Chỉ đến khi mất con chồng tôi mới tỉnh ngộ và quay về với gia đình
Tôi điên cuồng gọi tên con trong vô vọng và lao vào cắn xé người chồng bội bạc, vô tâm của mình. Tôi đã mất đi đứa con gái đầu lòng – niềm an ủi duy nhất để tôi vượt qua những tháng ngày đau đớn kia.
Gia đình chúng tôi ba người đang hạnh phúc, yên ấm bên nhau thì bất chợt tôi phát hiện chồng ngoại tình từ một tin nhắn giữa đêm khuya. Nó đơn giản chỉ là ba chữ “Anh thật tuyệt vời”. Vì nhạy cảm và cũng có chút đa nghi, tôi đã bí mật theo dõi chồng và phát hiện ra anh đang ngoại tình, đang lừa dối mẹ con tôi. Thực lòng khi ấy tôi chỉ muốn ly hôn với anh ngay lập tức vì không thể chịu đựng nổi.
Tôi và anh đã ngồi trắng đêm để nói chuyện với nhau. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ không bao giờ phải để tôi và con phải đau lòng và khổ sở nữa. Tôi đã không còn tin lời anh nói nữa nhưng vì đứa con gái mới chỉ vừa 3 tuổi, tôi đã chấp nhận cho anh một cơ hội.
Từ ngày hôm ấy, tôi đã sống khác. Tôi không còn có đủ tự tin và tình yêu để chăm sóc, yêu thương anh như trước nữa. Chúng tôi sống với nhau gượng ép và mang tính trách nhiệm. Ngoại trừ lúc trước mặt con gái, chúng tôi cảm thấy xa lạ và thờ ơ với nhau.
Tôi phát hiện ra một điều rằng anh chưa bao giờ sửa sai lỗi lầm của mình. Anh vẫn lén lút quan hệ với người phụ nữ kia và thậm chí là với vài người khác nữa. Anh chấp nhận xuống nước xin lỗi tôi chẳng qua cũng vì con gái, vì cái sĩ diện hảo của anh mà thôi.
Có một người chị từng đổ vỡ trong hôn nhân nói với tôi rằng: “Đàn ông khi ngoại tình còn nguy hại hơn là nghiện ma túy. Họ chẳng bao giờ có thể thay đổi hay biết nhận ra lỗi lầm của mình. Vậy nên nếu không muốn từ bỏ thì hãy học cách chấp nhận nó mà sống.” Và tôi đã chấp nhận điều đó ở chồng. Tôi không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi, đau khổ hay tổn thương khi còn quá nhỏ. Dẫu rằng nỗi đau trong lòng tôi vô cùng lớn nhưng nhìn ánh mắt hồn nhiên, vô tư của con tôi lại có thể kìm lòng mình mà chịu đựng.
Tôi và anh ngầm thỏa thuận với nhau rằng cùng nhau chăm sóc con gái còn ai cũng có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Và chuyện ngoại tình của anh bỗng trở thành một lẽ đương nhiên và mặc định trong lòng tôi. Tôi không bao giờ phải dò xét, phải kiểm tra hay ghen tuông với anh nữa. Tôi dường như đã khô héo tâm hồn như vậy.
Hôm ấy, tôi có cuộc họp đột xuất nên đã nhờ anh đi đón con gái ở trường mầm non. Anh à ừ hứa đi đón con. Thế nhưng, khi về đến nhà tôi chẳng thấy chồng con đâu. Gọi điện cho anh thì anh ú ớ rằng có việc bận quên không đi đón con. Tôi biết thừa rằng anh đang ở bên mấy cô nhân tình của anh. Tôi điên cuồng lao đến trường tìm con thì thấy con đang ngồi co ro ở một góc tường. Nhìn thấy tôi, con òa khóc rồi lao nhanh ra đường mà bất chấp dòng xe đang lao tới. Tôi chỉ kịp buông xe ra chạy sang đường đón con nhưng khi chưa kịp với tới con thì một chiếc xe tải lao tới. Tôi nghe tiếng hét thất thanh của đứa con gái tội nghiệp rồi nó nằm trên vũng máu. Tôi ngất lịm đi khi tận mắt chứng kiến điều hãi hùng, kinh khủng ấy.
Video đang HOT
Tôi ngất lịm đi vì mất con (Ảnh minh họa)
Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện cũng là lúc con gái tôi được đưa tới nhà xác. Nó đã chết vì sự vô tâm của người cha và sự bất cẩn của tôi. Tôi gào khóc điên cuồng mà chẳng thể làm gì hơn được nữa. Tôi xem như mình trắng tay khi còn chẳng giữ được chồng, giờ đứa con gái duy nhất cũng mất.
Chồng tôi ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ con vì biết chính anh đã gián tiếp gây ra cái chết cho con. Nếu như anh không đi cùng nhân tình, nếu như anh có trách nhiệm hơn thì chắc chắn con gái tôi đã không phải chết oan uổng như vậy. Tôi lao vào đánh túi bụi vào anh như để xả nỗi hận, nỗi u uất và đau đớn bấy lâu nay. Anh không chống cự cũng không cản tôi lại mà ngồi im chịu trận như một cách trừng phạt bản thân mình.
Sau cái chết đầy oan ức và tội nghiệp của con gái tôi, chồng tôi đã thay đổi. Anh quỳ xuống xin tôi tha lỗi và cho anh một cơ hội để chuộc lỗi. Tôi đã cười khinh bỉ trước những điều đó. Cũng chính vì tin anh, cho anh thêm một cơ hội mà tôi đã phải trả giá bằng chính mạng sống của con gái tôi.
Khoảng thời gian sau đó, tôi đã không quyết định được gì vì quá đau đớn khi mất đi con gái. Nhưng cũng từ đó mà tôi nhận ra được sự thay đổi của chồng tôi thực sự. Anh chăm sóc, quan tâm tôi chứ không hờ hững, trách nhiệm như xưa. Anh cũng đã dứt khoát cắt đứt mọi mối quan hệ bên ngoài. Mặc dù tôi chưa thể tha thứ và nguôi ngoai nỗi đau ngay được nhưng dần dần tôi cũng đã mở lòng với anh, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, mâu thuẫn và cả nỗi đau.
Đến giờ, chúng tôi đã lại có với nhau một đứa con sau gần 2 năm mất đi đứa con đầu lòng. Dẫu những gì đã qua không bao giờ chúng tôi quên được nhưng giờ tôi tạm hài lòng với hiện tại. Chúng tôi đang hạnh phúc và bắt đầu dựng xây một mái ấm gia đình mới. Tôi tin rằng chồng tôi đã có thể thay đổi và nhận ra điều gì mới là quý giá với bản thân mình.
Theo Blogtamsu
Mải mê vô tâm phê với bạn bè, tôi bỏ mặc vợ trong cơn nguy hiểm
Hôm đó, tôi cũng chuẩn bị đi chơi như mọi khi thì vợ tôi kêu đau bụng, khó chịu trong người. Nghĩ cô ấy dùng kế để bắt chồng ở nhà nên tôi vô tâm, vẫn đi chơi sau khi dặn dò cô ấy nằm nghỉ ngơi.
Tôi và vợ từng yêu nhau suốt cả thời học sinh. Chúng tôi chơi với nhau từ bé, lớn lên thì học cùng nhau, và rồi yêu nhau. Tình yêu đó rất đẹp, và cũng trở thành thói quen khó bỏ của mỗi người chúng tôi. 26 tuổi, khi công việc ổn định, chúng tôi quyết định kết hôn.
Ngày cưới, bạn bè, hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi. Một tình yêu kéo dài hàng chục năm chứ không phải vài năm hay vài tháng như những cặp đôi khác. Sau đó, vợ chồng tôi được ba mẹ hai bên cho tiền mua một căn hộ nho nhỏ ở thành phố để tiện cho công việc. Nhưng từ ngày cưới được cô ấy, chẳng hiểu sao, tôi lại thay đổi trở nên vô tâm.
Thay đổi trước hết là ở suy nghĩ. Tôi bắt đầu hình thành cái suy nghĩ đầy gia trưởng và ích kỉ: Cô ấy đã là vợ mình thì chắc chắn chẳng bao giờ dám bỏ chồng, mà đã là vợ chồng thì cần gì lãng mạn nữa. Cứ thế, suy nghĩ đó kéo theo những hành động của tôi cũng thay đổi dần.
Cả hai chúng tôi đều trông mong từng phút chờ đứa con ra đời. (Ảnh minh họa)
Tôi vô tâm, không thèm hỏi han mỗi khi vợ mình than mệt nữa. Đi làm về, cơm nước xong là tôi lại đi chơi với tụi bạn, khi thì cà phê bóng đá, lúc lại tụ tập đấu bi-a... Tôi cho rằng bếp núc là chuyện của đàn bà. Tôi xuống phụ chỉ tổ chật chội, lại còn hạ thấp giá trị của mình. Những ngày lễ đối với tôi cũng là ngày bình thường, dù biết vợ sẽ buồn nhưng tôi đều làm lơ đi.
Rồi cô ấy mang thai. Khi biết mình lên chức bố, tôi đã mừng đến mức chăm đếm từng ngày chờ con ra đời. Tôi bắt đầu có trách nhiệm hơn. Tôi đỡ đần một số việc lặt vặt cho vợ. Tôi cũng xung phong hàng tháng đưa vợ đi khám thai định kỳ. Cô ấy thích ăn gì, dù là nửa đêm, tôi vẫn cố đi tìm mua cho bằng được. Cả hai chúng tôi đều trông mong từng phút chờ đứa con ra đời.
Nhưng tôi vẫn không thể bỏ được tật đi chơi đêm của mình. Hầu như đêm nào tôi cũng đi, cứ 8h30 tôi lại đi cà phê với bạn bè đến 11 giờ thì về ngủ. Nhiều lần vợ tôi cũng tỏ vẻ không vui, cáu gắt nhưng tôi vẫn không thể ở nhà được, nó như một thói quen vậy. Cứ ở nhà chừng một chút, tôi sẽ thấy bồi hồi, khó chịu rồi lại dắt xe đi, bỏ mặc cô ấy ở nhà một mình.
Hôm đó, tôi cũng chuẩn bị đi chơi như mọi khi thì vợ tôi kêu đau bụng, khó chịu trong người. Nghĩ cô ấy dùng kế để bắt chồng ở nhà nên tôi vô tâm, vẫn đi chơi sau khi dặn dò cô ấy nằm nghỉ ngơi. Đang ngồi chém gió với bạn thì tôi nhận được điện thoại của vợ, nhưng bắt máy, a lô vài tiếng, cũng chẳng nghe cô ấy nói gì. Khi đó, tôi chỉ nghĩ vợ tôi cố ý nhá máy để tôi về sớm chứ không nghĩ cô ấy đang đau quằn quại đến mức đánh rơi điện thoại ở nhà.
Vì vô tâm, tôi đã đánh mất con và khiến vợ tôi đau khổ. (Ảnh minh họa)
10h30, tôi về nhà sớm hơn mọi khi thì thấy trong phòng vẫn để đèn sáng choang. Tôi thấy lạ là sao hôm nay vợ tôi lại không tắt điện ngủ trước. Dắt xe vào nhà, tôi như chết đứng khi thấy vợ đang nằm giữa nhà với vết máu dài dưới chân. Tôi luống cuống vừa hét vừa gọi tên vợ. Hàng xóm nghe thấy tiếng tôi hét liền vội vã chạy sang, giúp tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.
Cấp cứu xong, bác sĩ thông báo, vợ tôi bị nhau tiền đạo nên ra máu, tụt thai. Do đến bệnh viện quá muộn nên em bé không thể cứu được nữa. Còn vợ tôi thì đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn phải nằm phòng theo dõi đặc biệt. Gần 3 ngày sau, vợ tôi mới được chuyển về phòng bệnh. Tôi đã cố gắng chăm sóc vợ, nhưng cứ nhìn thấy tôi, cô ấy lại hét lên rồi vứt hết đồ đạc. Thậm chí, cô ấy còn hét lên rằng không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.
Rồi vợ tôi xuất viện nhưng về thẳng nhà mẹ đẻ và cấm tôi tới tìm. Cô ấy còn nói khi nào bình tâm lại sẽ ra tòa ly hôn với người chồng vô tâm này. Chiều hôm kia, tôi vừa nhận được đơn ly hôn do em vợ mang đến. Trên đó là chữ ký sẵn của cô ấy. Em vợ nói lần này cô ấy rất nghiêm túc và có vẻ quyết tâm ly hôn bằng được. Tôi cảm thấy hối hận và đau lòng quá. Tôi biết mình đã sai nhưng không sao cứu vãn được tình hình. Tôi nên làm thế nào để cô ấy tha thứ cho tôi đây?
Theo Blogtamsu
Mất chồng mất con tôi sống không bằng chết Chúng tôi kết hôn được 2 năm tôi mới bắt đầu sinh được bé trai đầu lòng, vì vậy hai vợ chồng rất thương yêu con. Con tôi đặt biệt quấn mẹ, vì vậy tôi rất chiều và chăm con, thời gian đầu khi bé còn nhỏ chồng tôi luôn cố gắng không đi công tác để được gần vợ gần con. Sau...