Cho đi để nhận lại nhiều hơn
Những người muốn tận hưởng cảm giác được chia sẻ với người khác nhiều nhất sẽ không chia sẻ đơn giản chỉ vì họ có nhu cầu vứt bỏ thứ gì đó. Người tìm thấy niềm vui lớn nhất từ việc cho đi đã học được cách cho từ một nơi sâu xa nhất – cho đi từ trái tim mình.
Phát thanh viên Paul Harvey từng kể câu chuyện về người phụ nữ gọi điện tới Hãng gà tây Butterbal bảo rằng bà ấy có một con gà tây đã để trong tủ lạnh suốt 23 năm. Bà ấy muốn biết con gà ấy còn ăn được không. Người ta bảo với bà vì tủ lạnh có nhiệt độ thấp nhất là 0 độ F, nên có thể con gà tây đó vẫn ăn được. Nhưng họ khuyên bà không nên ăn. Hương vị của nó đã giảm sút đáng kể. Bà bảo: “Tôi cũng nghĩ thế. Và hẳn là chỉ nên đem tặng nó cho nhà thờ”.
Tôi cho rằng có nhiều lý do khiến ta muốn cho đi. Nhưng những người muốn tận hưởng cảm giác được chia sẻ với người khác nhiều nhất sẽ không chia sẻ đơn giản chỉ vì họ có nhu cầu vứt bỏ thứ gì đó. Những người tìm thấy niềm vui lớn nhất từ việc cho đi đã học được cách cho đi từ một nơi sâu xa nhất – cho đi từ trái tim mình.
Ông già Noel trở thành biểu tượng cho đi trên toàn cầu. Hàng triệu t.rẻ e.m viết thư cho ông mỗi năm với hy vọng chúng không bị quên mất trong cuộc dạo chơi tặng quà thường niên của ông. Bạn có biết ngành bưu điện Mỹ rốt cuộc đã tìm ra những cách nào để trả lời các bức thư gửi cho ông già Noel không? Họ thường dồn chúng vào một cái gọi là hộp thư c.hết. Nhưng hiện tại, một số thành phố đã có các chương trình cho phép mọi người lọc ra trong số những lời cầu xin khẩn thiết, những hy vọng và mơ ước được viết tay này và trở thành “ông già Noel” với những người đang cần giúp đỡ. Họ chọn một bức thư và đáp ứng yêu cầu tùy theo khả năng của mình. Ai cũng có thể đóng vai ông già Noel.
Một bức thư có lẽ đã được bỏ đi từ vài năm trước của cậu bé có tên Donny đã tới tay một tình nguyện viên ông già Noel. Cậu bé viết rằng cậu muốn có một chiếc xe đạp trong lễ Giáng sinh và “một ít thức ăn, và điều con cần nhất là tình yêu thương”.
Video đang HOT
Một tình nguyện viên ông già Noel khác lại đọc được lá thư của một bà mẹ trẻ: “Con mất việc và không thể chu cấp nổi cho hai đứa con của con những thứ chúng cần trong mấy tháng mùa đông”. Tấm lòng hào phóng của vị tình nguyện viên đã giúp đỡ những nhu yếu phẩm cho bọn trẻ. Một “ông già Noel” hân hoan nói: “Tôi thích tới nhà họ vào dịp Giáng Sinh”. Có năm người này đem quà tới cho bốn đ.ứa t.rẻ và một cái đùi lợn muối cho người mẹ. Và rồi người đó nói thêm: “Cảm giác thật kỳ diệu”.
Tôi tin điều đó – không phải lúc nào tôi cũng có cảm giác ấy khi cho đi. Nhưng là vì không phải lúc nào tôi cũng cho đi vì những động cơ tốt đẹp. Đôi khi tôi cho đi từ những xuất phát điểm khác. Đôi khi tôi cho đi vì trách nhiệm xã hội hay vì cảm giác tội lỗi. Hoặc cũng có khi tôi cho đi với hy vọng được nhận lại. Nhưng sẽ là tốt nhất khi tôi cho đi không vì lý do đặc biệt nào, cho đi từ chính trái tim mình mà thôi.
Và điều đó không đúng sao, những cơ hội để cho đi từ trái tim không giới hạn trong một mùa lễ hội riêng biệt hay một truyền thống văn hóa. Bất cứ khi nào ta có thể cho đi thức ăn, t.iền bạc, thời gian hay một cái ôm, ta đều có thể làm một cách chân thành và vui vẻ.
Nhưng hãy để tôi lưu ý bạn một điều, nếu bạn chọn cách cho đi từ trái tim, hãy cẩn thận. Cảm giác kỳ diệu nhất có thể sẽ choáng ngợp. Và nếu bạn vẫn tiếp tục như thế, cảm giác đó sẽ là vĩnh cửu!
Theo VNE
Chắc không phải là yêu
Một sự thật hiển nhiên là anh đã vứt bỏ em như ném đi đồ vật mà anh không cần nữa...
Hôm qua em đã gọi điện về nhà anh: "Thưa bác, con gọi anh Dương nhưng thấy máy ảnh không liên lạc được hoài, nên con gọi số này, hỏi thăm tình hình hai bác và ảnh".
"Bác biết hai con có tình cảm sâu đậm với nhau, thời gian Dương ở trong đó may có con chăm sóc nên nó mới được thế. Nhưng bác nghĩ duyên phận hai đứa chỉ đến thế thôi, con đừng liên lạc với nó nữa kẻo mất công. Con còn trẻ trung xinh đẹp không khó để tìm cho mình một người cân xứng hơn, bác chúc con hạnh phúc".
Thấy em im lặng, mẹ anh thở dài cúp máy, mặc em đứng c.hết trân.
Một sự thật hiển nhiên là anh đã vứt bỏ em như ném đi đồ vật mà anh không cần nữa. Em hiểu rằng linh cảm của mình về sự lạnh nhạt bấy lâu nay của anh là có cơ sở, vậy mà em vẫn mơ hồ tin vào điều kỳ diệu, rằng đó chỉ là do gia đình ngăn cản thôi, còn thực tình anh vẫn dành trái tim mình cho em.
Em mở máy tính vào nick chat của anh. Khi chúng ta sống cùng nhau thì dùng chung tất, kể cả máy tính nên mật khẩu của mình anh cũng chẳng giấu, và giờ đây một lần nữa sự thật lại hiện ra trước mắt, anh đang chuẩn bị làm đám cưới với một cô gái không phải là em. Mối tình đầu bước nhẹ, lún sâu ấy, em đã tưởng chẳng gì có thể chia lìa được đôi ta, thế mà...
Bố mẹ anh rền rĩ kêu anh về Bắc, nếu không thì họ khó sống nổi, phiêu bạt bao năm giờ anh cũng cần hơi ấm của gia đình. Anh quyết định từ biệt em và không quên hứa hẹn, đương nhiên là em tin anh, một niềm tin sắc đá nhưng cũng nhuốm màu ngây thơ.
Giờ anh và vợ chưa cưới đang háo hức bàn nhau chuẩn bị cho lễ cưới cận kề. Vừa mới hôm nào sinh nhật em, anh còn đón em từ sân bay về, giới thiệu với nhà anh kia mà. Hàng xóm còn chạy sang xem mặt, anh nói để em biết gia cảnh mà quyết, lấy anh xác định là xa lắm đấy. Trước sau như một em vẫn hứa sẽ ra cùng anh đó thôi, sao giờ anh lại như thế, anh quên rồi ư?
Anh có biết hai người đang hạnh phúc nhờ nỗi khổ tâm, bất hạnh của người khác không? Em sẽ gắng vượt qua nỗi đau để còn nhìn vào hai người, dõi theo anh từng bước, vì đã biết cách anh đối đãi với người đầu gối tay ấp, tận tâm với mình suốt chừng ấy năm, thì để xem anh cư xử với vợ mình tốt hơn được bao nhiêu. Anh đáp trả lại tình cảm của em như vậy, liệu có xứng đáng? Sao anh không nói thẳng ra, mà lại phải lén lút thay số điện thoại, rồi nhờ mẹ đứng ra nói hộ?
Mùa cưới,cái mùa mà em mong chờ hi vọng bao năm kể từ khi quen anh giờ lại như một mùa khô cằn trong trái tim. Giá mà nó đừng đến, vì giờ em đã hiểu, giữa chúng ta không phải tình yêu, chỉ là cái na ná tình yêu.
Theo VNE
“Bởi vì thật đặc biệt” Sáng ra, nó nhận được lệnh sếp nhờ phiên dịch hộ tay chuyên gia người Ấn vốn sang đây từ đầu tuần. Xuống đến chỗ hẹn thấy mỗi anh bạn người Ấn đang toe toét cười khoe hàm răng trắng thẳng tắp, chúc buổi sáng tốt lành. Nó cười thân thiện đáp lại. Capin có vẻ vui, chuyện tía lia: "Tôi cũng hay...