Chỉ vì một bữa cơm trưa mà tôi bị đồng nghiệp xúm lại nói không ra gì
Tôi vốn dĩ không phải đứa tiêu hoang nhưng chẳng lẽ bỏ tiền ra ăn một bữa cơm tử tế lại là có tội sao?
Ảnh minh họa
Có ai từng rơi vào hoàn cảnh tiền mình làm ra mà tiêu xài cứ phải nhìn thái độ của người khác chưa? Tôi thật sự đang phải sống trong những ngày dở khóc.
Tôi làm nhân viên kế toán trong một công ty tầm trung. Công việc cũng không có gì quá đặc biệt, ngày ngày tôi cũng như những đồng nghiệp khác đều cố gắng “cày” kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Do đặc thù công việc nên công ty tôi gần như không có nam giới, xung quanh tôi toàn nữ. Nhiều lúc sếp tôi còn đùa cợt rằng đi làm thế này cực an toàn vì làm gì có đối tượng nào để nói chuyện yêu đương hay cặp bồ cặp bịch.
Điều khác biệt lớn nhất giữa tôi và những chị đồng nghiệp khác là tôi chưa có gia đình. Bố mẹ tôi vẫn đang trong độ tuổi lao động nên tôi cũng không phải lo lắng chuyện kinh tế, ông bà còn cho thêm con gái ấy chứ.
Cũng chính vì điều này mà dù lương của tôi và các chị cùng bộ phận cũng không khác biệt nhau nhiều lắm nhưng tôi ít khoản phải lo lắng chi tiêu hơn rất nhiều.
Thường thì cứ tầm giữa tháng, văn phòng tôi cùng nhau ca chung bài ca “hết tiền”. Tôi thì có phải lo cho ai đâu ngoài bản thân mình và 1 con mèo nên đương nhiên có phần dư dả hơn. Phần vì từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi cách quản lý chi tiêu của bản thân nên tôi thường không mấy khi phải rơi vào cảnh túng thiếu quá mức.
Video đang HOT
Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng chi phí tôi phải bỏ ra nhiều nhất mỗi ngày là vào chuyện ăn uống. Tôi có một niềm đam mê ăn uống mãnh liệt, cộng với cơ địa ăn mãi không lên nổi cân, người cứ như con cá mắm khô nên lúc nào cũng bị gia đình bắt ăn càng nhiều càng tốt.
Tôi đặc biệt thích ăn cơm mẹ nấu nên dù sáng phải dậy sớm hơn một chút tôi cũng cố gắng để chuẩn bị cơm trưa mang đi. Chuyện này diễn ra thường xuyên, chẳng mấy khi tôi ăn ngoài, nếu có thì cũng là có hẹn đi với bạn bè, người thân.
Thế rồi, “drama văn phòng” của tôi cuối cùng cũng nổ ra vào một buổi trưa ngày cuối tháng. Hôm đó tôi phát hiện ra một tiệm bán cá hồi, đồ sushi khá ngon mà giá cả lại phải chăng nên đã quyết định đặt cho mình một suất về thưởng thức.
Vì sức ăn của tôi khá tốt nên cũng phải đặt một suất dành cho 2 đến 3 người. Khi shipper gọi đến, tôi hí hửng xuống lấy đồ ăn rồi mang về văn phòng. Mở từng hộp đồ ra mà tôi rất hài lòng bởi vì tiệm chuẩn bị rất chu đáo, nhìn món ăn nào cũng sang trọng, đẹp mắt và có vẻ như rất ngon miệng.
Khi tôi vừa bẻ đôi đũa chuẩn bị đánh chén bữa trưa đến muộn của mình thì một chị đồng nghiệp bỗng nhìn sang rồi nói rất lớn tiếng.
- Ối giời ơi! Mọi người ra mà xem đại gia ngầm này, cuối tháng rồi vẫn ăn sushi sang chảnh này!
Tôi lúc này tưởng chị đùa cợt mình nên cũng cười tủm tỉm gắp một miếng cá hồi bỏ vào miệng. Chưa kịp nhai nuốt miếng cá xuống thì một chị đồng nghiệp khác cùng xuất hiện trước mặt tôi.
- Gớm! Người ta có tiền mới dám ăn thế chứ nghèo mạt kiếp như chúng mình thì chỉ đứng mà nhìn thôi.
Lúc này thì quả thật tôi thấy hơi gượng gạo nên đã lên tiếng rủ các chị ăn cùng nhưng lại nhận về những cái bĩu môi, lắc đầu đầy ẩn ý khó hiểu.
- Thôi tiểu thư con nhà giàu cứ ăn đi, bọn chị có bao giờ được ăn sang đâu giờ tự nhiên ăn vào chị sợ cái bụng thường dân của chị nó không chịu nổi.
Tôi chẳng biết phải nói gì, cũng không còn hứng thú ăn uống gì nữa. Thế nhưng các chị vẫn nào có để tôi yên.
- Mà chị bảo này, lần sau đừng có mang mấy đồ ăn đắt đỏ quá về văn phòng ngồi ăn trước mặt nhiều người. Bọn chị thì không sao chứ người khác nhìn thấy người ta bảo em khoe của đấy. Nhất là cuối tháng, ai chả hết tiền.
Tôi uất ức nhưng vẫn cố gắng nín nhịn. Việc các chị không biết quản lý chi tiêu, chưa hết tháng đã hết tiền đâu phải lổi tại tôi đâu? Các cụ có câu “trời đánh tránh miếng ăn”, lần này thì xem ra các chị ấy thực sự muốn phá không cho tôi ăn bữa trưa cho yên ổn đây.
Nghĩ đến đây tôi “vâng” một tiếng rồi đeo tai nghe vào làm bộ như đang xem phim rồi thản nhiên bỏ ngoài tai mấy lời khó nuốt kia, vui vẻ ăn hết bữa trưa của mình. Nghĩ cho cùng thì tiền tôi kiếm được, sao phải xem nét mặt người khác rồi mới dám tiêu xài cơ chứ?
Khổ sở với người chị dâu kỹ tính
Tôi đâu có muốn vợ chồng chị cãi nhau, tại sao chị lại không hiểu cho tôi.
Ảnh minh họa
Chị Tâm là đồng nghiệp, cũng là chị dâu hiện tại của tôi. Hồi đó anh trai tôi mới ly hôn vợ, đang đau khổ và suốt ngày bỏ bê công việc, chìm trong rượu chè. Thấy chị Tâm đã lớn tuổi mà chưa lấy chồng, cũng giỏi giang, siêng năng nên tôi làm mai mối cho hai người họ. Sau vài lần đi uống cà phê chung, anh chị đã hẹn hò riêng tư rồi tìm hiểu nhau 1 năm. Lúc đó, thấy anh trai mình phấn chấn, có tinh thần làm ăn, tôi mừng lắm.
Vì không để chị Tâm thiệt thòi nên đám cưới của anh chị cũng được tổ chức rình rang. Bố mẹ tôi cưới chị với số tiền vàng bằng với con dâu cũ. Thậm chí, lễ cưới còn được tổ chức ở nhà hàng sang trọng, khách mời cũng gần 700 người chứ có ít đâu. Ngày cưới của anh chị, tôi còn chúc phúc bằng 1 lượng vàng.
Thế mà khi về sống chung, họ lại cãi nhau suốt. Tính chị Tâm gọn gàng sạch sẽ, làm đâu phải gọn đó, đồ đạc phải ngăn nắp, không được để sai vị trí dù chỉ là một chiếc tất. Còn anh tôi sống độc thân đã 2 năm, trong nhà đồ đạc để tùy hứng, khi nào tôi rảnh lại sang dọn dẹp giúp cho anh. Giờ anh quen lối sống đó rồi, đi về là cặp vứt một nơi, tất treo một nẻo, quần áo bẩn cũng để không đúng sọt và bị vợ cằn nhằn. Anh cũng mệt nên chống lại, thế là thành ra cãi nhau.
Bố mẹ tôi ở nhà cạnh bên, chứng kiến vợ chồng con trai 5 ngày 7 bữa cãi nhau cũng phát chán. Mẹ gọi tôi về, bảo tôi lựa lời khuyên chị Tâm nên ăn nói dịu dàng với chồng hơn, bớt kĩ tính đi kẻo chẳng ai sống nổi với chị ấy.
Tối qua, tôi dẫn con trai đến nhà anh chị ăn bữa cơm, dự định sẽ tìm cách khuyên anh chị. Nhưng tôi vừa đến đã nghe anh chị chí chóe cãi nhau tóe lửa. Chuyện cũng chẳng có gì to tát. Anh tôi đi tiếp khách nên có nhậu vài lon bia, về nhà nôn ói trong nhà vệ sinh. Chị dâu không dọn thì thôi, còn lớn tiếng chửi bới chồng ở bẩn.
Tôi mới mở miệng khuyên chị Tâm có chuyện gì thì từ từ nói, chồng chị đang say, càng nói chỉ càng cãi nhau thêm thôi rồi lại rạn nứt tình cảm. Tôi còn chưa nói hết ý, chị dâu đã bực tức gào lên: "Cũng do cô làm mai làm mối, không thì tôi đâu có khổ như thế này".
Tôi sững sờ, cảm giác nghẹn đắng cổ, không biết phải nói thế nào nữa? Chị dâu đang cãi nhau với chồng, tôi lại là người "hứng đạn". Tôi đành kéo anh trai vào phòng, khuyên anh đừng nhậu nhẹt nữa thì anh thở dài nói đang nhận một dự án quan trọng, phải thường xuyên đi tiếp khách để ký kết hợp đồng rồi nhận thưởng. Vậy mà chị Tâm không hiểu cho anh, còn hay nhiếc mắng chồng khiến anh cảm thấy mệt mỏi.
Tôi hiểu tính chị Tâm không có ác ý gì nhưng chẳng qua do chị quá kỹ thôi. Giờ chị lại đổ lỗi do tôi mà chị khổ, tôi chẳng biết phải làm sao nữa?
Số sướng Khi bạn bè khen số sướng, Hải Anh đã nói: "Chị chưa thấy ai ngồi không mà hưởng phước em ạ. Hạnh phúc không tự nhiên mà có được". Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock - "Đời người có số hết rồi, số chị sướng thì mặc sức mà hưởng thôi", cô đồng nghiệp trẻ nói khi mấy chị em thay nhau...