Chỉ có thể là yêu Phần 1
“Trong cuộc đời mỗi con người, có những người chỉ yêu một người, cũng có người yêu rất nhiều người. Có những người chỉ trải qua một cuộc tình, nhưng cũng có những người trải qua rất nhiều cuộc tình. Có những cuộc tình đến rồi quên ngay, nhưng cũng có những cuộc tình làm ta day dứt mãi”
PHẦN 1: NỔI SÓNG
Chương 1.
Thảo Nhi vừa rẽ vào ngõ chợ thì có bốn chiếc xe máy chạy đến, rú ga ầm ĩ. Đám người vụt qua ánh sáng đèn điện từ quán ăn đầu ngõ hắt vào làm sáng lên những thanh kiếm dài, những con dao và mã tấu mà những tên du côn đang cầm trên tay. Chúng gọi nhau í ới chia nhau ra tìm ai đó trong cái ngõ vắng này làm mấy bác bán hàng khuya ven đường vội dạt vào hai bên. Chắc lại có vụ đâm chém săn đuổi ai đó đây??
Cô thở dài nghĩ vậy và rẽ vào cầu thang, đi lên tầng bốn. Cái cầu thang tối này nằm ngay đầu ngõ nhưng không phải ai cũng nhìn ra nó khi đến đây lần đầu. Cô ểu oải cố bước những bước cuối cùng lên phòng trọ, lâu rồi cô mới có cảm giác mệt như vậy cả buổi tối chạy bàn nên giờ đây hai chân cô mỏi nhừ, cuối tuần này cả gia đình bác chủ nhà và ba người bạn cùng phòng của cô đều về quê hết chỉ còn mình cô ở lại.
Đang lần tìm ổ khoá sau cánh cổng sắt nặng trịch, thình lình một tiếng “hự” vang lên dù rất nhỏ nhưng với Thảo Nhi cũng không khác gì một tiếng sét khiến cô phải thót tim. Cô ngẩng đầu nhìn vào bóng tối im lìm nơi vừa phát ra tiếng kêu đó, không gian lại yên ắng như không hề có gì sảy ra. Cho rằng mình quá mệt nên bị ảo giác, cô quay vào tiếp tục lần tìm ổ khoá thì lần thứ hai tiếng kêu ấy lại vang lên, lần này rõ ràng là một tiếng rên nghe có vẻ vô cùng đau đớn. Toàn than cô đột nhiên run bắn ” cái khoá chết tiệt sao hôm nay mở khó đến thế?”
Một mình giữa bóng tối chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại đang cầm trên tay, cô nghe lạnh hết cả người.
Tiếng rên đó mỗi lúc một to hơn nhưng chỉ được một chốc lại tắt lịm, lấy hết dũng cảm Thảo Nhi bước lên tiếp, điện thoại huống về phía trước để lấy ánh sáng. Chưa đến tầng năm cô thốt lên kinh hãi bởi phát hiện ra một thân hình nằm lù lù ngay giữa chỗ chiếu nghỉ, chân cô bị chôn cứng trước cảnh tượng này. Anh ta nằm im chắc là kẻ mà bọn du côn đang tìm dưới kia. Cô tiến lại gần, tay run run, cô lay vai anh ta khẽ gọi. Đáp lại cô là tiếng rên đau đớn, cô vội rụt tay lại như chạm phải điện, dưới anh đèn mờ cô thấy áo anh ta bê bết máu, đầu óc cô bấn loạn lên và lúc này cô chả nhớ được số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu nữa, 114 hay 115??
- Gì thế này? Hạnh trả lời cô bằng giọng ngái ngủ.
Video đang HOT
- Số điện thoại cấp cứu là 114 hay 115 hả mày? – cô cuống quýt hỏi.
Nhưng chưa kịp nghe Hạnh trả lời thì một bàn tay thò tới, giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay cô. Anh chàng kia đã có vẻ hơi tỉnh, cô trừng mắt.
- Muốn nằm chết ở đây à?
- Im đi….. Tôi không chết đâu mà cô phải lo, đi đi và để tôi yên.
Chỉ trong vòng chưa đầy 10 phút mà những gì cô vừa trải qua còn nhiều hơn cả những nỗi khiếp sợ trước đó mà cô từng đối mặt cộng lại. Thảo Nhi cảm thấy bực bội với cái vẻ lỗ mãng, cục cằn ấy.
Cô đứng phắt dậy, giật chiếc điện thoại ra khỏi tay anh ta, cái giật vô tình của cô làm anh ta kêu lên một cách đau đớn rồi lại nằm im, lần này hình như anh ta ngất thật sự. Cô dậm chân vừa bất lực vừa thấy mình có trách nhiệm khi làm anh ta ngất đi như thế mặc dù chẳng phải tại cô thì nhìn ang ta cũng đã te tua lắm rồi. Sau một hồi cân nhắc cô lại cúi xuống.
- Này anh lánh tạm vào nhà tôi nhé.
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ có tiếng thở nặng nề và khó nhọc, chợt bên dưới có mấy tên giang hồ nói với nhau khi phát hiện ra cái cầu thang này. Cô vội xuống mở cửa sẵn rồi quay lên dìu anh ta xuống, đến tận sau này cô cũng không thể giải thích vì sao cô lại có thể làm được chuyện không tưởng đó, anh ta chí ít cũng phải cao đến 1m8, chân tay dềnh dàng không để đâu cho hết còn bản thân cô thì khá là nhỏ bé và mảnh mai.
Đặt anh ta nằm xuống giường xong, cô đứng dậy thở dốc và tự nhiên đầu óc cô dối bời, tại sao cô lại đi lo việc thiên hạ thế này? Anh ta còn chua biết có bị nguy hiểm gì đến tính mạng hay không? Lỡ có việc gì thì cô biết ăn nói làm sao với bác chủ nhà. Khắp người anh ta đầy máu, không biết anh ta bị bao nhiêu vết chém nữa?
Thảo Nhi tháo giầy và để anh ta nằm ngay ngắn trên giường, anh ta vẫn nằm yên không hề rên la, im lìm như một người đang ngủ, mà còn ngủ rất ngon nữa.
Thấy cô, Hưng- chàng dược sĩ trẻ bán thuốc ở đầu ngõ mỉm cười ngạc nhiên.
Theo Afamily
Phút điếng lòng khi chợt nhận ra vợ sắp cưới là cave
Vừa gặp My trong buổi sinh nhật một người bạn, Thế đã lặng người. Trái tim anh đập dồn dập, khiến anh phải hết sức kìm chế.
ảnh minh họa
Đôi môi anh chợt thấy khô cháy, như thể cả đời chưa được một lần uống nước. My xinh quá. Đôi bờ vai tròn lẳn, lưng ong thắt đáy, khuôn ngực đầy đặn, mặt trái xoan, má lúm đồng tiền. Đôi mày cong vút như hai nét vẽ của một họa sỹ tài hoa, hàng mi dài, rợp, còn đôi mắt thì đen lay láy, rất sinh động. Tóc như mun, thả kín bờ vai, da như ngà, đôi môi không tô son mà vẫn đỏ như màu ớt chín...
Suốt buổi tối hôm đó, Thế không rời mắt khỏi My. Sau buổi sinh nhật, anh đã có được số điện thoại của cô. Trò chuyện qua điện thoại, anh được biết My 23 tuổi, quê ở một làng quan họ nổi tiếng bên Bắc Ninh. My đã tốt nghiệp một trường cao đẳng, đã có việc ở một công ty tư nhân, nhưng lương rất thấp, nên đời sống của My cũng rất chật vật. Nhà My lại nghèo, bố mẹ đều làm nông, dưới My còn hai em đang ăn học.
Thế hơn My 5 tuổi, anh tốt nghiệp Đại học Bách khoa loại xuất sắc. Ra trường, anh có việc làm ngay ở một Cty nước ngoài, lương mỗi tháng hơn ngàn "đô". Nhà Thế ở Thái Bình, bố anh là chủ một doanh nghiệp, còn mẹ anh là bác sỹ trong bệnh viện tỉnh, nên tiền nong vô cùng rủng rỉnh. Ngay khi vào đại học, anh đã được bố mẹ mua cho một căn hộ trong một chung cư cao cấp. Có thể nói Thế hơn My trên mọi phương diện.
Nhưng, so đo hơn kém để làm gì? Thế đã yêu My ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế mà phải sau gần một năm lăn lóc theo đuổi, anh mới hẹn được My đến một nơi có phong cảnh rất lãng mạn để tâm sự. Chính tại buổi đi chơi đó, anh đã ngỏ lời. Và anh vô cùng sung sướng thấy My nhè nhẹ gật đầu.
Kể từ hôm đó, mọi chi phí sinh hoạt của My, từ ăn, ở đến mua sắm, đều do Thế lo. Anh không tiếc My một thứ gì. Chỉ cần My muốn, là chậm nhất ba hôm, cô sẽ có ngay. Thiếu tiền, Thế sẵn sàng ngửa tay xin bố mẹ, điều mà từ ngày ra trường, anh chưa hề làm. Thế đã về thăm nhà My nhiều lần, và cũng đã nhiều lần đưa My về quê chơi. Cả bố mẹ lẫn các em Thế đều tỏ ra rất quý My, đều ra sức vun vào, mong họ thành đôi. Bố Thế đã giục anh chuẩn bị mọi thứ để cuối năm nay thì cưới. Kể từ lúc đó, không ngày nào anh không mơ màng đến lúc "đưa nàng về dinh".
Không mấy ngày trong tuần mà Thế không đưa My đi chơi, đi ăn, đưa cả vào nhà nghỉ nữa. Những lần vào nhà nghỉ đó, Thế tha hồ làm mọi chuyện. Duy chỉ khi anh muốn tiến "đến Z", thì My kiên quyết không nghe. Mặc Thế nài nỉ nhiều lần, thậm chí giận dỗi, My vẫn cương quyết những vẫn nhẹ nhàng: "Đừng. Anh. Hãy để dành đến đêm tân hôn, em sẽ dâng hiến cho anh trọn vẹn sự trong trắng của em". Chính sự kiên quyết đó của My, đã khiến Thế vừa nể, vừa phục, lại vừa trân trọng, yêu quý My hơn.
Thấy bạn bè xung quanh hay rủ nhau đi "phượt", Thế cũng nảy ý định đi. Nhưng anh không muốn đi cùng nhóm đông người, mà chỉ muốn đi cùng My. Hai người một "ngựa", cùng vi vu trên những cung đường, cùng trải nghiệm những điều thú vị của chuyến đi. Thế đã rất công phu chuẩn bị cho chuyến đi của hai người. Nhưng khi anh ngỏ lời, thì My từ chối, vì: "Em không quen những chuyến đi mạo hiểm thế. Em sợ lắm".
Không thuyết phục được My, Thế đành đi một mình. Buổi chiều hôm đó, anh dừng chân ở thành phố Lào Cai, định hôm sau sẽ đi tiếp đến Bát Xát, rồi Bảo Thắng. Vừa tắm xong, đang chuẩn bị tìm chỗ ăn tối thì chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là Định, một người bạn thân:
- Alo. Thế à. Mày đang ở đâu thế?
- Vừa dừng ở Lào Cai xong.
- Tuyệt vời. Tuyệt vời. Không còn gì tuyệt vời hơn. Hãy phóng luôn lên Sa Pa với bọn tao đi. Bọn tao có 5 đực rựa, thêm một nàng nữa là sáu. Tao nói cho mày biết. Em này xinh không thể tả, mà vừa dễ dãi lại vừa máu lửa, chỉ cần 500 ngàn là em chiều tới bến luôn. Em vừa tuyên bố là đêm nay, em sẽ chiều đủ cả 5 thằng, thậm chí thêm nữa cũng xong tất. Có muốn thưởng thức thì lên ngay.
Bình thường, Thế không thích chuyện "ăn bánh trả tiền". Nhu cầu thì có, thậm chí rất mãnh liệt, nhưng anh chỉ thích chuyện ấy khi giữa hai con người thực sự có tình cảm với nhau. Nhưng nay nghe Định nói, tự nhiên anh thấy tò mò. Em nào mà một đêm "chiều" nổi những 5 anh? Chắc là mặt em phải hầm hố, trơ tráo lắm. Nghĩ vậy, Thế bảo Định: "Mày gửi ảnh em ấy cho tao. Phải xem em có thật xinh không đã, thì tao mới duyệt". "OK", tiếng Định trả lời.
Chỉ vài phút sau, điện thoại của Thế rung, báo có email. Vừa mở ra, Thế chết lặng, chiếc điện thoại từ tay anh rơi xuống đất. Người trong ảnh, không phải My thì là ai?
Theo Kiến Thức
Sau đêm ái ân với tình cũ, tôi choáng váng khi nhìn thấy chiếc điện thoại dựng đứng ở góc nhà Sau đó, anh ta nói với tôi, nếu tôi không đồng ý qua lại với anh ta nữa thì đoạn clip này sẽ đến tay chồng sắp cưới của tôi... Tôi và Huy yêu nhau từ hồi còn là sinh viên, Huy là mối tình đầu của tôi, cũng là người tôi "trao gửi" cái ngàn vàng. Lúc đấy tôi luôn nghĩ sẽ...