Cho con về quê nội ở cữ, tôi “quay xe” luôn khi mẹ chồng đề nghị mỗi tháng đóng góp 7 triệu tiề.n ăn
“Mỗi tháng con nộp cho mẹ 7 triệu tiề.n ăn nhé. Nếu còn thiếu mẹ sẽ thu thêm” – mẹ chồng tôi nói.
Tôi mới đẻ con được gần 3 tháng. Đợt chuẩn bị đến ngày sinh thì quê nhà chồng tôi bùng dịch, mẹ chồng không lên Hà Nội chăm cháu được. Bất đắc dĩ mẹ con tôi phải về quê ngoại. Bởi chồng cũng đi làm và chưa có kinh nghiệm chăm sóc con thơ.
Suốt mấy tháng tôi ở nhà bố mẹ đẻ, nhà chồng chẳng hỏi han gì. Chồng thì 2-3 tuần về thăm vợ con một lần. Mỗi lần về, anh lại kéo theo bạn để nhậu nhẹt, ăn uống. Mấy người ấy ăn dầm nằm dề nhà tôi 1-2 ngày rồi lại lên Hà Nội. Mẹ tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bởi chăm sóc con gái đẻ và cháu nhỏ đã đủ khiến bà mệt rồi. Đây còn phải phục vụ ăn uống cho những người ở đâu về, vốn chẳng quen biết.
Chồng cũng chẳng đưa tiề.n lương cho tôi. Không có tiề.n gửi mẹ mua đồ ăn thức uống hàng ngày, tôi thấy ngại. Thế là tôi đành lên mạng tìm kiếm việc làm online tại nhà. Tranh thủ lúc con ngủ thì ngồi máy tính kiế.m tiề.n. Tháng được 1-2 triệu để đưa cho mẹ mua thức ăn và mua bỉm, sữa cho con.
Mấy lần mẹ chồng gọi, tôi đều đang bận làm việc. Thấy cháu nằm giữa giường chơi một mình, bà trách tôi không chịu bế. Mẹ chồng nói rằng, nếu sau này cháu bà lớn lên bị bẹt đầu là do tôi lười.
Rồi mẹ chồng lại quay sang chê cháu còi. Nói thật, con gái tôi gần 3 tháng đã nặng 7kg, ở đây ai cũng bảo bụ bẫm, kháu khỉnh. Thế mà mẹ chồng suốt ngày trách tôi không biết chăm con. Mỗi lần nói chuyện với bà, tôi đều rất bực. Những câu chê trách của mẹ chồng vừa v.ô duyê.n lại còn xúc phạm đến bố mẹ tôi. Bà thường nói: “Bảo bà ngoại mua nhiều thịt cá cho ăn, chứ con nhà người ta tầm đó đã nặng 9-10kg rồi. Đây còi cọc, bé tí thế sau khó nuôi”. Có lần tôi đang gọi điện cho mẹ chồng, thì mẹ đẻ nghe thấy. Bà bực dọc nói to: “Thế bà nội đón cháu về mà chăm. Chứ tôi ở đây nuôi hết cách mà mãi không lớn”. Nghe xong thì mẹ chồng lại im ỉm rồi đán.h trống lảng sang chuyện khác.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Sang tháng 7, chị dâu tôi sinh cháu. Mẹ đẻ không thể cùng lúc chăm 2 đứa nhỏ và 2 bà bầu được. Hơn nữa dịch dã ở quê chồng cũng khống chế được rồi, nên bà bảo tôi cho cháu về nội. Hôm tôi gọi cho mẹ chồng, bà giãy nảy: “Ơ đang ở tốt thì cứ ở đi. Về làm gì. Đường xá xa xôi đi lại nguy hiểm. Bao giờ cháu cứng cáp hãy cho về”. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định bắt xe về nội, bởi ở thêm nhà bố mẹ đẻ nữa thì tôi còn mặt mũi nào?
Hôm tôi về nội, chồng vẫn ở thành phố làm. Còn mẹ chồng chẳng niềm nở đón cháu. Phòng của vợ chồng ở tầng 3. Lâu ngày không về ở, căn phòng có mùi hôi và bụi bặm. Thậm chí, chăn màn còn bị mốc lên. Thế là về buổi sáng, buổi chiều tôi đã phải nhờ mẹ chồng trông cháu để giặt giũ, lau dọn tất cả. Tầng 3 vào mùa này thì nóng thôi rồi, nhưng không có điều hòa. Có ít tiề.n mẹ đẻ dấm dúi cho lúc đi, tôi lại đành phải chi ra.
Tối đó thì mọi người đến chơi và thăm cháu. Nhưng các bà buôn chuyện lâu quá, hơn 11 giờ rồi còn chưa ai về. Tôi đứng lên xin phép bế cháu lên tầng để cho đi ngủ thì mẹ chồng đán.h câu: “Ngủ gì như gà vậy, mới có 11 giờ đêm. Cứ để đây cho nó chơi, mấy khi có các cô, các bác đến”. Phải đến khi con tôi gắt ngủ, gào khóc, bà mới tha cho.
Sáng hôm sau mẹ chồng gọi tôi dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà. Lừa được con ngủ, tôi xuống nấu cho 4 người (bố mẹ chồng, tôi và em chồng) 4 bát bánh đa. Nhưng vừa cầm bát lên ăn thì con khóc. Buông vội đôi đũa, tôi lên dỗ dành con. Đến khi xuống thì mọi người đã ăn xong hết cả. Nhưng bát đũa thì còn nguyên trên bàn, không ai dọn rửa. Còn bánh đa trong bát của tôi đã mềm nhũn ra rồi…
Tức lắm nhưng tôi vẫn nhịn, gửi cháu cho bà trông rồi dọn dẹp. Thấy tôi vừa rửa xong đống bát, mẹ chồng trả cháu luôn. Đã thế bà còn nói: “Bà chỉ trông cho đến lúc hết cữ (còn khoảng 15 ngày nữa thì tôi hết cữ). Sau đó, 2 mẹ con tự nấu tự ăn. Thức ăn bà sẽ đi chợ mua cho. Mỗi tháng đóng cho mẹ 7 triệu là được. Còn thiếu thì sẽ thu thêm”.
Tôi tròn mắt. Tôi có đi làm đâu mà đóng những 7 triệu. Chồng thì hơn 2 tháng nay đã chẳng đưa cho đồng nào. Nghe thế, mẹ chồng đán.h câu: “Chẳng phải con ở nhà làm thêm sao. Mỗi tháng không kiếm được số tiề.n ấy thì bỏ việc đi?”.
Tức quá, tôi lên phòng gọi điện cho mẹ. Vừa kể mọi chuyện vừa khóc sụt sùi. Mẹ tôi nghe thế thì thương, bảo tôi bắt xe về đây bà nuôi. Thế là ngay chiều hôm đó tôi về luôn mẹ đẻ. Mẹ chồng và nhà chồng thế này sao chịu nổi? Từ hôm đó đến nay, cả nhà chồng vẫn chẳng nói năng lời nào…
Mừng rỡ vì đưa được mẹ chồng về quê, một tuần sau vào phòng làm việc gọi chồng ăn sáng mà tôi hoảng loạn
Khi mở cửa ra, tôi hoảng hồn vì chẳng thấy chồng đâu, chỉ có một mảnh giấy anh để lại trên bàn.
Vợ chồng tôi vừa mua được một căn chung cư xinh xắn cách đây không lâu. Chồng tôi là con trai một, bố chồng mất rồi, chỉ còn mình mẹ chồng hiện đang sống ở quê. Anh bàn với tôi đón bà lên ở cùng luôn, ít nữa nhờ bà trông con hộ cho hai đứa đi làm.
Tôi trong lòng không đồng tình, có ai thích sống chung với mẹ chồng chứ? Tôi còn chưa mang thai, sao phải đón bà lên sớm thế? Nếu được chọn lựa thì tôi sẽ thuê người trông con, chẳng cần mẹ chồng giúp. Bỏ tiề.n ra thuê người, họ phải nghe theo sự chỉ đạo của mình, nhờ mẹ chồng trông con bao nhiêu phiền phức và khó chịu kéo theo.
Vậy nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả vờ vui vẻ, đồng ý với chồng kế hoạch đón bà lên. Đợi bà lên rồi, lựa những lúc chỉ có 2 người, tôi thường nói bóng gió ám chỉ rằng giới trẻ bây giờ chỉ thích ở riêng. Cha mẹ không nên ở chung với con cái khiến đôi bên cùng ngột ngạt, khó chịu. Tốt nhất cứ sống mỗi người một nơi, sau này bố mẹ già yếu, không thể tự chăm sóc được cho bản thân thì tính sau. Như thế mới là lối sống văn minh, hiện đại, cả hai bên đều được vui vẻ, thoải mái.
Tôi thấy mình chẳng nói gì sai và dường như mẹ chồng cũng hiểu ngay vấn đề. Chưa đầy một tháng thì bà nằng nặc đòi về quê, chồng tôi giữ thế nào cũng không được. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng giải quyết được cảnh ở chung với mẹ chồng một cách êm thấm, nhẹ nhàng.
Tôi hoảng loạn đọc những dòng chữ anh để lại. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng về quê được 1 tuần thì trong nhà tôi cũng có biến động. Chồng thường xuyên ngủ ở phòng làm việc. Anh bảo đợt này bận nên làm việc tới khuya, sợ trở về phòng ngủ lại đán.h thức tôi nên ngủ luôn tại phòng làm việc (trong đó có cái giường nhỏ). Tôi nghe thế cũng chẳng nghĩ ngợi, cho là chồng bận thật.
Sáng hôm qua, tôi qua phòng làm việc gọi chồng dậy ăn sáng. Khi mở cửa ra, tôi hoảng hồn vì chẳng thấy chồng đâu, chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn:
"Anh chỉ có một người mẹ mà thôi, nếu em không muốn sống với bà thì anh đành về quê ở cùng mẹ và chăm sóc bà vậy. Anh đã xin nghỉ việc rồi, tìm được việc tốt dưới này thì anh không lên lại thành phố nữa. Em cứ ở đó một mình, lúc nào cảm thấy muốn tiếp tục sống với anh thì bán nhà rồi về quê".
Tôi hoảng loạn đọc những dòng chữ anh để lại, hóa ra anh biết hết những việc tôi làm rồi. Lập tức gọi điện cho chồng thì anh tuyên bố tạm thời không lên thành phố, tôi cứ ở một mình đi.
Tôi nghe mà khiếp hãi, chồng thật sự muốn về quê sống thì tôi phải làm sao? Nếu biết chuyện trở nên nghiêm trọng thế này, trước đó tôi đã chấp nhận chung sống vui vẻ với mẹ chồng rồi! Giờ làm sao để chuộc lại sai lầm đây?
(ngocvyh...@icloud.com)
Tôi nghĩ xấu về mẹ chồng khi bà ra chăm cháu mà thường xuyên kêu đau bụng, nhưng trước khi ra về bà nghẹn ngào thông báo liền 2 tin sốc Không thể chịu nổi cảnh bà nội ra chăm cháu mà toàn kêu đau ốm rồi ngủ, bà ở được hơn một tuần tôi liền "tiễn" về quê. Sau 7 năm chạy chữa vô sinh ở nhiều nơi và tốn kém rất nhiều tiề.n, cuối cùng tôi cũng có bầu. Con đầu lòng của vợ chồng tôi chào đời vào 2 tuần trước....