Cho cháu trai ở nhờ 4 năm, đến khi bảo chuyển đi để xây nhà mới thì cháu hỏi lại một câu khiến tôi lạnh sống lưng
Chồng tôi giận tím mặt nhưng rồi lại thở dài, chẳng nói thêm. Tôi thì nuốt không trôi uất ức.
Tôi lấy chồng gần 20 năm, nhà chồng có hai anh em trai, anh Bình là con trưởng nên khi bố mẹ mất, căn nhà cũ được để lại cho anh. Lúc ấy, tôi không suy nghĩ gì nhiều, bởi vợ chồng tôi cũng đã có một tổ ấm nhỏ, tuy đi thuê nhưng cũng không đến nỗi chật vật. Chỉ là chồng tôi luôn canh cánh chuyện đất tổ tiên, căn nhà ấy tuy nhỏ nhưng nằm trên mảnh đất ông bà để lại, là nơi chồng tôi sinh ra, lớn lên, có biết bao ký ức.
Vài năm sau, anh Bình làm ăn thất bát, vỡ nợ. Tôi còn nhớ hôm anh gọi điện cho chồng tôi, bảo rằng sẽ bán căn nhà đi để trả nợ ngân hàng. Chồng tôi khi đó buồn bã lắm, đêm về trăn trở mãi. Anh nói nếu nhà bán cho người ngoài thì coi như đất tổ tiên mất luôn, sau này con cái chẳng còn chỗ nào để nhớ về. Anh bàn với tôi vay ngân hàng một khoản, cộng thêm vay mượn người quen để mua lại căn nhà từ anh trai, tất nhiên là giá được giảm đôi chút, nhưng cũng là một gánh nặng không nhỏ đối với vợ chồng tôi lúc ấy.
10 năm trôi qua, chúng tôi không ở căn nhà đó, vì vẫn sống trong khu chung cư gần cơ quan. Nhà cũ để trống, chỉ thỉnh thoảng về giỗ chạp. Rồi tai họa ập xuống, anh Bình và chị dâu mất trong một vụ tai nạn. Đứa con trai duy nhất của họ khi ấy vừa học xong đại học, chưa có việc làm, kinh tế khó khăn, chẳng còn nơi nương tựa. Thấy thương, vợ chồng tôi bàn nhau cho cháu về ở tạm căn nhà cũ. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nhà đó mình chưa dùng đến, giúp cháu một thời gian cũng không sao, vậy mà đã 4 năm.
Ảnh minh họa
Gần đây, vợ chồng tôi định xây nhà mới cho con trai trên đất căn nhà cũ. Nào ngờ, khi tôi mở lời bảo cháu thu xếp tìm chỗ khác thì nó im lặng một hồi rồi bảo: “Cháu ở đây từ sau khi bố mẹ mất, coi như nhà này là nơi thờ cúng cha mẹ cháu. Giờ cô chú muốn đuổi cháu đi là sao?”. Bỗng dưng căn nhà của chúng tôi “bị” cháu trưng dụng thành nhà thờ cúng, ở không chịu chuyển đi, nghe mà lạnh cả sống lưng.
Chồng tôi giận tím mặt nhưng rồi lại thở dài, chẳng nói thêm. Tôi thì nuốt không trôi uất ức. Nhà này chúng tôi bỏ tiền ra mua, đứng tên chúng tôi hẳn hoi. Giúp cháu suốt 4 năm không một đồng thuê mướn, nay chỉ muốn lấy lại để lo cho con mình thì lại bị coi như kẻ tệ bạc, bất nghĩa .
Video đang HOT
Tôi biết nếu đâm đơn kiện, pháp luật sẽ đứng về phía chúng tôi. Nhưng có đáng không? Máu mủ ruột rà, lời qua tiếng lại, rồi bà con họ hàng sẽ xì xầm. Còn nếu nhắm mắt cho qua, con trai tôi thì sao? Nó đâu có nhà cửa gì ngoài mảnh đất đó. Tôi nên xử trí ra sao cho phải?
Lấy chồng hiếu thảo tưởng may mắn, tôi không ngờ hoá "kiếp nạn" khổ đau
Tôi từng nghĩ lấy người đàn ông hiếu thảo là chọn đúng người để đi suốt cuộc đời.
Nhưng cưới xong mới hiểu, có những sự hy sinh khiến tôi gần như đánh mất chính mình và cả tương lai của con tôi nữa.
Tôi là Linh, 25 tuổi, lấy chồng năm ngoái, giờ ở cữ, con mới tròn 3 tháng tuổi. Chồng tôi tên Tuấn, 30 tuổi, làm quản lý cấp trung, lương tháng 45 triệu đồng.
Tôi làm kế toán, lương 15 triệu đồng. Nếu chỉ nhìn con số, mọi người sẽ nghĩ vợ chồng tôi sống ổn. Nhưng không, cuộc sống của tôi là chuỗi ngày bóp mồm bóp miệng, gồng gánh nợ nần, chẳng phải ăn chơi, mua nhà, mà vì... gia đình chồng.
Từ ngày yêu nhau, chồng tôi đã kể là mới xây nhà cho bố mẹ ở quê, đang nợ khoảng 300 triệu đồng. Tôi không ngại, nghĩ rằng hai vợ chồng trẻ cố gắng, trong hai năm sẽ trả xong.
Lúc đó, tôi ngưỡng mộ anh - một người con hiếu thảo, có trách nhiệm với gia đình. Tôi thậm chí đã nghĩ lấy được Tuấn làm chồng là "phước" của đời mình.
Tôi cầm 60 triệu đồng/tháng mà tôi còn thua cả hồi lương 10 triệu đồng khi mới đi làm (Ảnh minh hoạ: Knet).
Tuy nhiên cưới xong, tôi mới nhận ra cái "phước" ấy thực ra là khởi đầu của chuỗi ngày trả nợ triền miên. Từ giường tủ phòng cưới đến cả số vàng trao trong lễ thành hôn đều là tiền vay đồng nghiệp của anh.
Tiền mừng cưới, tôi nghĩ là để trả nợ thì bị bố mẹ chồng giữ lại, nói là để trả bớt nợ ngân hàng. Sau cưới, chúng tôi sống trong cảnh không dư một đồng, cày cuốc chỉ để trả nợ.
Rồi tôi phát hiện ra, ngoài khoản 300 triệu đồng "chính thức", anh còn vay thêm hai khoản tín dụng nữa. Một là để xây nhà mà bố mẹ anh không hề biết, một khoản 12 triệu đồng để mua máy tính xách tay cho em gái. Mỗi tháng, vợ chồng tôi còn chu cấp cho em gái anh 2 triệu đồng.
Tôi bảo anh: "Vậy anh cũng nên chu cấp cho em gái em 2 triệu đồng nữa cho công bằng". Nói thế thôi chứ tôi biết không ai chịu nổi. Chúng tôi không sống, chúng tôi tồn tại với một cái gánh quá nặng.
Tôi cãi nhau với anh, mà thật ra cũng chẳng gọi là cãi, tôi chỉ hỏi: "Sao chuyện gì trong nhà cũng là anh lo? Bố mẹ anh làm gì, thu nhập đâu?". Anh chỉ im lặng. Trong khi bố mẹ tôi - thu nhập còn chưa bằng một nửa - vẫn lo được cho 4 anh chị em tôi học hành, có cái ăn, cái mặc.
Tôi sinh con, nghỉ đẻ về quê chồng. Ở đó, tôi mới hiểu gia đình chồng tiêu xài thế nào. Tuần nào, chồng tôi về cũng là một bữa tiệc gồm tôm, cua, ghẹ... rủ họ hàng kéo đến, tụ tập ăn uống.
Nhà có mạng, có truyền hình cáp, mẹ chồng hỏng điện thoại là gọi chồng tôi mua mới. Họ hàng thì đua nhau tung hô anh là "sếp", là "phước lớn" mà tôi được ban.
Tôi lặng câm nhìn họ vui, trong khi tôi không dám mua kem bôi rạn da, phải mặc đồ cũ của chị gái. Tết đến, tôi không có bộ quần áo mới, không làm tóc, không trang điểm.
Cô chồng tôi còn trêu: "Sao không cho em gái chồng tiền làm tóc?". Còn bản thân cô ấy thì chẳng biết tiền chăm sóc của em chồng tôi chắc còn nhiều hơn cả tiền ăn của tôi với con.
Đến đầu năm, chúng tôi vừa tích cóp được một khoản, lại đến hạn ngân hàng. Chồng tôi đưa 100 triệu đồng đi trả nợ. Tôi hỏi: "Còn bao nhiêu nữa là hết?". Anh đáp: "Chắc còn khoảng 300 triệu đồng".
Tôi chết lặng. Trước cưới, anh nói chỉ nợ 300 triệu đồng. Hóa ra, tổng nợ là... 600 triệu đồng. Tôi thấy mình bị lừa, biến thành công cụ gánh nợ. Tôi từng nghĩ: "Rồi cũng xong, mọi thứ sẽ ổn. Vậy mà mỗi lần "rồi" là một lần hy vọng bị dội gáo nước lạnh".
Tôi không có gì cho riêng mình nữa. Mỗi tháng, tôi cầm 60 triệu đồng mà còn thua cả hồi lương 10 triệu đồng khi mới đi làm. Hồi ấy, tôi còn có tiền mua áo cho bố, mua túi cho mẹ. Giờ không một đồng dư, tất cả đều "vì hiếu" của chồng.
Tôi cố vui vì con. Nhưng đôi lúc, nhìn con ngủ ngoan trong vòng tay, tôi không khỏi tự hỏi: Mình đang sống cho ai? Vì chồng hay gia đình chồng? Còn bản thân thì đã biến mất từ khi nào?
Đỉnh điểm là hôm qua, mẹ đẻ tôi lên thăm cháu. Mẹ dúi vào tay tôi một chiếc phong bì nói: "Con cầm lấy, mẹ tiết kiệm được mấy năm rồi. Mẹ muốn sau này con có gì đó gọi là của riêng, phòng thân".
Tôi mở ra 50 triệu đồng, là toàn bộ tiền tiết kiệm của mẹ tôi - một người phụ nữ may vá thuê ở quê. Tôi đã khóc. Không phải vì số tiền, mà vì cuối cùng, tôi cũng nhận ra đâu mới là nơi thực sự nghĩ cho mình.
Tôi chọn sống khác. Tôi sẽ sống vì con và cha mẹ mình - những người chẳng bao giờ xem tôi là cái máy gánh nợ cho ai cả.
Vừa sinh được cháu trai, con dâu đã đưa ra đề nghị khiến tôi sững sờ Lời đề nghị bất ngờ của con dâu khiến tôi chết lặng. Tôi năm nay 65 tuổi, đã về hưu. Cuộc sống tạm gọi là ổn định với căn nhà rộng rãi ở quê và mảnh vườn quanh năm rau trái. Vợ chồng tôi sinh được hai người con một trai, một gái. Con gái đầu lấy chồng xa, sống tự lập, ít...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Sự bất công của bố mẹ vợ khiến tôi căm tức, đến lúc bệnh tật lại ép tôi rút tiền tiết kiệm ra cứu

Một pha bóng Pickleball tưởng vô hại lại kéo cả phòng tôi vào vòng xoáy rối ren như ngồi trên đống lửa

Ngay trong ngày giỗ bố chồng, tôi choáng váng khi phát hiện chồng và em chồng cấu kết gây ra việc tày trời, họ hàng cũng náo loạn

Đằng sau vẻ ngoài tử tế, chồng tôi che giấu sự thật cực kỳ khó tin

Ghen tuông ôm con bỏ về ngoại, tôi không ngờ chồng tuyên bố một câu

Vô tình thấy ảnh cưới của bạn gái cũ, tôi bật khóc nhớ lại một điều

Yêu cầu điều này khi "sống thử", tôi bất ngờ bị nhà gái không cho cưới

Một tin nhắn chuyển nhầm giữa đêm làm tôi hiểu vì sao chồng khăng khăng nghỉ lễ phải về ngoại

Tôi bàng hoàng khi mảnh đất từng bỏ quên nay có giá hơn chục tỷ, nhưng nếu thú thật với vợ, sợ rằng gia đình sẽ tan nát

Đi công tác về lúc giữa đêm, tôi rón rén nằm lên giường ôm vợ ngủ thì phát hiện một chuyện kinh hoàng

Thất nghiệp ở tuổi 35: Cái giá của sự an nhàn ở tuổi 25 và 4 bài học xương máu

Làm quản lý cấp cao ngành dược, thu nhập 70 triệu, tôi bị cả nhà vợ xem như cỗ máy kiếm tiền
Có thể bạn quan tâm

Chuyên gia: Cuộc gặp của lãnh đạo Nga, Trung cho thấy trật tự đa cực đang hình thành
Thế giới
07:47:38 04/09/2025
Xuân Son trở lại Việt Nam, báo tin cực vui với HLV Kim Sang Sik
Sao thể thao
07:42:58 04/09/2025
Mai Phương Thúy khoe dáng trên sân tennis, hé lộ tình trạng sức khỏe
Sao việt
07:37:00 04/09/2025
Món ngon giòn rụm từ nguyên liệu dân dã, giá cực rẻ
Ẩm thực
07:13:17 04/09/2025
Sao Hoa ngữ bị tố chảnh chọe: Người dám cho CCTV "leo cây", kẻ bắt cả đoàn phim phải cạo đầu
Sao châu á
06:43:20 04/09/2025
Giải cứu thanh niên dính bẫy lừa "bắt cóc online", yêu cầu bố mẹ chuyển 150 triệu đồng
Pháp luật
06:39:29 04/09/2025
5 'siêu phẩm' Hàn gây sốt tháng 8: 'Law and The City' càn quét màn ảnh nhỏ
Phim châu á
06:38:34 04/09/2025
Màn ảnh Việt sắp có 1 bộ phim nghe tên đã biết hay: Dàn cast đẹp bùng nổ, chiếu liền đi nhà đài ơi!
Hậu trường phim
06:38:09 04/09/2025
Nữ Tiktoker livestream tự tử gây chấn động: Cạm bẫy tráo mạng sống với mạng ảo
Netizen
06:30:10 04/09/2025
Cô giáo Ê Đê xinh đẹp 'đốn tim' chàng thạc sĩ ngân hàng trên show hẹn hò
Tv show
23:28:47 03/09/2025