Chỉ vì hiểu lầm, tôi đã phải lần lượt làm tang mẹ, vợ và con
Anh biết anh sai, anh hận vợ gây ra cái chế.t của mẹ nên chỉ muốn b.ỏ v.ợ dù rất còn yêu; và đến giờ anh mất cả mẹ, vợ và con.
Chị và anh cưới nhau được hơn 1 năm nhưng anh chờ chị thi vào biên chế nên họ chưa quyết định có con. Tài sản của hai vợ chồng, họ dồn vào mua một căn hộ chung cư.
Từ ngày mua nhà, anh bàn với vợ đưa mẹ lên ở cùng. Bố anh mất sớm, mẹ là người nuôi anh khôn lớn và trưởng thành. Với anh, mẹ và vợ là hai người phụ nữ anh yêu nhất.
Chị yêu chồng nhiều lắm nên đón mẹ lên cũng là lẽ đương nhiên. Tuy nhiên, cuộc sống của mẹ chồng nàng dâu bắt đầu những ngày sóng gió. Mẹ anh là người phụ nữ tiết kiệm. Tính tiết kiệm của bà có thể là ác mộng với chị. Chị bắt đầu chấp nhận cuộc sống gò bó, bị mẹ chồng soi xét. Chị không muốn ăn sáng ở nhà. Nhưng mẹ lại tiết kiệm sáng ngày ra hay nấu ăn cho con dậy ăn rồi đi làm.
Chị không nuốt nổi thức ăn mẹ nấu nên nhiều lần từ chối không ăn. Thậm chí, trong bữa ăn chính, mẹ chồng nấu chị cũng không ăn. Chị lấy cớ không ăn được món địa phương nên từ chối sự quan tâm. Người khổ nhất là anh, thương mẹ, anh cố gắng ăn hết thứ mẹ nấu để mẹ khỏi buồn, còn chị thà nhịn không chịu ăn.
Chỉ vì hiểu lầm mà cả gia đình tan nát
Không khí trong nhà ảm đạm vô cùng. Vợ chồng anh chị hay cãi nhau hơn vì sự xuất hiện của người mẹ quê. Trước đi làm về, anh ôm chị và lòng âu yếm thì giờ đây giữa họ chẳng có câu chuyện nào để nói ngoài sự cằn nhằn của chị về mẹ chồng.
Sáng hôm ấy, mẹ chồng chị dậy nấu một nồi cháo cá ngon. Quê bà có thói quen ăn cháo cá để tẩm bố sức khỏe. Bà vui vẻ khoe hai con về nồi cháo. Chị bĩu miệng đòi đi làm ngay. Anh kéo tay vợ lại bảo “em ở lại ăn vì anh đi”. Nhìn ánh mắt như cầu xin của chồng. Chị dừng lại ngồi ăn cùng hai người.
Vừa đưa thìa cháo lên miệng, cái vị tanh tanh và hắc hắc của lá tía tô khiến chị không nuốt nổi. Chị cố ăn cho hai người vui. Đến miếng cuối cùng thì không chịu nổi nữa. Bao nhiêu thức ăn trong bụng chị trào ngược lên. Chị chạy vội vào toilet nôn. Vừa thở hổn hển bước ra khỏi nhà vệ sinh, chị thấy anh đứng ở cửa nhìn chị với ánh mắt đầy căm thù.
Anh kéo chị vào phòng. Họ cãi nhau không ngớt. Chị cố thanh minh mình không cố ý còn anh thì cố tình đổ lỗi vì vợ chê đồ ăn mẹ nấu. Người mẹ đứng ngoài lặng lẽ dọn bàn ăn rồi bà nhìn hai con từ xa ánh mắt như trực khóc.
Video đang HOT
Chị đến công ty mặc kệ anh và mẹ ở nhà. Chị tức giận anh không hiểu cho vợ, chị không cố tình. Hôm ấy, chị về nhà thấy chồng và mẹ chồng đều không ở nhà. Chị mệt mỏi nằm xuống giường nghĩ lại ánh mắt anh nhìn chị lúc sáng. Chị căm hận đến mức muốn xách đồ bỏ khỏi căn nhà này.
Tối hôm ấy, chị không thấy anh và mẹ về nhà. Chị mệt nằm thiếp đi ngủ. Sáng hôm sau, dù không ăn gì chị cũng có cảm giác buồn nôn. Bạn thân bảo chị đi khám bác sĩ vì dạo này chị xanh xao, mệt mỏi.
Anh hận vợ, cố tình tìm cách b.ỏ v.ợ dù vẫn còn rất yêu chị
Chị đến phòng khám, kết quả chị có thai 5 tuần. Trong niềm vui hạnh phúc vô bờ, chị muốn nhấn điện thoại gọi cho chồng nhưng không liên lạc được. Chị nhanh chân rời khỏi bệnh viện. Chị muốn về nhà khoe với mẹ và anh về đứ.a b.é. Căn nhà vẫn lạnh tanh không một bóng người. Hôm sau, chị đến công ty tìm chồng. Thấy chị đến, mọi người đều ngỡ ngàng vì chị là vợ mà không biết mẹ anh bị ta.i nạ.n. Chị chạy đi tìm chồng. Anh không thèm nhìn chị. Mẹ anh bị ta.i nạ.n chế.t não vừa rút máy thở qua đời được vài phút. Gương mặt xanh lét của bà ở nhà xác khiến chị ám ảnh.
Anh hận vợ, ánh mắt căm thù của anh khiến chị nặng trĩu. Anh làm tang cho mẹ và không nói với chị lời nào. Người nhà ở quê lên viếng đám ma bà cụ, ai cũng lạ vì bà mới lên có vài tháng đã bị t.ử von.g vì ta.i nạ.n. Còn anh đổ hết cái chế.t đau thương của mẹ anh là do vợ.
Sau này, chị hỏi ra mới biết bà cụ bị chiếc xe máy đâ.m khi qua đường ra bến xe đón xe về quê. Chị ân hận, giá như không có sự hiểu lầm đó thì mẹ chồng chị đã không qua đời còn anh không nhìn chị bằng cái ánh mắt căm thù như thế này nữa.
Sau đám tang, chị muốn nói với anh rằng chị đang mang đứa con của anh nhưng lòng căm hận của anh như thiêu rụi tất cả. Anh dọn phòng, họ sống ly thân không ai nói với ai câu nào. Đến khi chị mang thai 3 tháng, anh mang lá đơn li hôn đưa chị ký. Anh không biết chị đang có bầu và vẫn muốn trả thù chị vì đã làm cho mẹ anh ra đi vĩnh viễn.
Bạn bè khuyên chị nên bỏ thai, chị dứt khoát “tôi phải đẻ đứ.a b.é này ra”. Chị sống một mình trong căn hộ chung cư rộng thênh thang. Đôi lần qua công ty chồng, chị thấy anh tay trong tay với cô gái trẻ khác. Lòng căm thù của chị trỗi dậy. Chị thề sẽ sinh đứ.a tr.ẻ ra và anh không biết có sự hiện hữu của nó. Chị mang bầu bị động thai. Chị xin ở nhà. Bố mẹ chị sinh sống ở tận Đà Nẵng nên họ cũng không biết chị mang thai. Khi mang bầu được 8 tháng, chị bị bong nhau non, má.u chả.y xối xả. Ở nhà một mình, không biết gọi ai giúp. Chị lần mở điện thoại của từng người. Bạn bè ai cũng trong giấc ngủ, chị chợt nghĩ ngại làm phiền. Chị lê chân tự gọi 115 rồi bấm điện thoại gọi cho chồng cũ.
Đầu dây bên kia, người phụ nữ mới của anh nghe. Anh đang ngủ, chị trút từng hơi thở cuối cùng xin gặp anh nhưng người kia vẫn tắt máy. Chị gọi mẹ cứu mình nhưng mọi thứ đã quá muộn. Khi 115 đến căn hộ, chị đã tím tái. Chưa kịp đến bệnh viện cả hai mẹ con chị đã chế.t.
Nhận tin vợ cũ chế.t cùng thai nhi 8 tháng, anh hốt hoảng, sợ hãi. Người bạn thân của chị kể lại câu chuyện, tâm sự mà vợ anh đã dấu kín từ khi mẹ anh qua đời. Mọi thứ chỉ là sự hiểu lầm. Giá như ai cũng cởi mở có lẽ không có những cái kết đau lòng. Đám tang của chị, nước mắt anh khô cạn. Người ta bảo anh bạc tình, vô trách nhiệm. Anh biết anh sai, anh hận vợ gây ra cái chế.t của mẹ nên chỉ muốn b.ỏ v.ợ dù rất còn yêu; và đến giờ anh mất cả mẹ, vợ và con.
8 năm đã trôi qua, anh vẫn cô đơn lẻ bóng. Hàng ngày, anh lạch cạch trênbàn phím để gửi tới chị lời xin lỗi. Những lá thư dài cả trăm nghìn chữ không có lời kết anh gửi vào email cho vợ. Mỗi lá thư là lời xin lỗi. Vết thương quá lớn nhưng không biết ngỏ cùng ai.
Theo Phunutoday
Ngủ quên ở quán massage, tôi gặp ngay chuyện oái oăm
Khi tôi đang mơ màng ngủ thì vợ tôi hồng hộc từ bên trong chạy ra, cầm bình sữa của con chỉ vào mặt tôi qua song cửa mà gào lên những tiếng chát chúa...
Tôi cưới vợ đến nay mới 4 năm, nhưng đã có cảm giác như 40 năm. Vợ chồng thông thuộc nhau tới mức, chỉ cần cô ấy nhăn mặt nhíu mày là tôi hiểu vợ đang bức xúc chuyện gì. Trong bữa cơm, chỉ cần cô ấy trề môi là tôi biết, chuẩn bị có một bài "ca cải lương" khiến tôi không thể ăn được gì nữa. Vì thế mà tôi đâ.m ra sợ vợ, trong cuộc sống, tôi luôn cố nhường nhịn để vợ được thoải mái, không ầm ĩ nói nhiều.
Bình thường đi làm về, tuy không phải nấu cơm dọn dẹp nhưng tôi cũng bế bồng con gái đi chơi. Con gái tôi mới 5 tháng, vợ tôi còn đang nghỉ thai sản. Từ khi cưới vợ, tôi không hề thuố.c l.á, l.ô đ.ề, cờ bạc, trai gái, chỉ thỉnh thoảng mới đi nhậu nhẹt vài chén với mấy anh bạn đồng nghiệp hoặc anh em họ hàng lâu ngày gặp mặt. Mà tôi nhậu cũng ở hàng quán bên ngoài chứ có rước về nhà cho vợ "hầu" đâu. Nhưng cứ lần nào tôi đi về, vợ tôi đều cau mày, mặt nặng như chì, chỉ cần tôi nói một câu là vợ tôi sẽ trả lại cho tôi cả chục câu sa sả vào mặt.
Tửu lượng tôi tốt, nhưng chưa bao giờ dám uống hết ga, chỉ hơi ngà ngà là dừng ngay vì sợ vợ cằn nhằn. Bạn bè tha thiết mời như thế nào đi chăng nữa, tôi chỉ cần nói ra tên vợ, lấy vợ ra để từ chối, là họ sẽ không nài ép thêm. Vì ai cũng biết vợ tôi hung dữ và quản lý chồng chặt chẽ không khác gì "sư tử Hà Đông".
Ai cũng biết vợ tôi hung dữ và quản lý chồng chặt chẽ không khác gì "sư tử Hà Đông". (Ảnh minh họa)
Thứ sáu vừa rồi, tôi bị một vụ nhớ đời. Chuyện là hôm đó văn phòng tôi được thưởng 8 triệu tiề.n sinh nhật công ty. Phòng của tôi chỉ có 7 tên đàn ông và 2 chị phụ nữ. Cả nhóm thống nhất đưa 2 triệu cho 2 chị kia, thích gì thì sắm. Còn 7 người chúng tôi thì cầm 6 triệu ra quán bia làm một chầu.
Hôm đó, tôi cũng dự định chỉ uống chút thôi, sợ vợ lo lắng, tôi đã gọi điện báo trước cho vợ rằng, anh đi nhậu với đồng nghiệp, hẹn muộn nhất 10 giờ tối sẽ có mặt ở nhà. Trong bữa nhậu, vì có một cậu sắp cưới nên vui mừng và luôn tục mời bia, chúng tôi chấp hết và trêu chọc thách cậu ta gọi điện tán tỉnh vợ sắp cưới ngay trước mặt. Anh chàng cũng ngà say nên đồng ý, nhưng máy cậu ta đang gọi thì hết tiề.n liền mượn máy tôi ngồi ngay bên cạnh. Rồi cứ chúng tôi mớm câu nào, cậu ta phải nói câu đó chọc bạn gái xấu hổ, khiến buổi nhậu rôm rả inh ỏi.
Khi cậu ta đưa lại máy cho tôi, tôi cũng không kiểm tra nên hết pin lúc nào chẳng hay. Hơn 9 giờ thì buổi nhậu cũng kết thúc, lúc thanh toán tiề.n, chỉ hết hơn 4 triệu. Thừa 1,8 triệu, một đồng nghiệp đề nghị đi tẩm quất bấm huyệt cho giải rượu. Vì còn một tiếng nữa mới tới giờ "giới nghiêm" nên tôi vui vẻ đi theo.
Cả bọn ập vào một tiệm tẩm quất massage, nằm mỗi người một giường. Lúc đầu thì trò chuyện cho đỡ buồn, về sau vừa say rượu vừa thoải mái nên ngủ quên lúc nào chẳng biết. Tới khi tôi giật mình tỉnh dậy thì phát hiện trời đã tờ mờ sáng. 6 gã đồng nghiệp kia còn ngủ say sưa. Tôi mặc kệ cả bọn, lấy xe chạy vội về nhà.
Tôi xuống xe từ đầu ngõ, dắt bộ về, dự định cứ im thế chui vào nhà, nằm ở sô pha phòng khách rồi nói dối vợ rằng mình về từ nửa đêm. Nào ngờ, cổng đã bị thay khóa. Dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không mở được cổng, cũng không trèo được tường vào. Chán nản, tôi ngồi ở ngoài cửa chờ mãi tới 8 giờ sáng mới thấy tiếng con khóc trong nhà.
Ngủ quên ở quán massage, tôi gặp ngay chuyện oái oăm khi về nhà. (Ảnh minh họa)
Nhìn thấy vợ bế con ở cửa, tôi gọi vợ mở cửa cho. Nhưng cô ấy phớt lờ, vẫn bế bồng cho con uống sữa trong nhà. Tôi xuống giọng năn nỉ, xin lỗi mãi mà cô ấy vẫn tỏ ra như không nghe thấy. Bực bội quá tôi quát lên: "Cô có mở cửa cho tôi không thì bảo? Nhanh lên, đang buồn ngủ lắm đây. Cả đêm qua nằm ngoài đường, vui vẻ sung sướng gì đâu".
Vợ tôi hồng hộc từ bên trong chạy ra, cầm bình sữa của con chỉ vào mặt tôi qua song cửa: "Nhà có không ngủ, thích đi ngủ ngoài đường thì ngủ thêm vài đêm nữa cho đỡ thèm nhé! Ai mà biết được đêm qua ngủ ngoài đường hay ngủ trên giường con nào. Thôi đi đâu thì đi đi, đừng có ở đây ỉ ôi mà hàng xóm láng giềng cười cho".
Mắng xong, cô ấy lại quay vào nhà, đóng cả cửa phòng lại. Kệ tôi bên ngoài quần áo nhem nhuốc, vừa khát nước vừa đói, vừa cần được tắm và ngủ một giấc.
Một người phụ nữ không biết cảm thông với chồng, không biết chăm sóc chồng khi say rượu như thế thì có xứng đáng làm vợ không? Có chuyện gì thì cũng phải chờ khi chồng hết mệt rồi từ từ nói chuyện, để rút ra ưu khuyết điểm mà tránh, đằng này cô ấy đối xử với tôi như thể đứa ở. Làm chuyện gì có lỗi là đuổi ra khỏi nhà như vậy, mọi người thấy có chấp nhận được không?
Cả ngày hôm đó, tôi ngồi tạm ngoài quán net. Buổi chiều vợ đi chợ, tôi năn nỉ mãi mới được vào nhà để trông con cho cô ấy nấu cơm. Nhưng, vợ vẫn để cái khóa cổng đó và không hề đưa cho tôi chiếc chìa mới. Như vậy thì sau nếu tôi có về muộn, chắc chắn là bị ngủ ngoài cổng.
Trong lòng bực vợ phát điên lên được nên phải vào tâm sự. Tôi chỉ mong cô ấy đọc được bài viết này để thay đổi lại mình và không còn hiểu lầm tôi nữa! Và cũng mong mọi người cho lời khuyên để vợ tôi bớt thói bắt nạt chồng như thế này!
Theo Afamily
Cách sống chung với một chàng hay ghen Nếu bạn đã phải chịu nhiều ấm ức và thấy bức bối với anh chàng hay ghen thì hãy thử một vài cách dưới đây nhé Để anh ấy biết tình cảm của bạn: Bằng ngôn ngữ, hành động hay một cách riêng nào đó của bạn, hãy chứng minh cho anh ấy thấy tình cảm của bạn dành cho anh ấy để...