ, vừa sửng sốt lại thêm những chuyện buồn trong quá khứ hiện lên khiến tôi vô cùng bối rối.
Phải mất vài chục giây tự trấn an, tôi mới lấy lại được bình tĩnh. Tôi cố gượng cười chào mọi người trong nhà và coi như không quen người đàn ông đó - kẻ luôn nói yêu tôi hơn bản thân mình nhưng khi tôi nói có thai, anh ta đã lập tức chối bỏ trách nhiệm, chia tay và "lặn" mất hút, cắt đứt mọi liên lạc. Để tôi một mình khổ sở với cái thai rồi cuối cùng đau đớn quyết định bỏ đi đứa bé, làm lại cuộc đời hơn 10 năm trước.
Suốt bao nhiêu năm qua, chưa khi nào tôi nguôi đi nỗi đau phải bỏ đi đứa con ấy. Cho đến khi lấy chồng và được làm mẹ, tôi vẫn luôn day dứt với tội lỗi mình gây ra lúc còn bồng bột tuổi trẻ.
Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày nào đó gặp lại anh ta, tôi sẽ không tiếc mà cho anh ta một cái tát cho kẻ bội bạc, không có tình người. Thế nhưng, khi anh ta đứng ngay trước mặt tôi, trong nhà bố mẹ chồng tôi rồi cất giọng "chào chị", tôi lại không thể nào làm thế được.
Cứ nghĩ đến chuyện, giờ anh ta là người yêu của em gái chồng và rất có thể sẽ thành con rể quý của bố mẹ chồng tôi, thành em rể của vợ chồng tôi, tôi lại run rẩy, không đứng vững.
Bởi nếu anh ta trở thành người một nhà với tôi, tôi sợ bí mật năm xưa sớm muộn cũng bị bại lộ. Chồng tôi sẽ phản ứng như thế nào nếu anh biết em rể mình lại là người yêu cũ của vợ và còn chuyện cái thai, nếu mọi chuyện vỡ lở, tôi sẽ phải đối diện ra sao với chồng, với gia đình nhà chồng. Chưa khi nào nỗi sợ hãi trong tôi lại trào dâng đến thế.
Tôi nên làm thế nào để ngăn cản cuộc tình của em gái chồng và khiến anh ta tránh xa gia đình tôi ra, chôn giấu bí mật đó mãi mãi...
Bố mẹ cho đất nhưng em chồng từ chối nhận, lý do em đưa ra làm cả nhà không kìm được nước mắt Em chồng đâu có khá giả, chẳng hiểu sao lại từ chối phần tài sản mà bố mẹ chồng tôi cho nữa? Bố mẹ chồng tôi là những người khéo léo làm kinh tế. Sau 40 năm vất vả kiếm tiền, ông bà có được khối tài sản mà vợ chồng tôi làm cả đời khó mà đạt được. Đó là mảnh đất...