Cho anh quay về bên em!
Mong em cho anh một cơ hội quay về bên em như ngày xưa
“Cái quý giá nhất trên đời không phải là cái mà ta chưa đạt được hay cái mà ta đã mất đi, mà chính là ta có biết nắm giữ hạnh phúc trong hiện tại hay không”.
Đọc lời “tổng kết” của một người bạn sau khi kể một câu chuyện tình yêu trên blog của bạn ấy mà lòng anh đau nhói. Đau vì anh từng hạnh phúc với tình yêu chân thành của em nhưng anh không biết nắm giữ nó. Giờ đây, khi anh nhận ra điều quý giá ấy thì dường như quá muộn.
Tính đến nay, mình yêu nhau gần 5 năm, nhưng đến thời điểm trước khi nhận ra lỗi lầm của mình cách nay khoảng một tháng, anh không hề biết giữ gìn hạnh phúc mà mình đang có. Anh luôn khiến em buồn, thất vọng dù anh chưa bao giờ thôi yêu em.
Em yêu anh, hi sinh tất cả vì anh, luôn lo lắng cho anh, muốn sống bên anh với tình yêu chân thành dù em biết rằng cuộc sống của anh còn nhiều khó khăn. Em nói em sẵn sàng chia sẻ dù chẳng biết ngày mai của hai đứa như thế nào, chỉ tin rằng bằng tình yêu, hai đứa sẽ vượt qua tất cả. Thế mà anh lại yêu em một cách vô tư, không xác định rõ thời điểm mình sẽ cưới nhau, dù làm được nhiều tiền nhưng anh lại tiêu xài gần hết, không dành dụm lo cho tương lai hai đứa.
Thế rồi anh chuyển công tác về tỉnh xa, sự lạnh nhạt trong anh cũng bắt đầu dù anh không vì có tình cảm mới mà trở nên như vậy. Anh vẫn quan tâm em nhưng những lời nhớ thương cứ vơi dần. Em cảm thấy buồn chán, rồi viết trên một tờ báo với nội dung đừng bắt em phải cầu xin tình yêu của anh. Tổn thương từ lần này đến lần khác vì sự hờ hững, vô tâm của anh, cuối cùng em quyết định chia tay dứt khoát dù trước đó mình cũng đã nói chia tay nhiều lần.
Cũng từ đó anh tỉnh ngộ, anh nhận ra tình yêu thật của mình, anh nhận ra tất cả lỗi lầm. Sau nhiều ngày suy nghĩ, anh quyết định chạy xe máy 200km từ tỉnh lên Sài Gòn, cầu xin em cho anh cơ hội cuối cùng để sửa đổi, để có cơ hội yêu thương em. Sau bao biến cố, hơn lúc nào hết giờ anh nhận ra: cuộc sống anh không thể thiếu em.
Video đang HOT
Sau bao biến cố, hơn lúc nào hết giờ anh nhận ra: cuộc sống anh không thể thiếu em.
Đời người ai cũng có lúc sai lầm. Có sai lầm có thể sửa chữa nhưng cũng có sai lầm mãi mãi không còn cơ hội khắc phục. Những ngày tháng này anh đang sống, đang cố gắng thay đổi vì em, với niềm hi vọng duy nhất là em có thể tha thứ cho anh, cho anh cơ hội làm người yêu tốt, người chồng tốt của em.
Thế nhưng, anh như người chết đứng khi em nói rằng tình yêu trong em đã hết, em cảm thấy thoải mái với cuộc sống hiện tại vì không còn cảm giác sợ mất anh. Anh hiểu cảm giác ấy nên chỉ cầu xin em tha thứ, cho anh cơ hội nhen nhóm lại tình yêu đã mất, cho anh cơ hội để mang đến hạnh phúc, giúp em thoải mái hơn khi có anh, một lần nữa em rộng lượng cho anh cơ hội thể hiện…
Nhiều đêm anh rớt nước mắt khi nghĩ lại những đau khổ mà em phải chịu đựng vì anh. Anh tự dằn vặt mình, tự trách móc mình sau ngày ấy mình có thể là con người như vậy.
“Qua thử thách, tình yêu sẽ đẹp hơn” – nhiều lúc anh nhớ tới lời bài hát này để tự an ủi mình và nguyện nếu có thể trở về như ngày xưa, anh sẽ không bao giờ làm em đau buồn, làm em phải rơi nước mắt vì anh. Bây giờ anh đã biết để ý những điều nhỏ nhặt mà nó có thể mang đến hạnh phúc cho em. Anh biết quan tâm, chia sẻ, biết sống như thế nào để xứng đáng với tình yêu của em. Có thể em chưa tin điều này nhưng hằng ngày, hằng giờ anh luôn nhắc nhở mình phải không quên những điều này và anh đang thực hiện điều đó.
Anh viết những dòng này khi đang bị cảm nặng vì mắc mưa sau chuyến thăm em ở Sài Gòn rồi trở về tỉnh bằng xe máy. Nhưng anh không mong em biết và quan tâm anh vì anh nghĩ đó là cái giá anh phải trả. Ly nước đã đổ khó có thể hốt lại như ban đầu nhưng anh sẽ cố gắng tất cả để hàn gắn nó.
Anh chia sẻ điều này với hi vọng khi đọc được em sẽ hiểu lòng anh, hiểu được sự thay đổi của anh và cũng mong rằng những người đang yêu và sẽ yêu hãy nhớ: cái quý giá nhất là cái mình đang có, đừng đánh mất nó bởi đánh mất nó rồi đôi khi không còn cơ hội để có lại lần nữa.
Theo Tuổi trẻ
Chồng sắp cưới vũ phu, giả dối
Tôi phải làm thế nào để tự giải thoát mình ra khỏi cơn cùng quẫn thế này đây?
Tôi dùng hết can đảm để gọi điện cho vợ anh hỏi lý do vì sao họ lại chia tay nhau. Và càng bàng hoàng hơn nữa khi chị đã tâm sự với tôi rằng, anh thường xuyên đánh đập vợ con, là một người chồng, người cha sống không có trách nhiệm với gia đình...
Tôi năm nay đã 25 tuổi nhưng dường như tính cách của tôi thì còn quyas trẻ con. Thời sinh viên tôi cũng yêu một người khá sâu sắc... và tình yêu ấy kéo dài suốt bốn năm đại học nhưng rồi, sau bao nhiêu sóng gió, chúng tôi cũng chẳng thể nào cùng nhau đi tiếp con đường đời.
Khi tôi còn là sinh viên thì người yêu của tôi đã đi làm. Anh thường đi theo các công trình xa, ở những nơi mà không có sóng điện thoại, giao thông đi lại khó khăn nên tôi cũng tập cho mình thói quen khi không có anh trong ngày sinh nhật hay những ngày lễ qua trọng. Nhưng khoảng cách không gian và thời gian không làm cho tình yêu của chúng tôi phai nhạt mà cả hai luôn động viên nhau phải cố gắng học tập và công tác tốt, vì tương lai sau này của hai đứa. Anh hứa hẹn chờ ngày tôi ra trường sẽ chuyển công tác về Hà Nội để hai đứa được ở gần nhau hơn.
Tôi tin anh, yêu anh và đặt hết niềm tin vào người mình yêu nên tôi đã không ngần ngại trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Vì thế nên trong khoảng thời gian anh đi công tác xa, mặc dù có rất nhiều người quan tâm nhưng tôi không để ý đến những lời ong bướm của họ mà chỉ biết vun vén cho tình yêu của chúng tôi mà thôi.
Lúc tôi học xong đại học cũng là lúc anh chuyển về Hà Nội như lời anh hứa nhưng kết thúc câu chuyện lại không giống như trong truyện cổ tích.... Anh về Hà Nội làm ăn không được thuận lợi như trước nên anh đã bỏ tôi để đến với người con gái khác có điều kiện kinh tế hơn, còn tôi trở về quê theo sự sắp xếp của gia đình vào làm việc ở một cơ quan nhà nước. Với hình thức khá, lại ăn nói khéo léo, có duyên nên tôi được rất nhiều chàng trai theo đuổi... nhưng vì mang một vết thương lòng khá sâu của mối tình đầu nên tôi không thể mở lòng để đón nhận một ai...
Anh là một người chồng, người cha sống không có trách nhiệm với gia đình...
Thế rồi, tình cờ tôi quen người bạn trai hiện tại của mình qua một người bạn. Nếu như mọi chuyện cứ bình lặng như thế trôi qua, có lẽ tôi không phải khổ sở, đau đớn như lúc này... Lúc đầu, tôi không có một chút ấn tượng tốt đẹp gì về anh bởi vì anh không nổi bật, không giỏi giang cũng không ga lăng như những chàng trai đang tán tỉnh mình... nhưng một ngày, khi tôi đang trên đường từ cơ quan về nhà, tôi bị tai nạn xe máy và anh đã đến bên tôi, đưa tôi vào viện. Khi ca phẫu thuật xong, người đầu tiên tôi nhìn thấy là anh... tôi cảm động đến phát khóc khi nhận được sự quan tâm, chăm sóc tận tình của anh như thế!
Tôi những tưởng trái tim băng giá của mình không thể tan chảy ra được nữa nhưng chính anh đã mang tình yêu của mình sưởi ấm trái tim tôi... Nhưng giá như tôi đừng yêu anh thì có lẽ, tôi sẽ không phải khổ đau như bây giờ!
Cũng vì tôi quá ngây thơ nên tôi tin tưởng anh tuyệt đối, không một chút nghi ngờ... Cho nên khi anh bảo bố mẹ anh đến nói chuyện ăn hỏi cho hai đứa, tôi đã đồng ý ngay. Và bây giờ tôi mới hiểu, đấy là một quyết định cực kỳ sai lầm của mình.
Tôi cứ băn khoăn về những hành động của anh... dường như anh đang giấu tôi một điều gì đó. Và sự thật đã được phơi bày khi anh mượn rượu để lấy can đảm nói chuyện với tôi, anh thú nhận rằng anh đã qua một đời vợ và bây giờ anh chị đang sống ly thân. Khi nghe những lời thú tội của anh, tôi bàng hoàng ngã khụy xuống... Tôi không thể tin vào tai mình những điều vừa được nghe từ phía anh nữa...
Tôi dùng hết can đảm để gọi điện cho vợ anh hỏi lý do vì sao họ lại chia tay nhau. Và càng bàng hoàng hơn nữa khi chị đã tâm sự với tôi rằng, anh thường xuyên đánh đập vợ con, là một người chồng, người cha sống không có trách nhiệm với gia đình... Buồn chán. Thất vọng... tôi chỉ muốn trả lại cau trầu nhà trai đã mang đến ăn hỏi. Nhưng ở quê tôi còn rất lạc hậu, bố mẹ tôi lại là người khá bảo thủ... tôi sợ bố mẹ sẽ buồn và xấu hổ với bà con, làng xóm nên không dám nói sự thật về anh cho mọi người biết.
Cũng có lúc, tôi muốn chạy đến một nơi thật xa, bỏ lại tất cả để sống một cuộc sống yên ổn... nhưng còn bố mẹ tôi, họ đều đã già và rất cần có tôi ở bên cạnh. Họ không thể an lòng khi biết con gái mình đau khổ, vật vã như vậy... Nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm thế nào để tự giải thoát mình ra khỏi cơn cùng quẫn thế này đây?
Mong mọi người hãy giúp tôi với!
Nguyễn Nhung (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bạn đau đầu ở dạng nào? Hiểu rõ loại đau đầu khác nhau, bạn sẽ biết cách "loại bỏ" chúng hiệu quả. Dưới đây là các dạng đau đầu phổ biến: Đau đầu căng thẳng Đây là loại đau đầu thường gặp và phổ biến nhất, chiếm gần 90% các trường hợp bị đau đầu. Đau đầu căng thẳng có khởi nguồn từ cột sống ở vùng cổ và...