Chia tay sau 7 năm yêu nhau vì gia đình phản đối!
Chúng tôi chia tay nhau sau 7 năm gắn bó, bởi gia đình phản đối. Buông tay người mà mình vẫn yêu thương thật sự khó khăn và đ.au đ.ớn.
Chào các bạn, hôm nay mình xin kể câu chuyện của mình mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chỉ cho tôi cách làm thế nào để có thể quên được người mà mình đã yêu và đang yêu.
Tôi và em yêu nhau được gần 7 năm,đó là một khoảng thời gian mà đối với tôi là rất dài. Tôi và em yêu nhau theo đúng nghĩa của tình yêu. Đã có những lúc chúng tôi nói rằng mình sinh ra là để cho nhau. Ấy vậy mà giờ đây chúng tôi lại nghĩ nếu bây giờ cho chúng tôi quay trở lại ngày xưa có lẽ cả 2 sẽ chon con đường khác.
Tại vì giữa hai bên gia đình còn anh em ( nhưng xa rồi ). Nếu xet về luât phap thì không có vấn đề gì. Chúng tôi đều đi đạo thiên chúa và tất nhiên là cũng không vướng mắc gì cả. Nhưng thứ đã ngăn cản tình yêu của chúng tôi hay nói cách khác là dẽ duyên lại là cái tôi của những người mà chúng tôi yêu quí.
Sau 3 năm yêu nhau khó khăn lớn nhất đều đến từ cả hai bên gia đình. Luc đó tôi chỉ nghĩ cả hai đứa đều còn ít t.uổi nên mọi người phản đối
Sau lần đó cả hai đứa đều quyết định để thêm một thời gian nữa. Thời gian cứ thế trôi và tình yêu của hai đứa càng sâu đậm hơn và hiểu nhau nhiều hơn.
Thời gian cứ thế trôi và tình yêu của hai đứa càng sâu đậm hơn và hiểu nhau nhiều hơn.Ảnh minh họa
Hai năm nữa trôi qua,khi gia đình tôi nói với tôi là gia đình em không đồng ý. Còn gia đình em lại nói với em là gia đình tôi không đồng ý, đưa qua đẩy lại khiến cả hai buồn và mệt mỏi.
Trong hai năm đó có biết bao nhiêu là chuyện mà hai đứa phải trải qua. Chúng tôi biết phải làm sao đây, biết tin được ai và không nên tin ai khi tất cả đều là người thân của mình.
Yêu nhau 5 năm là một thời gian đủ dài để cho cả 2 đứa hiểu không thể rời xa nhau được. Chúng tôi lại đ.ánh cược với cuộc đời thêm một lần nữa . Lần này em đã làm nhiều hơn nhưng gì tôi nghĩ em có thể làm. Cuối năm thứ 6 là đỉnh điểm cho tình yêu của chúng tôi
Video đang HOT
Cái khoảng thời gian ấy vào ngày m6 tháng 12 gia đình em đồng ý cho 2 đứa qua lại thì gia đình tôi lại không đồng ý. Có rất nhiều chuyện xảy ra cho tới ngày 20-12 khi tôi thuyết phuc được gia đình mình, lúc đó các bạn không biết được chúng tôi hp như thế nào đâu.
Yêu nhau hơn 6 năm, nhưng chẳng dám công khai, chẳng được thể hiện thoải mái nên giờ đây được hai bên đồng ý chúng tôi đã hạnh phúc vô cùng.
Nhưng có lẽ yêu nhau 6 năm nhưng hạnh phúc thực sự thì chỉ được có mấy ngày cho tới ngày 29-12. Gia đình em lại đổi ý không đồng ý khi chỉ còn một ngày nữa là sang năm mới.
Bao nhiêu ước mơ của hai đứa khi quyết định tiến xa hơn trong tình yêu khi bước sang năm mới tan tành, cảm giác như bầu trời như đổ sụp xuống đầu chúng tôi vậy
Tôi biết là em cũng khổ tâm nhiều lắm. Chúng tôi đã cùng nhau khóc trong buổi sáng của ngày 30 tết. Luc đó tôi không sao hiểu được tại sao cuộc đời lại đùa giỡn với hai đứa chúng tôi như vậy. Thật khó khăn khi hai đứa quyết định dừng lại khi vẫn còn tình cảm.
tôi không sao hiểu được tại sao cuộc đời lại đùa giỡn với hai đứa chúng tôi như vậy. Ảnh minh họa
Có lẽ vì cả em và tôi đều cảm thấy quá mệt mỏi khi hết lần này đến lần khác chúng tôi đều thất bại. Có ai hiểu được cái cảm giác hai người còn yêu nhau mà phải quyết định chia tay nhau nó đ.au đ.ớn như thế nào không?. Luc đó em vì tôi mà không cần đến mạng sống của mình nữa. Chúng tôi đã rất đau khổ.
Tôi đã cố gắng để quên em nhưng có lẽ vì đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống nên tôi càng hiểu em nhiều hơn
Điều đó làm cho tôi không thể nào quên em được.
Bây giờ là hết 7 năm yêu nhau rồi môt khoảng thời gian đủ dài để quên đi tất cả cũng như khó có thể để bắt đầu lại với một ai đó. Tôi vẫn còn yêu em rất nhiều và em cũng vậy. Tôi đã níu kéo em nhiều lần nhưng giờ đây tôi quyết định buông tay em vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Nước mặt em có lẽ cũng đã cạn vì tôi rồi. Và cũng bởi vì có một yêu thương khác đang tim tới em. Thật khó khăn để làm điều đó nhưng tôi nghĩ như thế có lẽ sẽ tốt cho em hơn.
Em xứng đáng có được hạnh phúc hơn chứ không phải ở bên tôi để vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác . Nhìn em hp đối với tôi như thế cũng là đủ rồi. Bây giờ làm sao để tôi quên được em đây. Nếu không quên được em tôi sẽ lại tìm đến em và lại làm khổ em hơn. Thực sự bây giờ tôi thấy rối tung.
Theo Eva
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo ‘t.iền đâu’
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &'c.hém gió', mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và t.iền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã c.hết mê, c.hết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đ.ánh bóng tên t.uổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người k.iếm t.iền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có t.iền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều t.iền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, k.hinh t.hường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là t.iền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi t.iền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu t.iền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có t.iền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &'t.iền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa t.iền à?'. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa t.iền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho t.iền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu...
Theo VNE
“Với đàn ông, gái là gái, vợ là vợ” Làm đàn ông, chỉ cần làm đủ trách nhiệm với vợ con là đủ. Còn nhân cách, được đ.ánh giá từ nhiều khía cạnh lắm. Đầu năm mới, uống chén rượu vui Xuân, lên mạng đọc được những dòng tâm sự sướt mướt của người "vợ già xui xẻo", tôi thấy mình cũng nên nói hộ ông chồng kia một vài lời cho...