“Chị đến mà rước của nợ của chị về đi, mới một hiệp mà đã không dậy nổi rồi”
Trước khi tắt điện thoại, ả không quên dặn dò tôi nhớ tới đúng địa chỉ của ả để đón anh về vì ả không cần thứ vô dụng như anh nữa.
Tôi lấy chồng đã được 5 năm. Chồng tôi tuy không đẹp trai nhưng cao lớn và khá phong độ. Tình cảm của chúng tôi rất mặn nồng cho tới khi tôi sinh bé thứ hai. Do bận rộn với công việc cơ quan, tối về lại chăm sóc con nhỏ nên chúng tôi ít dành thời gian cho nhau hơn. Cũng bắt đầu từ đó, anh lạnh nhạt với tôi hẳn, chuyện vợ chồngcùng ít dần đi, có khi cả tháng trời, anh chẳng buồn động vào người tôi.
Đem chuyện này tâm sự với mấy chị cùng cơ quan thì tất cả đều đồng thanh rằng chồng tôi đã có bồ nên mới chá.n v.ợ. Bản tính của phụ nữ luôn đa nghi, tôi thuê người theo dõi anh thì phát hiện ra sự thật ngỡ ngàng: Chồng tôi ngoạ.i tìn.h thật.
Tình nhân của anh là một cô ả tuy không xinh đẹp nhưng lại rất trẻ trung và bốc lửa. Sự thật phơi bày, tôi đa.u đớ.n tưởng như chế.t đi sống lại. Tôi luôn tin tưởng anh, hết lòng vì anh. Tôi lo lắng mọi công việc gia đình để anh có thể chuyên tâm làm việc. Và tôi đã sai lầm khi cho anh quá nhiều không gian riêng để anh có thể rảnh rỗi đi tìm tình yêu bên ngoài. Tôi đã từng nghĩ tới chuyện l.y hô.n nhưng hai đứa con còn quá nhỏ, chúng cần có bố. Hơn nữa gia đình hai bên đều rất nề nếp, gia giáo, nếu như bây giờ mà l.y hô.n, e là họ hàng hai bên cũng không đồng ý.
Tôi thỏa hiệp cùng anh. Yêu cầu anh dừng lại với cô ả kia thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì. Anh đồng ý với ý kiến của tôi và đúng thật, sau hôm đó anh tan làm là về nhà, giúp đỡ tôi chuyện cơm nước, con cái. Tôi kiểm soát anh rất chặt và không hề phát hiện ra bất cứ dấu hiệu kì lạ nào. Nhưng tất cả chỉ êm ấm được một tháng.
Tối hôm đó, anh nói công ty tổ chức liên hoan, có lẽ sẽ về trễ. Trước những biểu hiện xuất sắc của anh trong một tháng qua, tôi đồng ý để anh ra ngoài mà không hề biết rằng, sự thật mà tôi phải đón nhận tới đây lại ghê gớm đến thế.
Anh đi tới nửa đêm vẫn chưa thấy về. Tôi liên tục gọi điện thì anh không bắt máy. Trong lòng vẫn cứ chắc mẩm do anh quá chén, mải vui với bạn bè mà không để ý tới điện thoại. Nào ngờ suy nghĩ trong tôi vừa dứt thì cũng là lúc màn hình điện thoại sáng lên dòng chữ “chồng yêu”. Tôi mừng rỡ, vội bắt máy và chế.t sững trước câu nói: “Chị đến mà rước của nợ của chị về đi, mới một hiệp mà đã không dậy nổi rồi”.
Tai tôi như ù đi khi nghe thấy từng câu, từng chữ của cái chất giọng thỏ thẻ, sặc mùi lẳng lơ ấy. Thì ra chẳng có buổi liên hoan nào hết. Anh đã nói dối tôi để lén lút qua gặp ả nhân tình. Trong khi tôi đa.u đớ.n vô cùng thì cô ả còn tiếp tục đục khoét nỗi đau của tôi. Ả nói anh biết tôi gọi nhưng không nhấc nổi điện thoại lên để nghe thì đủ thấy anh đã “bại trận” như thế nào.
Video đang HOT
Trước khi tắt điện thoại, ả không quên dặn dò tôi nhớ tới đúng địa chỉ của ả để đón anh về vì ả không cần thứ vô dụng như anh nữa. Thậm chí, ả còn động viên tinh thần tôi rằng cứ tới đi, ả sẽ tiếp đón tôi chu đáo theo đúng nghĩa một vị khách quý.
Niềm tìn vừa lành đã tiếp tục bị rạ.n nứ.t. Tôi để mặc anh ở đó chứ nhất quyết không chịu tới đón anh về. Tôi làm sao có thể cho phép bản thân xót thương cho kẻ đã phản bội tôi, khiến tôi phải đau khổ và nhụ.c nh.ã như vậy. Tôi rút trong ngăn bàn ra một tờ giấy trắng và viết lên đó dòng chữ: “Đơn xin l.y hô.n”.
Theo mot the gioi
Nếu em không phải vợ mà chỉ là người tình
"Anh sẽ b.ỏ v.ợ để cưới em nếu như em không phải vợ mà chỉ là người tình. Tiếc rằng em là vợ anh, nên chẳng bao giờ anh có thể rời xa".
Ngồi trên chiếc ghế đá công viên, Linh ngập ngừng, đắn đo mãi rồi quyết định gửi đi dòng tin nhắn:
- "Nếu em nói anh b.ỏ v.ợ, anh có vì em không?"
Tin nhắn gửi đi hồi lâu mà không có lời đáp trả. Linh mừng thầm: "Có lẽ, anh ấy không tồi tệ như mình đã nghĩ. Có lẽ anh ấy sẽ không b.ỏ v.ợ đi theo cô người tình".
Linh ngồi thất thần nhìn lại hàng loạt tin nhắn mà cô đã gửi cho người đàn ông mà mình gọi là chồng mà lòng buồn tê tái. Cuộc hôn nhân của hai người mới chỉ diễn ra có 5 năm, vậy mà nó đoản mệnh đến thế sao? Gần 6 tháng qua, chồng Linh nhắn tin mùi mẫn cho một người con gái anh ấy đinh ninh là cô nàng xinh đẹp nào đó mà không biết rằng đó chính là Linh.
Kể từ khi Linh sinh xong đứa con đầu lòng, cô bắt đầu cảm thấy trái tim mình héo úa. Cô sợ gần chồng, sợ những cái ôm qua eo, sợ anh áp sát gương mặt vào cô, sợ anh vuốt mái tóc rối bù... Vì sao ư? Vì Linh thấy mình không còn là cô gái xinh đẹp vòng eo nhỏ nằm trọn trong tay chồng, không còn mái tóc thề bồng bềnh thơm hương mỗi lần chồng vuốt đều thích thú rồi hít hà, cũng chẳng còn làn da mịn màng, trắng trẻo để chồng muốn hôn vào má... Sự thay đổi đến đáng sợ từ chuyện sinh nở mà ra.
Linh không quen được với diện mạo của chính mình vì thế cô không dám gần chồng. Cô có cảm giác anh sẽ chán ngán và thở dài não nề khi bên vợ... Nỗi sợ vô hình đó làm cô tự tách mình ra khỏi chồng. Có nhiều đêm cô thấy anh thất vọng khi cô vội ném tay chồng sang một bên sau cái ôm tình tứ. Nhưng biết phải làm sao khi mà chính Linh cũng tự ghê tởm mình.
Rồi anh quyết định đi làm xa trong 6 tháng, Linh lờ mờ hình dung ra nguyên nhân. Cô đoán chồng đã chán ngấy mình và muốn đi xa để tiện bề quen những người con gái khác. Một tình yêu dài lâu trước khi cưới, một cuộc hôn nhân êm đềm bỗng chốc trở thành cảm giác vỡ vụn trong lòng Linh. Cô buồn nhưng không biết phải làm sao để níu giữ chân chồng.
Linh tình cờ điện thoại vào máy chồng bằng một số điện thoại mới. Cô muốn thử chồng, cái trò hèn hạ mà nhiều người đàn bà mang sẵn trong lòng sự hoài nghi về lòng chung thủy của chồng từng làm. Cô không nghĩ có ngày mình cũng áp dụng cái cách tầm thường đó chỉ để kiểm tra người đàn ông đã từng thề non hẹn biển với mình. Rốt cục, cô nhận lại ngay được dòng tin nhắn tán tỉnh làm quen: "Em có chồng chưa? Cho anh làm quen nhé".
Linh chế.t lặng sau tin nhắn đó. Cô hiểu mình đã mất chồng thật sự. Nhưng cô không cam tâm. Cô muốn chơi một cuộc chơi mà ở đó chồng trở thành con rối. Cô muốn xem, chồng cô đã phản bội vợ tới mức nào.
Vậy là bất kể ngày hay đêm, dù trời mưa hay nắng, những cuộc trò chuyện, tán tỉnh của hai người dành cho nhau cứ diễn ra cuồng nhiệt. Có đôi lúc Linh thấy mình đang được chinh phục như thời còn yêu... Cô hạnh phúc, nghẹn ngào, rung rung xúc động nhưng rồi lại đau hơn bao giờ hết khi biết người mà chồng đang theo đuổi thực ra chỉ là một cô gái mà anh ấy hình dung chứ không phải cô - người anh gọi bằng vợ.
Cho tới đêm qua, khi từng đôi nhân tình bên nhau đón mừng lễ tình nhân, Linh ngồi bên hàng ghế đá cạnh công viên gần nhà tần ngần mãi. Cuộc chơi ấy phải tàn thôi... Cô không thể vờn mãi một tình yêu được. Đã đến lúc chồng cô phải biết sự thật và cô phải đối diện với nỗi đau:
Linh gửi đi một dòng tin nhắn: "Nếu em nói anh b.ỏ v.ợ, anh có vì em không?"
Phải rất lâu sau cô mới nhận được dòng hồi đáp:
- "Anh sẽ b.ỏ v.ợ để cưới em... nếu như..."
"Thế là hết..." - Linh hiểu, cô chính thức mất chồng. Cuối cùng thì anh cũng ngã vào vòng tay người đàn bà khác để rời xa vợ. Hai hàng nước mắt Linh trào ra...
- "Nếu như sao? Anh nói đi..."
- "Nếu như em không phải vợ mà chỉ là người tình. Tiếc rằng em là vợ anh, nên chẳng bao giờ anh có thể bỏ. Anh yêu em, không phải vì em mang danh phận gì, ngoại hình ra sao, anh luôn bị chinh phục và hấp dẫn bởi em, dù khi chúng ta chưa từng cưới hay ngay cả bây giờ khi đã kết hôn và có con, em cũng vẫn khiến anh bị cuốn vào tình yêu một cách đầy mê mẩn... "
Linh bật khóc. Thì ra anh không hề bị lừa, cô mới là người bị anh đưa vào cuộc chơi này. Phía sau lưng cô, một bàn tay luồn nhẹ, ôm lấy vòng eo chẳng còn thon gọn nhưng điều đó không quan trọng nữa, giờ thì cô thấy ấm áp và hạnh phúc, điều mà một thời gian trước đó cô từng tự mình chối từ.
"Về với anh nào, vợ ngốc. Em nghĩ có thể thoát được anh ư cô vợ kiêm cô nhân tình bé của anh"
Theo Khám phá
Khi tôi bế con ra đi, mẹ chồng dúi 2 cây vàng vào tay tôi dặn dò đừng quay về Có lẽ, kiếp này tôi vô phúc gặp phải một người chồng tệ bạc nhưng ông trời lại trả lại tôi một người mẹ chồng vô cùng tuyệt vời. Ngày tôi mới về làm dâu, vừa đi học vừa mang thai, vì lỡ kế hoạch nên mới cưới gấp rút, mẹ bảo tôi cứ yên chí, mẹ sẽ lo được tất cả. Có...