Chị dâu ở quê lên chăm tôi ở cữ, vừa mới được một hôm tôi đã nôn thốc nôn tháo khi thấy cơm chị nấu cho mình
Sợ chị dâu buồn nên tôi không dám tiết lộ sự thật , chỉ dám bảo mình phản ứng như vậy vì đang ốm…
Tôi vừa trải qua lần vượt cạn thứ 2 đầy kinh hoàng mọi người ạ. Lần đầu chửa cặp sinh đôi vất vả hơn nhưng ca sinh nở diễn ra khá thuận lợi. Đến khi đẻ đứa thứ 3, tôi mắc sốt xuất huyết nặng ngay trước lúc lâm bồn, rồi gặp biến chứng lúc sinh tưởng chừng không qua khỏi.
Nhưng rồi nhờ phép màu nào đó, tôi vẫn còn một tia sức sống mong manh, nghe tiếng con khóc xong thì bỗng dưng tôi may mắn qua được cửa tử.
Giây phút biết vợ suýt ra đi, chồng tôi đã quỳ khóc ầm ĩ ngoài phòng đẻ. Ai trông thấy cảnh tượng đó cũng đau lòng. Tôi không được nhìn chồng mình khóc lóc vật vã, chỉ nghe mọi người kể lại thôi cũng thấy thương anh.
Bác sĩ dặn gia đình phải chăm sóc tôi thật nhiều cho sớm hồi phục. Sức khỏe tôi suy giảm thấy rõ, di chứng do lần vượt cạn hiểm nguy cũng khiến tôi khiếp sợ. Chồng tôi hứa khi vợ khỏe lại thì anh sẽ đi triệt sản, không bao giờ để vợ mang thai nữa.
Vì ông bà nội ngoại đều đã già, lại ở 2 miền quê khác nhau cách xa mấy trăm cây số, nên vợ chồng tôi phải thuê bảo mẫu để hỗ trợ chăm sóc cặp sinh đôi. Gánh nặng kinh tế đổ dồn lên vai chồng tôi. Một mình anh đi làm nuôi 4 miệng ăn, còn cả chi phí thuê nhà, sinh hoạt, ăn uống nữa. Thương chồng thương con nên tôi áp lực đến mức trầm cảm , cả ngày chỉ biết khóc, ôm con bú cũng rưng rức mãi không thôi.
Mẹ ruột tôi biết chuyện thì xót lắm. Bà bảo thôi để bà khăn gói lên thành phố chăm con cháu, chứ giờ tôi một nách 3 đứa con, bảo mẫu cũng chỉ phụ trông ban ngày chứ buổi tối thì có mỗi 2 vợ chồng tôi vật lộn với lũ trẻ. Nhà thì bao việc không tên, mỗi ngày sắp xếp đón cặp sinh đôi ở trường thôi mà vợ chồng tôi đã nhức óc.
Dù bản thân vất vả đến kiệt sức nhưng tôi không đồng ý cho mẹ ra ngoài này. Bà bị đau lưng, thấp khớp, di chuyển đi lại rất mệt, chưa kể còn bị tiền đình lâu năm nữa. Nhà toàn trẻ con gào khóc nghịch ngợm suốt ngày làm sao bà chịu được.
Video đang HOT
Trong lúc đau đầu nghĩ cách xử lý mớ bòng bong thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện. Đó là chị Thúy, vợ của anh trai tôi. Chị ấy là giáo viên, vừa đúng đợt nghỉ hè không phải đi dạy nên chị tình nguyện ra thành phố chăm tôi vài tháng. Tôi sợ ảnh hưởng công việc của chị, bản thân chị cũng có 2 đứa con nữa, nhưng chị bảo ở quê có ông bà cô dì chú bác với anh tôi lo rồi, chẳng thiếu người chăm trẻ. Thế nên chị có thể thoải mái ở cùng tôi, giúp được tí nào hay tí ấy.
Ngày đầu chị dâu lên nhà tôi, vợ chồng tôi choáng váng khi thấy chị xách theo một đống túi to nhỏ. Bố mẹ tôi dúi cho một bao tải đồ ăn, toàn rau củ thịt cá trứng sạch, đủ để gia đình tôi ăn nửa tháng mới hết. Trông chị Thúy bé xíu mà khỏe thật, một mình chị xách hết đống đồ ấy từ bến xe về nhà tôi.
Bữa cơm trưa đầu tiên, chị dâu khiến tôi rất háo hức vì món ăn “bí mật” được chuẩn bị riêng cho bà đẻ. Tôi biết chị dâu nấu ăn ngon nên tin tưởng chị lắm, cứ ở trong phòng cho con bú đợi đến bữa.
Thấy chị nấu lâu quá nên tôi ra ngoài xem. Vừa mở cửa phòng ngủ ra tôi đã ngửi thấy mùi gì đó khá lạ, nó vừa tanh lại vừa hơi mặn. Chị dâu đang lúi húi trong nhà vệ sinh, trên bếp thì không thấy có nồi niêu gì cả. Thế là tôi mở thử nồi cơm ra xem. Bất ngờ làm sao, bên trong nồi có hẳn một khúc cá hấp chung với chân giò ạ!
Mùi tanh xộc lên khiến tôi buồn nôn không chịu nổi, quay ra bồn rửa ọe lên ọe xuống. May mà chưa ăn gì nên bụng rỗng. Dù nôn khan nhưng trong họng tôi vẫn trào lên cảm giác không ổn. Đúng lúc ấy chị Thúy đứng sau lưng, chị hốt hoảng hỏi tôi có vấn đề gì mà lại nôn như thế.
Tôi hỏi chị sao lại hấp cá với chân giò trực tiếp trong nồi cơm. Làm vậy thì ám hết mùi tanh với mỡ nước các kiểu dính vào cơm, hơn 30 năm qua tôi chưa từng thấy ai nấu ăn như thế cả! Chị dâu hồn nhiên thắc mắc lại, rằng ngày xưa không ai hấp khoai sắn chung với cơm cho em ăn à. Tôi đáp khoai với cá là 2 loại thực phẩm khác nhau, không phải cái gì cũng trộn chung với cơm được. Chị ngẩn ra một lúc nhìn tôi. Sau đó chị gắp đống thịt cá ra đĩa, lẳng lặng rửa nồi cơm rồi đong lon gạo mới.
Thấy chị mất công nên tôi bảo thôi không cần thổi lại cơm nữa. Nhìn mặt chị buồn thiu, tôi đoán chị phật lòng vì tôi chê món chị vừa nấu. Tôi gượng gạo bảo rằng mình buồn nôn do lúc nãy ra ngoài dính gió lạnh ở ban công, nhưng có vẻ chị dâu không tin lắm.
Hơi khó xử nhưng tôi cũng chẳng biết làm cách nào. Cứ nhớ lại khúc cá tanh trong nồi cơm là ruột tôi lại quặn lên một cách khó tả. Mong là ngày mai chị dâu sẽ không đãi tôi món cơm cữ nào kỳ quặc nữa…
Biết tin con dâu cũ sắp sửa tái hôn, mẹ tôi tìm về tận quê chị để đòi lại vàng cưới lúc trước
Bà "cựu sui gia" hoàn trả lại nguyên vẹn hộp vàng mẹ tôi từng trao cho chị dâu, nhưng sự thật về số vàng này khiến tôi chết sững.
Mới đó mà đã 4 năm kể từ ngày anh trai tôi ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác. Gia đình tôi đã trải qua khoảng thời gian tồi tệ kéo dài tận nửa năm. Nhà nghi ngút khói hương nhưng lạnh lẽo đến lạ, những bữa cơm nguội ngắt chẳng ai nuốt nổi miếng nào. Chị dâu hay thẫn thờ ngồi trước di ảnh chồng, còn 2 đứa cháu nhỏ liên tục hỏi bố đâu. Mẹ tôi thì cứ khóc nửa ngày, còn nửa ngày thì đòi đi quanh xóm tìm con trai.
Từ khi phát hiện bệnh đến lúc anh mất chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cả nhà tôi sốc đến nỗi không dám tin rằng anh đã mất rồi. Người đau khổ nhất chính là chị dâu, cưới chưa được bao lâu chị đã trở thành góa phụ.
Kể từ đó cuộc sống gia đình tôi đảo lộn hoàn toàn. Bố tôi trầm tư ít nói hơn, chị dâu thì suốt ngày lao đầu vào công việc với chăm con để quên đi nỗi đau mất mát. Người thay đổi nhiều nhất là mẹ tôi, bà bỗng dưng gay gắt với con dâu một cách kỳ lạ.
Mấy bà hàng xóm nhiều chuyện cứ rỉ tai với mẹ tôi rằng "con dâu khắc mệnh con trai" nên mẹ tôi dần tin rằng tại chị ấy mà anh tôi mắc bệnh chết. Một khi người ta tổn thương quá lớn thì hay tìm một thứ gì đó để đổ lỗi, để trút cơn uất hận. Và mẹ tôi đã chọn con dâu để ném hết mọi đau khổ vào.
Chị dâu tôi là một người phụ nữ tốt bụng và sống biết điều. Từ lúc chị bước chân vào nhà tôi, chưa ai chê trách chị được câu nào vì làm gì chị cũng chu đáo. Chị ấy chỉ có một nhược điểm là ăn nói không quá khéo thôi.
Vì mẹ tôi chì chiết con dâu liên tục nên tôi khuyên chị đem con về ngoại ở. Bố tôi cũng cãi nhau với mẹ rất nhiều lần vì sự cố chấp mê tín của bà, nói rằng ngoài kia cũng có vô số người chồng mất vợ sớm, nhưng có ai trách họ là khắc mệnh vợ đâu. Cứ nghe mấy bà hàng xóm phán bậy rồi làm khổ người khác là không nên. Nghe xong mẹ tôi quay sang đay nghiến chị dâu, hỏi chị đã "bỏ bùa" gì mà chồng bà lại bênh con dâu chằm chặp như thế.
Ban đầu chị dâu cố bám trụ ở nhà tôi để không bị mang tiếng thay lòng đổi dạ khi chồng chết. Nhưng sau đó không lâu, chính tôi đã xách đồ giúp chị ôm con trốn đi giữa đêm khuya vì không chịu nổi áp lực từ mẹ. Tôi hiểu mẹ đau buồn vì mất anh trai nên mới sinh ra tâm lý khác thường, nhưng thay đổi theo hướng tiêu cực nhắm vào con dâu thì lại là vấn đề khác.
Mấy năm trôi nhanh như chớp, nỗi đau về sự ra đi của anh tôi cũng dần nguôi ngoai. Chỉ có tôi và bố vẫn giữ liên lạc hỏi thăm chị dâu, còn mẹ tôi thì tuyên bố từ mặt chị lâu rồi. Bà gần như không nhớ gì đến 2 đứa cháu. Tôi tự nhủ thôi sức khỏe mẹ hồi phục lại bình thường cũng tốt rồi.
Gần đây chị dâu có tâm sự với tôi rằng chị đang quen một người đàn ông tốt bụng, cùng cảnh ngộ đơn thân. Họ nảy sinh tình cảm với nhau đã mấy tháng rồi, nhưng sợ thiên hạ đàm tiếu nên không dám công khai tiến tới. Tôi động viên chị cứ đi bước nữa, 2 đứa con đều đã lớn cả rồi, chúng nó quý mến anh kia không phản đối gì thì chị cứ nghe theo cảm xúc bản thân đi.
Sợ đổ vỡ như chim sợ cành cong, nhưng cuối cùng chị dâu đã dũng cảm chọn ở bên người ấy. Chị không có lỗi gì với anh trai tôi cả. 4 năm qua chị cũng sống tử tế đàng hoàng lắm rồi. Chị xứng đáng có một bến đỗ mới sau bao năm vất vả, thế nên tôi gửi tiền mừng và chúc chị hạnh phúc.
Bố tôi cũng an tâm vì con dâu cũ đã có người tốt bảo bọc. 2 đứa cháu tôi có thêm cha dượng chăm lo, cuộc sống của chúng từ nay sẽ tốt đẹp hơn trước. Tuy nhiên riêng mẹ tôi thì không nghĩ như vậy. Vừa biết tin con dâu cũ tái hôn, bà đùng đùng gọi xe về quê tìm chị ấy.
Sợ mẹ gây chuyện nên tôi phải gác hết mọi thứ lại để đi cùng bà. Tôi hỏi mẹ định làm gì, bà hầm hầm tức giận không đáp, chỉ lẩm bẩm nếu gặp mặt thì sẽ cho "con dâu mất nết" biết tay.
Đi 2 tiếng về đến nơi, mẹ tôi chạy xồng xộc vào nhà cựu thông gia rồi quát lớn: "Chưa được 5 năm đã đi lấy chồng khác, mày có còn là con người không, còn có trái tim không? Cưới không xin phép ai, mẹ chồng còn sờ sờ ra đây mà dám lấy thằng khác à?".
Mẹ tôi gào lên như đòi nợ, nói toàn câu khó nghe khiến tôi cũng bất lực. Bố mẹ chị dâu ngỡ ngàng đứng ở sân, mời mẹ tôi vào nhà ngồi cho bình tĩnh nhưng bà không chịu. Đợi một lúc chị dâu mới xuất hiện. Tôi nhìn chị ái ngại, chẳng biết phải làm sao để mẹ thôi không gào thét ầm ĩ lên.
Một lúc sau khi không còn hơi để to tiếng nữa, mẹ tôi tự vào nhà lấy nước uống cho đỡ khát. Sau đó bà hỏi một câu khiến ai nấy sững sờ: "Vàng cưới ngày xưa tôi đưa cho cô đâu, trả lại đây rồi muốn cưới ai thì cưới" .
Tôi nghe xong nghẹn hết cả cổ. Mộ anh tôi xanh cỏ rồi mà giờ mẹ còn đòi vàng cưới nữa! Chị dâu hết lòng chăm sóc anh tôi những ngày cuối đời, dốc hết tiền bạc ra để cứu chữa cho anh nhưng thất bại, lại còn một mình nuôi dạy các cháu. Đáng lẽ gia đình tôi mới là người phải chịu trách nhiệm toàn bộ, chị dâu đứng ra lo bao thứ rồi mà mẹ tôi còn dám đòi vàng!
Tôi kéo tay mẹ đi về, không muốn để bà làm loạn vô lý nữa. Tuy nhiên mẹ giằng ra bằng được, bảo sẽ ở lì đấy đến khi nào cầm vàng trong tay mới thôi. Tôi chán nản vô cùng, nói lý lẽ hết nước hết cái mà mẹ không nghe. Anh tôi mất lâu rồi, ngoài 2 đứa cháu ra thì gia đình tôi chẳng có cái gì để ràng buộc chị dâu cả. 4 năm qua đi chị ấy có quyền tìm hạnh phúc mới, đang yên ấm tự dưng mẹ tôi lại đến gây sự với người ta.
Mẹ tôi cứ khăng khăng vàng của nhà mình không thể đem biếu không nhà khác. Mẹ chị dâu liền mang chiếc hộp nhung ra đưa cho mẹ tôi, nói vàng cưới ngày xưa toàn bộ ở trong đó hết, gia đình bà chưa đụng đến miếng nào. Tuy nhiên bác ấy tiết lộ một điều khiến tôi choáng váng: "Vàng chị đưa con gái tôi đều là mỹ ký, đem bán cũng không có giá trị gì" .
Trời ơi té ra mẹ tôi tặng chị dâu toàn vàng giả! Cả nhà tôi không ai biết điều này, đến anh trai tôi cũng không hề hay. Bên thông gia giữ thể diện cho nhà tôi nên mới giữ kín bí mật đó. Số trang sức mẹ tôi đưa chị dâu trong lễ cưới cũng chỉ có mỗi cái kiềng với 2 chỉ nhẫn thôi chứ có nhiều nhặn gì đâu. Thế mà mẹ tôi còn ngang nhiên đến nhà họ ăn vạ, tôi xấu hổ muốn chui xuống đất luôn trời ơi!
Phải chăng nỗi đau mất con khiến mẹ tôi mất hết lý trí, hay bà chưa bao giờ thực sự coi con dâu như người nhà? Bà ghét chị ấy nên cứ cố ý kiếm chuyện. Giờ thì mất mặt quá phải bỏ về, tôi cũng không còn lời nào để biện minh cho hành vi thiếu suy nghĩ của mẹ nữa.
Tôi chỉ biết xin lỗi gia đình chị dâu, mong họ tha thứ cho mẹ mình và hứa không bao giờ làm phiền họ nữa. Anh tôi nếu ở trên kia, chắc cũng chỉ muốn chị được hạnh phúc mà thôi...
Chị dâu ngày nào cũng ăn cơm với nước mắm, tôi dò hỏi nguyên nhân thì chị bực bội đập bàn nói ra một sự việc tày trời Hèn chi tôi cứ thấy anh trai đi làm suốt, không dám nghỉ ngày nào. Lương chị dâu tôi mỗi tháng 30 triệu chứ không ít. Anh tôi cũng đi làm, tuy lương không cao bằng vợ nhưng cũng không đến mức quá túng thiếu. Vậy mà mỗi lần sang chơi, tôi lại thấy chị dâu ăn cơm với nước mắm. Bữa nào...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Ở biệt thự, đi xe sang, quẹt thẻ không giới hạn mà khổ

Tâm sự dằn vặt, đau xót của người phụ nữ lỡ... ngoại tình

Vợ phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, quyết định của người chồng khiến ai nấy đều sửng sốt

Nhận được tin nhắn "cầu xin" từ người lạ, bạn trai vội vã chia tay tôi

Giấu quá khứ làm nghề "bán hoa", tôi ê chề khi chồng nói một câu

Sau khi nghỉ hưu, người thông minh cắt đứt quan hệ với 3 kiểu người để sống an yên

Người đàn ông lạ chỉ nói một câu, hôn nhân của tôi từ đó tan nát không thể cứu vãn

Bố mẹ vợ không chịu trông cháu nên chúng tôi chẳng dám sinh con

Mang 2,5 tỷ về sống chung sau nghỉ hưu, tôi sốc nặng khi biết con rể coi mình là 'điềm xui'

Dù có hiếu thảo đến đâu cũng đừng bao giờ làm 3 điều này với cha mẹ đã ngoài 70 tuổi!

Yêu mù quáng, vợ lén đem hết vàng cưới trả nợ cho tình trẻ, tôi ngã quỵ khi em buông câu phũ phàng

Hết lòng chăm sóc bố mẹ chồng khi chồng đi làm ăn xa, 5 năm sau, tôi nhận cái kết không ngờ
Có thể bạn quan tâm

Uống gì mỗi sáng để giảm mỡ bụng?
Làm đẹp
10:28:18 18/09/2025
'Phú Sát Hoàng hậu' Tần Lam nổi bật nhan sắc giữa dàn sao Hollywood
Phong cách sao
10:25:21 18/09/2025
5 ý tưởng mặc đẹp đi làm, đi chơi mùa này
Thời trang
10:21:34 18/09/2025
Đại kỵ khi đặt nhà vệ sinh ở trung cung ngôi nhà
Sáng tạo
10:20:15 18/09/2025
Phát triển AI dự đoán bệnh tật trước nhiều năm
Thế giới số
10:18:32 18/09/2025
Cú sốc chip Galaxy S26 Ultra, fan Samsung 'nóng' như lửa đốt?
Đồ 2-tek
10:04:11 18/09/2025
Doanh số Yaris Cross "thăng hoa" trong năm 2025
Ôtô
09:17:27 18/09/2025
Số phận lại 'trêu' Công Phượng và đồng đội?
Sao thể thao
09:16:24 18/09/2025
Người sinh vào 3 tháng Âm lịch này, giàu có bất thình lình, hậu vận của cải chất đầy nhà
Trắc nghiệm
08:59:57 18/09/2025
9X TPHCM nuôi vịt từ trứng lộn, chăm như con, đưa đi làm, chụp ảnh kỷ niệm
Netizen
08:45:42 18/09/2025