Chính khách Việt và hình ảnh trước công chúng
Chế độ bầu cử ở nước ta là Đảng cử, dân bầu. Chính khách của ta dễ trúng cử hơn. Nhưng như thế không có nghĩa ta đứng ra ngoài dòng chảy chung.
LTS: Dịch sởi bùng phát, hoãn đăng cai ASIAD, lùi đề án giáo dục 34 nghìn tỷ…. là hàng loạt sự việc nóng dồn dập xảy ra thời gian qua. Tác động xã hội của những sự việc trên đã thu hút sự quan tâm của người dân, và đặc biệt là cách hành xử, phát ngôn trước dư luận của những người đứng đầu. Các “ chính khách Việt” đang hành xử ra sao trước những điểm nóng dư luận? Cùng Tuần Việt Nam phân tích qua góc nhìn của TS Nguyễn Sĩ Dũng và nhà báo Lê Quốc Vinh.
Chưa bao giờ sức ép công luận lớn như hiện nay
Từ đầu năm 2014 đến nay, nhiều quan chức chính phủ đã có những phát ngôn khiến dư luận dậy sóng. Qua đó có thể thấy kỹ năng làm chủ thông tin, tạo dựng hình ảnh đẹp trước truyền thông và công chúng của nhiều chính khách Việt Nam còn thiếu nhất quán. Trong khi lẽ ra việc chính khách tạo dựng hình ảnh, củng cố niềm tin với công chúng là đương nhiên. Ông nhìn nhận thế nào?
Ông Nguyễn Sĩ Dũng: Với chính khách phương Tây, các kỹ năng quyết định trực tiếp đến việc người dân có bỏ phiếu cho họ hay không.
Nếu không có hình ảnh công chúng tốt, họ sẽ không bao giờ trúng cử. Họ buộc lòng phải chú ý đến việc xây dựng hình ảnh công chúng: xuất hiện như thế nào, ăn mặc, phong thái ra sao đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
Các chính khách ở ta không phải chịu kiểu áp lực như vậy. Chế độ bầu cử ở nước ta là Đảng cử, dân bầu. Đảng giới thiệu các ứng cử viên và người dân bày tỏ nguyện vọng của mình trên cơ sở sự giới thiệu đó, nên chính khách của ta dễ trúng cử hơn. Nhưng như thế không có nghĩa ta đứng ra ngoài dòng chảy chung của nhân loại. Chưa bao giờ công luận lại có sức tác động lớn và gây sức ép đến chính trường và hành động của các chính khách như hiện nay.
Ông Lê Quốc Vinh: Có thể đó là do văn hoá. Hầu hết chính khách của ta đều nghĩ rằng mình phải khiêm tốn, phải kín đáo, phải hạn chế việc xuất hiện trước công chúng. Họ không dám thoát ra khỏi mô hình tư duy cũ đó.
Hơn nữa, ở các nước khác, chính khách đều có một thư ký báo chí đặc trách vấn đề truyền thông cho riêng họ, thậm chí với những chính khách có vị trí cao, còn cần cả trợ lý riêng về mặt hình ảnh cá nhân mỗi khi xuất hiện trước công chúng. Người trợ lý có trách nhiệm giúp đỡ chính khách về trang phục, phong thái, trợ giúp họ những thông tin cơ bản về sự kiện và tư vấn cho họ cả trong vấn đề phát ngôn.
Các chính khách và các cơ quan công quyền của ta nhìn chung đều rất coi thường vấn đề này. Khi một chính sách được đưa ra, họ không quan tâm đến việc người dân sẽ phản ứng thế nào, chỉ đến khi sự phản ứng xuất hiện, họ mới tìm cách giải quyết. Cách làm của các cơ quan công quyền của ta hiện nay làm người dân có cảm giác các nhà lãnh đạo muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không để ý đến ý kiến của số đông dân chúng.
Ông Nguyễn Sĩ Dũng: Ảnh: Lan Hương
Điều gì xảy ra khi chính khách và công chúng không tìm được tiếng nói chung, cụ thể gần đây nhất một cuộc khủng hoảng truyền thông đã xảy ra với dịch sởi?
Ông Lê Quốc Vinh: Khi người dân mất niềm tin ở cơ quan công quyền, phản ứng với các chính sách mới, giận dữ với cá nhân các chính khách thực chất chính là khủng hoảng truyền thông; phải được giải quyết, trốn tránh là tối kỵ. Một số bộ ngành vừa qua đã để một cuộc khủng hoảng kéo dài và ngày càng lan rộng. Từ vấn đề viện phí, quá tải bệnh viện, chuyện y đức, đến chất lượng vaccine… Những cuộc khủng hoảng này do không được xử lý rốt ráo đã để lại hậu quả từ chuyện này sang chuyện khác, hiện hữu thành thiệt hại cho cả xã hội.
Trong đợt dịch sởi vừa qua, người dân đã hoang mang không biết tin theo ai. Phản ứng chậm chạp của cơ quan chức năng cùng với việc thông tin đưa ra thiếu định hướng là nguyên nhân của sự hỗn loạn đó.
Ông Nguyễn Sĩ Dũng: Bộ Y tế tổn thất về hình ảnh trước công chúng, người dân tổn thất về sức khoẻ. Hơn 100 trẻ thiệt mạng; không khí hoang mang bao trùm. Những ông bố bà mẹ mua tất cả mọi thứ mà họ nghĩ có thể chống được sởi và chữa được sởi và tạo ra sự khan hiếm đột ngột về vaccine. Đó là tổn hại nặng nề nhất.
Lẽ ra trong tình huống này, Bộ Y tế phải họp báo hàng ngày, cung cấp thông tin cần thiết cho báo chí. Vụ máy bay MH370 rơi, Malaysia chịu rất nhiều chỉ trích vì thái độ che giấu thông tin, dù họ tổ chức họp báo mỗi ngày. Bộ Y tế thậm chí đã không tổ chức họp báo.
Có lẽ chúng ta đang nói đến trách nhiệm; sự thiếu chuyên nghiệp của bộ phận tư vấn truyền thông cho các chính khách?
Video đang HOT
Ông Lê Quốc Vinh: Tôi không dám nói họ không chuyên nghiệp. Chính xác hơn thì là phương pháp luận của họ chưa đúng, hiểu biết của họ về vai trò của người làm tư vấn truyền thông chưa đầy đủ. Có những người chỉ hiểu truyền thông là làm cho mình “sạch sẽ” nhất trên báo chí. Nhưng những người làm truyền thông chuyên nghiệp sẽ cố gắng để báo chí hiểu chính xác những việc mình làm. Tiếp cận truyền thông một cách chủ động hay bị động sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh mà chúng ta định xây dựng.
Ông Nguyễn Sĩ Dũng: Hiện tại các cơ quan Bộ đều có bộ phận truyền thông riêng. Nhưng sự quan tâm của lãnh đạo các Bộ cho bộ phận này và tính chuyên nghiệp của nó là vấn đề cần phải xem lại. Đợt dịch sởi cho thấy một cuộc khủng hoảng truyền thông nghiêm trọng. Đúng ra Bộ Y tế cần một bộ phận truyền thông chuyên nghiệp có trách nhiệm tư vấn giúp Bộ trưởng trong việc cung cấp thông tin, đưa ra thông điệp để nó có thể đến với công chúng.
Ông Lê Quốc Vinh. Ảnh: Hương Lan
Dùng truyền thông để đánh bóng là rất sai lầm
Ngược lại, dư luận đã có cái nhìn khác nhau về Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam và Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến trong dịch sởi; và Phó Thủ tướng Đam với Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh trong vấn đề đăng cai ASIAD. Điều gì đã khiến các chính khách nhận được những phản ứng khác biệt từ dư luận?
Ông Nguyễn Sĩ Dũng: PTT Vũ Đức Đam là người được đào tạo rất cơ bản. Ông rất hiểu về truyền thông. Một khía cạnh khác cũng phải nói tới có thể ông là một chính khách có tâm. Điều này rất quan trọng. Người dân cảm nhận được ngay. Nếu dùng truyền thông để tạo ra những thay đổi đối với các vấn đề xã hội thì được, còn chỉ để đánh bóng bản thân sẽ là chuyện rất sai lầm. Trên hết cả kỹ năng phải xuất phát từ nền tảng thật là trách nhiệm, là tấm lòng thật sự với nhân dân.
Ông Lê Quốc Vinh: Đám đông luôn có tâm lý hướng theo những luồng dư luận trùng với suy nghĩ và quyền lợi của họ, chống lại những luồng dư luận trái chiều. Khi đám đông thấy rằng túi tiền của mình bị ảnh hưởng, bị tiêu xài không đúng cách, thì bất cứ một người nào lên tiếng yêu cầu chấm dứt lãng phí tiền của dân đương nhiên sẽ được người ta ủng hộ. PTT Vũ Đức Đam nói điều mà người dân đang mong chờ thì sự ủng hộ dành cho ông là tất yếu.
Bộ trưởng Đinh La Thăng cũng làm được một điều rất hay: khi ông xuất hiện ở điểm nóng nào, thì người dân sẽ cho rằng đó là hành động thật, vì bất cứ chỗ nào có điểm nóng xuất hiện, là sẽ thấy Bộ trưởng Bộ GTVT xuất hiện.
Ông Lê Quốc Vinh nói chính khách của chúng ta không có kỹ năng xây dựng hình ảnh là do vấn đề văn hoá, nhưng mấy chục năm trước Bác Hồ và những người cách mạng thế hệ đấy đã làm rất tốt công tác dân vận. Thời đó, không ai dạy họ các kỹ năng về truyền thông, xây dựng hình ảnh, tại sao họ làm tốt?
Ông Nguyễn Sĩ Dũng: Dân vận thực chất cũng là truyền thông. Truyền thông ở giai đoạn trước rất khác so với bây giờ. Người lãnh đạo ngày xưa cũng có hình ảnh công chúng rất tốt. Họ cống hiến, hi sinh – tuyệt đối vô tư, vì một mục tiêu cao đẹp. Vì thế thông điệp của người lãnh đạo ngày ấy đến với công chúng rất nhanh. Đó là cái bây giờ nhiều chính khách không có được hình ảnh công chúng như vậy và cũng không có ý thức làm việc đó.
Một lý do thứ hai là thời nay, truyền thông bây giờ khác xưa rất nhiều. Ngoài báo chí còn có sự tham gia của các mạng xã hội, mà ở đó, chúng ta không thể kiểm soát được đạo đức, ý đồ của người truyền tin cũng như tính chủ quan cá nhân của người tiếp nhận thông tin. Đó là lý do các chính khách phải có kỹ năng đối phó với những vấn đề đó.
Ông Lê Quốc Vinh: Ngày đó một người đứng đầu đất nước, ăn mặc như Bác Hồ, cách nói chuyện và phong thái như Bác Hồ là phù hợp và rất cần thiết.
Tiến sĩ Nguyễn Sĩ Dũng là cựu du học sinh tại Liên Xô. Ông hiện là Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội. Nhà báo Lê Quốc Vinh là Chủ tịch HĐQT, CEO Le Group, một tập đoàn truyền thông, quảng cáo, tổ chức sự kiện, mua bán bản quyền và phát triển các chương trình truyền hình.
Hơn nữa, Bác Hồ là một nhà trí thức, đã bôn ba học hỏi nhiều từ phương Tây. Phong thái đó sẽ ảnh hưởng đến Bác Hồ và những chính khách – những trí thức Tây học khác. Chắc nhiều người sẽ lật ngược vấn đề tại sao nhiều quan chức bây giờ cũng là trí thức Tây học mà không làm được như vậy, đó là bởi họ không để ý đến điều đó.
Nhiều chính khách có thể có phong thái rất đàng hoàng, rất chuẩn mực ở các cuộc lễ tân, nhưng tại nơi làm việc rất úi xùi. Người ngoài sẽ nghĩ ông lịch lãm. Còn cán bộ dưới quyền ông ấy sẽ không thấy điều đó. Vô hình chung hình ảnh ông ta sẽ trở nên giả dối, nửa vời. Anh chỉ có thể thoải mái ở giữa những người bạn. Còn khi là chính khách, anh sẽ phải hi sinh.
(Còn nữa)
Lan Hương(Thực hiện)
Theo VNN
Lãnh đạo vạ miệng và bộ máy "đúng quy trình"
Ở thời điểm mà uy tín và lòng tin của công chúng vào các cơ quan công quyền đang chịu nhiều thử thách, phát ngôn và hành xử của họ sẽ hoặc khiến công chúng càng thêm bi quan với lối làm việc quan liêu, hành chính, chỉ chăm chăm "đúng qui trình".
Vạ miệng
Mười năm trước, nguyên Tổng giám đốc của Hãng Hàng Không Quốc gia Việt Nam Nguyễn Xuân Hiển đã đột ngột "nổi tiếng sau một đêm" vì trong buổi trả lời phỏng vấn của phóng viên ban Việt Ngữ của đài BBC, ông nổi nóng mắng phóng viên này "thiếu văn hóa" và đề nghị phóng viên "nên về học lại tiếng Việt rồi hãy tổ chức phỏng vấn".
Đoạn phỏng vấn qua điện thoại này nhanh chóng lan truyền trên mạng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Vietnam Airlines nói riêng và hình ảnh của lãnh đạo DNNN của Việt Nam nói chung. Cho dù nếu lắng nghe thật kỹ đoạn phỏng vấn này, một người làm truyền thông chuyên nghiệp có thể lý giải được lý do khiến ông Nguyễn Xuân Hiển mất bình tĩnh, nhưng phát ngôn không cẩn thận của một người lãnh đạo khi tiếp xúc với phóng viên đã khiến cho trường hợp này được đưa vào các case-studies điển hình của xử lý khủng hoảng truyền thông.
Mới vài năm trước đây, khi nhận xét về báo cáo của thanh tra chính phủ về một vụ việc xảy ra ở cơ quan mình, người phát ngôn của một bộ nọ cũng gặp "vạ miệng" khi phát biểu của ông bị một tờ báo "giật tít" thành "đây là vụ tiêu cực lớn nhất ở Bộ từ trước đến nay" trong khi ý của ông hoàn toàn không phải như vậy.
Những phát biểu "châm ngòi" cho làn sóng phản đối mạnh mẽ của dư luận trong thời gian vừa qua của người đứng đầu một số bộ ngành đã chứng minh một điều cơ bản của giáo trình xử lý khủng hoảng truyền thôngđó là "không phải lúc nào bạn cũng có thể kiểm soát những gì xảy ra với bạn, nhưng lúc nào bạn cũng có thể kiểm soát hành xử và phát ngôn của bạn về vấn đề đó, và trong xử lý khủng hoảng truyền thông, đó mới là vấn đề quan trọng".
Đã là người đứng đầu các bộ gần dân thì khó tránh khỏi việc phải đối mặt với các vấn đề nóng, nhưng chính phát ngôn và hành xử thiếu cẩn trọng của họ mới châm ngòi cho một cuộc khủng hoảng truyền thông làm ảnh hưởng đến uy tín cá nhân, tập thể , Vậy họ cần phải làm gì để tránh được phản ứng mạnh mẽ của công chúng.
Hình ảnh của Vietnam Airlines đã bị ảnh hưởng sau cú sảy miệng của ông Nguyễn Xuân Hiển. Ảnh: Vietnam Airlines
Hình ảnh của Vietnam Airlines đã bị ảnh hưởng sau cú sảy miệng của ông Nguyễn Xuân Hiển. Ảnh: Vietnam Airlines
Nhanh và quyết đoán
Trong khủng hoảng, tốc độ của truyền thông đóng vai trò quan trọng. Ta đã thấy phản ứng tích cực của truyền thông và công chúng với hành động của Phó thủ tướng Vũ Đức Đam trực tiếp xuống kiểm tra BV Nhi và những chỉ đạo tiếp sau đó của ông đối với Bộ Y tế.
"Nhanh và quyết đoán"- đó là điều công chúng chờ đợi ở những nhà lãnh đạo! Phản ứng tiêu cực của công chúng có nguồn gốc từ sự im lặng quá lâu của . Các chuyên gia xử lý khủng hoảng truyền thông có một câu nói, nhại theo lời cảnh báo về quyền lợi của nghi phạm khi bị bắt giữ ("lời cảnh báo Miranda") "bạn có quyền im lặng khi xảy ra khủng hoảng vì tất cả những gì bạn nói đều có thể hoặc sẽ dùng để chống lại bạn, nhưng bạn sẽ bị chống đối kể cả khi bạn giữ im lặng, và đặc biệt là khi bạn im lặng".
Khi xảy ra một vấn đề, đặc biệt là khi vấn đề đó liên quan đến sinh mạng của nhiều người (tuyên bố hay không tuyên bố dịch sởi) hay tương lai của thế hệ trẻ (đề án cải cách giáo dục), lãnh đạo của một cơ quan quản lý nhà nước chịu trách nhiệm trước công chúng không thể giữ im lặng và bắt buộc phải đưa ra những phát ngôn liên quan đến vấn đề đó. Vấn đề ở đây là, họ sẽ phải phát ngôn những gì và phát ngôn như thế nào?
Để biết họ phải phát ngôn những gì, chúng ta cần phải hiểu được công chúng quan tâm đến vấn đề gì?
Tùy mức độ ảnh hưởng của vấn đề mà sự quan tâm của công chúng cũng khác nhau: các phóng viên có xu hướng quan tâm đến việc "ai là người có lỗi", những người bị ảnh hưởng trực tiếp quan tâm đến việc "ai là người chịu trách nhiệm về vấn đề này", những người có khả năng bị ảnh hưởng quan tâm đến việc "làm sao để tránh được vấn đề này", các chuyên gia quan tâm đến việc "ý kiến đóng góp của tôi có được lắng nghe hay không".
Đại bộ phận công chúng muốn biết phản ứng của người có trách nhiệm, như, được trấn an là vấn đề này đang được quan tâm, rồi căn nguyên của vấn đề, cách xử lý và khắc phục hậu quả.
Phát biểu của người đứng đầu trước tiên cần phải khẳng định họ hiểu tính chất nghiêm trọng của câu chuyện. Mọi ý kiến nhằm làm giảm nhẹ (như "đang bận nhiều việc khác", "đang đi nước ngoài", "đang có nhiều việc khác quan trọng hơn" - ngay cả Henry Kissinger cũng gặp phải lỗi này khi tuyên bố "lịch làm việc của tôi dày đặc, tôi không có chỗ cho cuộc khủng hoảng nào cả") đều tạo ra phản ứng tiêu cực.
Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam chia sẻ sau khi ông biết thông tin về dịch sởi từ Facebook của một bác sĩ, ông ngay lập tức xuống bệnh viện thị sát tình hình. Ảnh: Dân trí
Minh bạch và trách nhiệm
Những phát biểu như "chúng tôi ý thức được đầy đủ tính chất nghiêm trọng của tình hình", "đây là ưu tiên công việc hàng đầu của Bộ và của cá nhân tôi" sẽ mang tính trấn an hơn nhiều.
Thứ hai, phát ngôn phải giải thích ngắn gọn, dễ hiểu, đi vào bản chất. Dù lý do có hời hợt ra sao, thì một giải thích trung thực, ngắn gọn cũng khiến cho công chúng tập trung vào vụ việc, chứ không phải vào những thông tin gây nhiễu loạn bên lề.
Ngay cả khi bạn chưa có bức tranh đầy đủ, bạn cũng cần phải thông báo rõ ràng cho công chúng. Nói như Warren Buffet "phát biểu rõ ràng rằng bạn không nắm được tất cả các sự kiện, sau đó ngay lập tức nêu lên những sự kiện bạn biết rõ. Mục đích của việc này là làm đúng, làm nhanh để giải quyết và khắc phục được vấn đề".
Thứ ba, phát ngôn đó phải liệt kê những gì mà cơ quan nhà nước này đang tiến hành để khắc phục và cuối cùng, những bài học kinh nghiệm rút ra và những thay đổi trong điều hành, quản lý. Thông điệp này có thể khép lại bằng việc tuyên bố về những khoản trợ cấp hay bồi thường.
Sau khi có thông điệp, thì bước tiếp theo là chuyển tải nótới công chúng. Ngoài việc đòi hỏi lãnh đạo phải khẳng định tính cấp thiết của vấn đề,công chúng còn cần họ thể thiện sự cảm thông và chia sẻ. Với những hậu quả nghiêm trọng vừa xảy ra, người lãnh đạo phải có đủ dũng cảm để đưa ra lời xin lỗi đên người trực tiếp bị ảnh hưởng và công chúng, bất kể lỗi đó có phải do cơ quan hay cá nhân mình gây ra hay không.
Ở các nước, đưa ra lời xin lỗi công khai là việc hết sức bình thường dù thực tế đó không phải là lỗi của họ, và cho dù vấn đề hực sự nhỏ, nên thật khó hiểu khi lãnh đạo xứ ta lại khó đưa ra lời xin lỗi với công chúng như vậy.
Khi đưa ra thông điệp trong khủng hoảng, người lãnh đạo phải thể hiện rõ trách nhiệm cao nhất của người đứng đầu: công chúng sẽ phản ứng lại với cách đổ lỗi cho người khác ( "do lỗi đánh máy", "do sơ suất của bộ phận tham mưu", "do các chuyên gia đưa ra con số không chính xác"), và đặc biệt, công chúng sẽ phản ứng mạnh mẽ với những ám chỉ hay đổ lỗi trực tiếp cho họ ( "do người dân không chịu cho con đi tiêm phòng dịch")-kể cả khi tồn tại khả năng của lý do này.
Thể hiện sự chia sẻ, bày tỏ sự hối tiếc về những hậu quả xảy ra, thừa nhận trách nhiệm của cá nhân mình- đó là những con đường tốt nhất để chiếm được trái tim của công chúng.
Nguyễn Trãi từng ví dân như nước "chở thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân". Nếu ví truyền thông như nước, thì những phát ngôn và hành xử của lãnh đạo cũng sẽ tạo nên những cơn sóng có thể nâng cao hay nhận xuống uy tín cá nhân của họ.
Ở thời điểm mà uy tín và lòng tin của công chúng vào các cơ quan công quyền đang chịu nhiều thử thách, phát ngôn và hành xử của họ sẽ hoặc khiến công chúng càng thêm bi quan với lối làm việc quan liêu, hành chính, chỉ chăm chăm tuân theo "đúng qui trình" bất chấp kết quả tích cực hay tiêu cực.
Công chúng chờ đợi một thế hệ chính khách mới, biết lắng nghe nguyện vọng của người dân (thậm chí qua những kênh thông tin mới mẻ như mạng xã hội Facebook) và có những hành xử quyết đoán, hợp theo ý nguyện và vì lợi ích cốt lõi của nhân dân.
Nguyễn Thanh Sơn
( Chủ tịch Học viện Thương hiệu và Truyền thông Sage)
Theo_VietNamNet
Xã, phường vẫn chứng thực giấy tờ Ngày 20-2, Ủy ban Thường vụ Quốc hội đã bắt đầu phiên họp thứ 25. Trong ngày làm việc đầu tiên, UBTVQH đã cho ý kiến về những vấn đề lớn còn nhiều ý kiến khác nhau của dự án Luật Bảo vệ môi trường (sửa đổi) và dự án Luật Công chứng (sửa đổi). Quận, huyện, xã, phường sẽ tiếp tục chứng...