Chỉ cần có thời gian, rồi chúng mình sẽ ổn
Hôm nay, mình muốn đi đâu đó thật xa. Muốn giấu chân mình vào trong đám lá để xóa hết chông chênh. Sau tất cả, rồi chúng mình sẽ ổn thôi. Chỉ cần thời gian là đủ, phải không anh?
Mình biết anh khá muộn, mới đầu tháng trước còn không buồn nhìn mặt nhau. (Ảnh minh họa)
Mình biết anh khá muộn, mới đầu tháng trước còn không buồn nhìn mặt nhau. Vậy mà chỉ vì vài lời gắn ghép, hai đứa đã như ngã vào cuộc tình từ lâu lắm rồi. Điều gì đến nhanh cũng sẽ qua nhanh, anh như con diều no gió cứ cuốn đi xa mãi. Mình thì đứng lặng ở đây, hỏi tình cảm có thể thay đổi nhanh như thời tiết vậy sao. Điều khiến mình không thở nổi, đó chính là anh tìm cách trốn tránh. Sự nhút nhát ấy nên được hiểu như thế nào? Mình điên cuồng lao vào những cuộc nhậu, những đêm dài kể lể cho bạn nghe, để khi ngước mắt lên vẫn thấy anh ở đó, nỗi đau thì vẫn nằm trong tim mình.
Mình vờ như không quan tâm nữa. Mình cười giòn tan, hát như hơi thở và đọc sách triền miên. Những nhớ thương được ghì chặt vào trong, không bao giờ được phép thể hiện thành hành động. Hóa ra, những điều ấy không khó khăn lắm. Mình diễn tròn trịa, thậm chí là xuất sắc. Chỉ có điều trái tim mình không còn thiết tha gồng mình lên nữa. Chỉ cần nhìn thấy anh, mọi nỗ lực trước đây như bong bóng xà phòng nổ tan. Ước muốn được bên anh như cơn nghiện trà sữa, uống hoài vẫn không thấy đủ đầy. Phải làm sao với nỗi nhớ, với sự ích kỉ được gần bên?
Hôm qua, bạn bảo: “Thật ra, trong tình yêu, không cần nhường bất cứ ai cả. Cứ đưa tay mà nắm lấy thôi”. Giá như có thể thật thà như một đứa trẻ, một khi đã có kẹo trong tay sẽ chẳng dễ dàng trao chúng cho ai cả. Nhưng chúng mình đã lớn phải không? Nghĩa là luôn muốn anh hạnh phúc và bình an. Nếu sự rời đi của mình khiến bầu trời của anh trở nên xanh trong, mình sẽ làm điều ấy.
Video đang HOT
Hôm qua, bạn bảo: “Thật ra, trong tình yêu, không cần nhường bất cứ ai cả. Cứ đưa tay mà nắm lấy thôi”. (Ảnh minh họa)
Đôi khi, tình yêu là khóc trong đêm và mỉm cười rạng rỡ trước mặt anh vào mỗi sớm mai. Để anh an yên nắm lấy bàn tay khác không phải mình. Đó không phải sự cao thượng hay làm màu như người ta vẫn tưởng. Chỉ là vì đã quá yêu anh đậm sâu. Tuổi trẻ của chúng mình đang gánh gồng trên vai đã quá nhiều nỗi buồn, nếu có cơ hội mang lại cho nhau sự an lạc, tại sao lại chối từ.
Hôm nay, mình muốn đi đâu đó thật xa. Muốn giấu chân mình vào trong đám lá để xóa hết chông chênh. Muốn gửi tóc mình vào gió để xóa hết hận thù hôm qua. Muốn gọi tên anh thật lớn để nhớ thương được tự do.
Sau tất cả, rồi chúng mình sẽ ổn thôi. Chỉ cần thời gian là đủ, phải không anh?
Theo blogtamsu
Cái tuổi không biết mình sẽ đi đâu...
Cái tuổi 21, con người ta chơi vơi giữa dòng đời với biết bao lo toan, lo toan cho sự nghiệp, lo toan công việc, không biết bản thân mình rồi sẽ đi đâu về đâu...
Chông chênh tuổi 21...!
Cái tuổi 21, con người ta chơi vơi giữa dòng đời với biết bao lo toan, lo toan cho sự nghiệp, lo toan công việc, không biết bản thân mình rồi sẽ đi đâu về đâu...
Tuổi 21 - Con người ta đã đủ trưởng thành hay chưa. Ở ngần này cái tuổi, có nhiều người nói đùa rằng tao đã ở cái dôc bên kia của cuộc đời rồi mày ạ.
Với con gái, là lúc bước vào cái tuổi được coi là đẹp nhất của cuộc đời. Tuổi mà họ biết trau chuốt cho bản thân, ngắm soi mình trước gương suốt ngày mà ko chán. Là cái tuổi mà họ đủ nhận thức về cuộc sống xung quanh, yêu- ghét rõ ràng, hờn - dỗi đúng lúc. Là cái tuổi mà họ có quyền bay nhảy với bạn bè thâu đêm suốt sáng, hâm dở với lũ bạn thân.
Họ đi ăn những món họ thích, làm những việc họ muốn làm, đi đến những nơi họ muốn đến. Sống theo phương châm " trẻ không chơi, già hối hận"...đó là khoảng thời gian đẹp nhất.
Nhưng...!
Bước vào tuổi 21, con người ta phải đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách. Cái tuổi 21, con người ta chơi vơi giữa dòng đời với biết bao lo toan, lo toan cho sự nghiệp, lo toan công việc, không biết bản thân mình rồi sẽ đi đâu về đâu...
Ở cái tuổi mà ta chuẩn bị chập chững bước ra đời, vùi mình vào guồng quay của cuộc sống. Làm quen với xã hội bạn bè rất ít mà kẻ thù thì vô số...
Ở cái tuổi mà đôi khi con người ta thấy lạc lõng vô cùng. Không gia đình, không bạn bè, chỉ một mình chống chọi...
Nghĩ sao mà chông chênh thế!
Theo Guu
Tôi không muốn mở lòng yêu thêm một ai... Những năm tháng chông chênh của tuổi trẻ, tôi dốc cạn thanh xuân để yêu một người. Để rồi, khi anh ấy đi, tôi đơn độc chới với giữa ngổn ngang những bộn bề quá khứ và hiện tại Những năm tháng chông chênh của tuổi trẻ, tôi dốc cạn thanh xuân để yêu một người. Để rồi, khi anh ấy đi, tôi...