Chia tay tình đơn phương
Tất cả như sụp đổ trước mắt nó, nó nghe rõ cả nhịp tim của chính mình, và cả những âm thanh đang dồn dập trong nó. Tất cả, hỗn loạn lắm.
Nó giật mình khi nghe Hà nói Tuân có người yêu. Lẽ nào là vậy? Nó cố gắng thật bình tĩnh, hỏi lại:
- “Thật không? Nhỏ nào vậy?”
- “Cùng trường nhưng ở khác tỉnh mình.” – Hà vô tư không nhận thấy sự khác lạ của cô bạn.
- “Lần trước, tao thấy Tuân và Nhật nói chuyện về nhỏ đó, tao hỏi hắn mới khai đấy. Hắn bảo, khi nào có dịp sẽ ra mắt bọn mình.”
Nó như không tin vào tai mình, nó run lên. “Lẽ nào là vậy?”. Để mặc cho con bạn huyên thuyên đủ thứ chuyện về nhỏ người yêu Tuân, nó bật chạy về nhà, không quên kèm theo câu “Tao về có việc”, để giấu đi những giọt nước mắt sắp tuôn ra.
Nó, Hà, Tuân, Nhật là nhóm bạn thân từ khi còn học cấp III. Giờ đây, tuy đã vào Đại học nhưng họ vẫn thân với nhau như chân với tay. Hà và Nhật đã thành một cặp, hai người đó như nước với lửa, vậy mà yêu nhau lúc nào không hay. Còn nó và Tuân luôn là quân sư cho hai người đó. Không biết Tuân thế nào, nhưng nó yêu Tuân từ khi học 12, nhưng với một đứa con gái như nó, vừa dịu dàng, vừa học giỏi, lại đảm đang, nó không muốn ai biết tâm sự thầm kín đó, kể cả với Hà. Đã 3 năm trôi qua, bây giờ tất cả đã là sinh viên năm hai, Hà hay thắc mắc là sao Mai- tên nó, chưa yêu ai? Hà còn chọc nó, gọi nó là “bà cô khó tính”. Còn Tuân và Nhật thì cứ dắt nó đi giới thiệu cho mấy cậu bạn cùng lớp. Nhưng đâu có ai biết rằng, nó chỉ chờ đợi một lời tỏ tình từ cậu bạn thân thích làm ông mối ấy. Mỗi lần Tuân hỏi:
- “Có cái đuôi nào theo bà chưa?”
- “Còn ông?”- Nó cười hỏi lại.
- “Tui theo người ta mà người ta đâu thèm để ý đến tui.”
Nó lại cười. Nó hiền như nụ cười của nó vậy. Tuân thường nói:
- “Ai lấy được bà, chắc hạnh phúc lắm.”
Hà chen vào:
- “Thế ông có muốn hưởng cái hạnh phúc ấy không?”
- “Được đấy! Tao thấy được đấy Tuân à!” – Nhật tiếp lời.
Video đang HOT
Nó đánh vào tay Hà:- “Con này rảnh ghê, không có việc gì làm à?”
Cả bọn lại cười ngả nghiêng, nhưng ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì.
Vậy mà, cũng 3 năm trôi qua, nó vui với những câu trả lời như vậy, để giờ đây, nó ân hận vì mình đã không nói ra. Nó ân hận vì đã để vụt qua những cơ hội, để mối tình đơn phương của nó đi vào ngõ cụt. Nó quyết định nói ra tất cả sau hai đêm thức trắng. Má nó giật mình khi thấy mắt nó thâm quầng.
- “Sao cực vậy con? Bài vở nhiều lắm hả? Chưa đến thi học kì mà con?”
- “Tại có mấy bài kiểm tra khó quá má à!”
Nó hẹn Tuân ra quán nước. Lần đầu tiên, chỉ có hai đứa đi chung. Ngạc nhiên, Tuân hỏi:
- “Tụi nó không rảnh à? Nhận học bổng hay sao mà ga-lăng vậy?”
- “Tui không rủ tụi nó. Tụi nó đi đâu cũng vậy mà, có tụi mình cũng như không.”
- “Cũng phải. Sao mặt bà khó coi vậy? Thằng nào nó bỏ bà hả? Nói nghe, tui xử nó cho.”
Nhìn nét mặt Tuân, nó không chịu đựng thêm được nữa, nó muốn hét lên:- “Là ông đó, ông ngây thơ không biết tui đang nghĩ gì hay ông cố tình không hiểu?” Nhưng Tuân đối với nó quá chân thành, nó không muốn mất đi tình bạn này, và nó biết, nếu nói ra thì nó vĩnh viễn mất đi tất cả khi Tuân chỉ xem nó là bạn.
- “Ê, bà bị sao đấy?” – Tuân hất mạnh tay nó hỏi?
- “Có gì đâu, tự nhiên tui thấy buồn nên muốn rủ ông đi uống nước thôi.”
Im lặng một hồi lâu, nó nói tiếp:
- “Rủ Hà, lúc nào nó cũng huyên thuyên chuyện tụi nó. Dù gì tui với ông cũng giống nhau, hay là tui với ông lập Hội độc thân đi!”
Nó chẳng hiểu sao nó lại nói ra những lời đó. Tuân lay tay nó như kéo nó về với hiện tại.
- “Bà nói gì nghe kì cục dữ? Có phải Mai, bạn tui không đấy? Bà lây tính của Hà rồi, tui chẳng thèm vào hội gì đấy của bà đâu, bà định tách nhóm hả? À mà tui có người để đưa đón rồi đấy! Bà cũng chịu một anh đi, kén vừa thôi.”
Một luồng điện chạy qua người nó, nó giật mình, nếu không kiềm chế, nó đã chạy đến hỏi Tuân “Tại sao lại thế?”. Nhưng nó ngồi im, mỉm cười gắng gượng và nhìn Tuân, như ra hiệu là nó đang sẵn sàng lắng nghe. Chỉ có hành động này của nó mới khiến Tuân nhận thấy nó chính là nó, là cô bạn thân từng ngồi ngẩn ngơ nghe hắn nói về mọi chuyện, từ những chuyện bí mật, đến những chuyện ai cũng biết, chỉ một người không biết.
Tuân kể, Tuân bắt đầu kể say sưa như một đứa trẻ khoe thành tích với mẹ. Mắt hắn sáng lên niềm vui, niềm tự hào và cả niềm tin nữa. Tất cả như sụp đổ trước mắt nó, nó nghe rõ cả nhịp tim của chính mình, và cả những âm thanh đang dồn dập trong nó. Tất cả, hỗn loạn lắm.
Ngày Tuân đưa người yêu ra mắt cả nhóm cũng là ngày ba má nó đồng ý cho nó đi du học. Có lẽ, đối với ai đó, chạy trốn là hèn nhát và điều sỉ nhục hơn cả là chạy trốn một mối tình. Nhưng đối với nó, điều duy nhất nó có thể làm là xa Tuân, xa những kỉ niệm, xa những gì thuộc về mối tình đơn phương ấy là liều thuốc mầu nhiệm nhất.
Tuân , Nhật, Hà đều bất ngờ trước quyết định của nó. Cả ba đều ngẩn ngơ khi nghe nó thông báo là đã làm xong thủ tục, mai lên đường. Hà trách:
- “Mày vừa phải thôi chứ! Việc trọng đại vậy mà không nói với tụi tao sớm hơn. Mày có còn xem tụi này là bạn không đấy?”
Nó cười:- “Làm gì nghiêm trọng vậy? Tao chỉ đi có hai năm thôi mà. À, tao đi rồi, mày chăm lo cho hai lão này nha, không dược ăn hiếp anh Nhật của tao đâu đấy!”
- “Cái con nhỏ này!”
Nhật nắm lấy tay nó:
- “Tiểu thư của tui ơi, bà hiền thế này, đi ra nước ngoài người ta ăn hiếp bà thì bà thì tui phải làm sao đây? Có gì bà phải alô ngay cho tui nha!”
- “Để ông bênh vực tui hay hùa với họ ăn hiếp tui?”
- “Chuyện đó từ từ tính!”
Cả bọn lại cười ngất ngây. Tới lượt Tuân:
- “Bà đúng thiệt là, nói đi là đi luôn vậy, lúc nào cũng thế. Sang đó lo học, không được yêu anh tóc vàng đâu đấy.”
- “Tui cam đoan là tui sẽ dẫn về một anh tóc vàng chính hiệu.”
Nó lên máy bay, không quên dúi ba mảnh giấy nhỏ cho ba người mắt đang đỏ hoe, Hà thút thít:- “Đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha!”
Hà và Nhật đều có chung dòng chữ “Khoan hãy cưới, đợi Mai về nha!”
Riêng Tuân, một bức thư:- “Tuân, có lẽ Mai không chắc là mình sẽ đi trong bao lâu, hai năm, ba năm hay nhiều hơn. Có lẽ trên con đường đi của hai chúng ta chỉ gặp nhau một lần duy nhất, có lẽ chúng ta sẽ mãi mãi chỉ là những người bạn tốt. Và Mai đã chọn con đường này, con đường không có Tuân bên cạnh. Mai đã tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giờ nói ra, nhưng Mai không muốn mình có cảm giác nuối tiếc. Vì vậy, Mai muốn Tuân biết, biết một điều là…Chúc Tuân hạnh phúc. Mai”
Tuân ngẩn người, là Mai sao? Là cô bạn hiền lành, dễ thương của hắn sao? Là người luôn đúng trong mọi việc đó sao? Và lần này, Mai vẫn đúng, ra đi để không đánh mất tình bạn đẹp. Lòng hắn dấy lên một sự biết ơn cao cả, hắn nhìn theo chiếc máy bay đang dần cất cánh
- “Tạm biệt! Cảm ơn người bạn tốt. Chúc bà mãi vui vẻ.”
Theo Guu
Yêu lắm , thương lắm, mà đau lắm...
Em cứ vô tư nói cười bên anh thế thôi nhưng đêm về em tháo lớp mặt nạ xuống, bao tổn thương, hờn tủi cứ theo kẽ tay mà rơi xuống. Từng giọt, từng giọt. Trong suốt mà mặn đắng.
Người ta nói thứ tình cảm đáng thương nhất là tình yêu đơn phương bởi lẽ người ấy không hề hay biết có người đang thầm yêu mình, họ cứ vô tư đi bên cạnh mình, coi nhau là bạn bè còn mình thì cứ câm lặng, tự làm tổn thương trái tim bằng những nỗi nhớ không tên, bằng mớ cảm xúc hỗn độn mỗi khi chạm mặt nhau. Để rồi tự buồn, tự khóc, tự lau rồi tự đau.
Vậy mà đáng buồn thay em lại đang yêu đơn phương anh.
Em không biết mình đã yêu anh tự bao giờ và vì sao lại yêu anh nhiều đến thế. Tình yêu đôi khi chẳng thể phân định tại sao yêu, tại sao không. Nếu tất cả mọi thứ trên đời đều rõ ràng như thế thì làm gì có những kẻ nín lặng mà yêu, làm gì có ai đau khổ vì tình nữa.
Em không biết tại sao mình yêu anh, chỉ biết rằng những lần bên anh trái tim em loạn nhịp. Mỗi lần em buồn, chỉ cần thấy anh thì nỗi buồn đều tan biến. Mỗi cử chỉ quan tâm ân cần của anh với em em đều lưu nhớ cả, dù em biết có thể anh chỉ coi em là bạn tốt thôi. Đôi khi chỉ cần một cái chạm tay thật khẽ cũng khiến em tủm tỉm hạnh phúc cả ngày rồi. Và mỗi khi thấy mặt anh cau lại, biết anh đang có tâm sự thì lòng em cũng ngổn ngang trăm bề.
Em cũng từng nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với em, nhưng em lại tự phủ nhận sạch sẽ tất cả. Em sợ mình quá mộng tưởng rồi sau này sẽ rước vào mình lắm đớn đau. Và em cũng trăm ngàn lần tự nhủ hay mình đừng yêu anh nữa, nhưng thực sự là em làm không được. Làm sao em ngăn nổi nỗi nhớ về anh mỗi ngày, làm sao em ngăn được trái tim cứ đập loạn vì anh. Đôi khi em thấy mình như con thuyền mất phương hướng, chẳng biết làm gì với tình cảm này. Tiếp tục hay buông bỏ thì đều đau đớn cả thôi.
Em và anh vẫn luôn bên nhau như những người bạn tốt. Anh cứ vô tư còn em thì nhiều lắm những nghĩ suy.Lí trí và con tim em là hai thế cực hoàn toàn trái ngược. Trái tim nói thổ lộ đi, đừng có hành hạ tôi thêm nữa, tôi sắp chịu không nổi mà nổ tung rồi. Lí trí lại nức nở tôi có hơn gì anh đâu, tôi cũng khổ sở lắm nhưng không được, nhất định không được để người ta biết, tôi chấp nhận yêu anh ấy trong câm lặng chứ không muốn mất anh ấy.
Thấy không anh, em đã đấu tranh giữa trái tim và lí trí biết bao lần. Muốn nói cho anh biết tình cảm của em nhưng em sợ, thực sự rất sợ khi em nói ra mình không thể làm bạn nữa. Em chấp nhận rất cả, chỉ mong rằng anh bên em, với em như thế là quá đủ rồi.
Em cứ vô tư nói cười bên anh thế thôi nhưng đêm về em tháo lớp mặt nạ xuống, bao tổn thương, hờn tủi cứ theo kẽ tay mà rơi xuống. Từng giọt, từng giọt. Trong suốt mà mặn đắng.
Ừ thì là tình đơn phương nên yêu lắm, thương lắm mà đau lắm anh biết không?
Theo Guu
Người ta hóa ra ai cũng ích kỷ... Tôi biết, tôi biết em đã từng yêu say đắm một chàng trai và tình đơn phương ít nhiều để lại trong em một vài vết thương, một vài khát khao. Từ bờ môi, vòng tay hay giọng nói, những thứ hoàn toàn không thuộc về em... Có biết bao người ghé đời nhau Nhưng lại vội theo gió bước đi mau Tôi...